Siêu Cấp Đại Gia


Ngay khi ánh mắt của Lưu Hổ nhìn thấy Thẩm Lãng, toàn thân giật mình, trong nháy mắt hiểu được, vì sao mấy người đại nha hung hăng giáo huấn Dương Đại Bằng một trận.
Tên khốn Dương Đại Bằng này, người anh tôi muốn đối phó không ngờ lại là anh Thẩm!
"Anh Năm, anh mau một chút..."
Lưu Hổ trực tiếp tát vào mặt Dương Đại Bằng.
"Dương Đại Bằng anh muốn chết đừng lôi kéo tôi làm đệm, tôi dựa vào...!Anh mượn người của tôi để đối phó với anh Thẩm, tôi thấy anh sống chán rồi!” Lưu Hổ tức giận, trong lòng hận không thể một cước giẫm chết Dương Đại Bằng này.
Vẻ mặt của Dương Đại Bằng ngơ ngác, sau khi nghe được lời của Lưu Hổ mới giống như hiểu ra cái gì đó.
Người thanh niên trước mắt này, ngay cả Lưu Hổ cũng không dám đắc tội!
"Anh Năm.

Đừng đánh, cầu xin anh đừng đánh, là tôi có mắt không biết Thái Sơn...!Là tôi sai rồi..." Dương Đại Bằng lại bị đám người Lưu Hổ đánh đập.
"Được rồi, Lưu Hổ..." Thẩm Lãng nói.
Lưu Hổ dừng tay, sắc mặt tái nhợt nhìn Thẩm Lãng nói: "Rất xin lỗi, anh Thẩm, là tôi...!Tôi không biết anh ta sẽ đối phó với anh!”
Thẩm Lãng châm một điếu thuốc, cũng không có ý trách móc Lưu Hổ, mà là đi tới trước mặt Dương Đại Bằng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thế nào, kinh ngạc không, kinh hỉ ngoài ý muốn không? Anh có biết tại sao những bông hoa lại đỏ như vậy không?”
"Anh Thẩm, ông Thẩm...!Tôi có mắt không biết Thái Sơn, cầu xin anh đại nhân không nhớ tiểu nhân...!Cầu xin anh..." Dương Đại Bằng phốc một tiếng nhào tới trước mặt Thẩm Lãng, khóc lóc cầu xin.
Vừa nói, vẻ mặt của Dương Đại Bằng còn khẩn cầu nhìn về phía Lưu Hổ, hy vọng Lưu Hổ có thể nể tình nghĩa ngày trước nói cho mình một câu.
Nhưng Lưu Hổ ở phía sau Thẩm Lãng, đứng thẳng tắp, vẻ mặt kính sợ không nói gì.
Anh Thẩm này rốt cuộc là có thân phận gì, cho dù là nhìn thấy người của mười gia tộc lớn, với thế lực hiện tại của Lưu Hổ, cũng không đến mức như vậy?
Trong lòng nghĩ đến những thứ này Dương Đại Bằng càng thêm sợ hãi, trong lúc nhất thời nhịn không được lại...Tiểu ra quần!
"Mùi gì..." Thẩm Lãng nhíu mày, che mũi.
Đột nhiên tràn ngập một mùi hôi thối, đám người Lưu Hổ cũng vội vàng che mũi.
"Mẹ...!Thằng này sợ quá tiểu ra quần!”
Không biết phía sau là ai hô một câu như vậy, mọi người mới chú ý tới quần Dương Đại Bằng, đã ướt đẫm một mảng...
“Chỉ có chút tiền đồ này, còn dám đi ra ngoài lăn lộn, thật sự làm mất mặt người trong giới màu xám!” Lưu Hổ thầm mắng.
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Lãng cũng thật sự không có hứng thú gì, lại đi trả thù Dương Đại Bằng.
Một người đàn ông như vậy, cho dù cho anh ta mười lá gan, về sau cũng không dám tìm Thẩm Lãng gây phiền phức nữa.
Thậm chí hôm nay việc này truyền ra ngoài, Dương Đại Bằng cũng không có mặt mũi lăn lộn ở Giang Nam.
Tuy rằng Thẩm Lãng rời đi cũng không nói gì, nhưng tâm trạng của Lưu Hổ vẫn rất lo lắng, nếu bởi vì việc này, làm anh Thẩm không vui, vậy cho dù Lưu Hổ bắt sống Dương Đại Bằng cũng khó giải quyết hận trong lòng.
"Anh Năm.

Anh Thẩm kia là ai, vì sao anh lại sợ anh ta như vậy?” Trên đường trở về, trong lòng của Đại Nha nhịn không được tò mò hỏi.
Lưu Hổ hừ lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay coi như cậu biểu hiện thông mình, nếu cậu thật sự ra tay với anh Thẩm, cho dù cậu có mười mạng cũng không đủ để chết, ngay cả tôi cũng có thể không sống nổi đến ngày mai!”
Lưu Hổ không trực tiếp trả lời câu nói của Đại Nha, nhưng Đại Nha nghe đại ca nói như vậy trong lòng vẫn run lên.
Tuy rằng không rõ cái gì khiến đại ca kiêng kỵ như vậy, nhưng Đại Nha biết hôm nay mình coi như đã nhặt được một mạng!
Mấy ngày trôi qua, thương thế của Chu Linh đã dần dần khôi phục, Trần Phương cũng tới đón Chu Linh xuất viện từ sớm, nhìn khuôn mặt của Chu Linh đã hoàn hảo như ban đầu, trong lòng Trần Phương không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.
Ở chung với Chu Linh lâu như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay nhau, chuyện quá giới hạn nửa bước cũng chưa từng làm...
Nhìn thấy bây giờ sắp đưa bạn gái của mình vào miệng hổ, điều này làm cho trong lòng Trần Phương vẫn có chút cảm thấy không cam lòng!
Nhưng nếu như không làm như vậy, tiền đồ của mình bị hủy hoại không nói, còn có thể bởi vậy mà mất mạng, Trần Phương nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Linh, tối nay em ăn mặc đẹp một chút, buổi tối anh đã đặt chỗ ở Dạ Sắc Phỉ Thúy, chúc mừng em xuất viện!" Trần Phương bình thản nói.
Nghe được lời này, Chu Linh chần chờ một chút, nói: "Muốn chúc mừng em xuất viện, anh mời em ăn một bữa bánh bao là tốt rồi, loại địa phương này vẫn không nên đi..."
"Không sao, không phải em vẫn luôn nói, cho tới bây giờ chưa từng đến nơi đó sao? Cho nên chúng ta cứ đi thôi!” Trần Phương nói.
"Nhưng...!Em nghe nói rằng những nơi như vậy rất tốn kém, chúng ta không có tiền!”
Nói cho cùng Chu Linh vẫn chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, đối với loại địa phương quán bar này, tuy rằng không nói thích, nhưng vẫn tràn ngập tò mò.
Nhất là bạn học xung quanh luôn nói nơi đó rất mát mẻ, điều này cũng làm cho Chu Linh càng ngày càng tò mò, muốn đi xem một lần là được rồi.
"Em không cần lo lắng về tiền, gần đây anh làm gia sư ở bên ngoài, học sinh cảm thấy anh dạy rất tốt, tháng này cho anh hơn ba triệu, cho nên em không cần lo lắng!" Trần Phương nói, còn cố ý lấy ví ra cho Chu Linh nhìn một cái.
Chu Linh lúc này mới yên tâm gật đầu, nở nụ cười.
Sau khi đưa Chu Linh trở lại ký túc xá, Trần Phương vội vàng chạy đến một con hẻm phía sau trường.
Lúc này trong ngõ hẻm, có một người ăn mặc kiểu côn đồ đang chờ anh ta.
"Tôi đã đưa cô ấy trở về, đã hẹn tối nay đi quán bar..." Trần Phương nói với người có dáng vẻ côn đồ.
Lúc này tên côn đồ nhìn trái phải, khóe miệng lộ ra một tia cười xấu xa, từ trong túi lấy ra một viên thuốc nhỏ màu lam, đưa cho Trần Phương nói: "Thằng nhóc, coi như cậu hiểu chuyện, buổi tối đi quán bar, cho cái này vào cốc của bạn gái cậu, còn lại sẽ không có chuyện của cậu nữa.”
Trần Phương nhìn viên thuốc màu lam nhỏ trong tay, trong lòng trở nên căng thẳng.
Do dự một chút, anh ta cầm lấy nó, nói: "Còn tài khoản của tôi thì sao?"
Tên côn đồ tát vào mặt Trần Phương một cái, mắng: "Làm sao, cho cậu một chút mặt mũi, còn dám mặc cả? Chờ cho đến khi mọi việc đã xong!”
Trần Phương bị một cái tát này làm sợ hãi, liên tục gật đầu nói: "Vâng..."
Mà bên kia, Thẩm Lãng sau khi tập luyện buổi sáng trở về, vừa vào thang máy, đột nhiên phía sau truyền đến một mùi nước hoa của phụ nữ.
Quay đầu lại nhìn lại, hai cô gái dáng người yểu điệu, bề ngoài xinh đẹp, tay trong tay, đi vào thang máy.
Tiến vào thang máy, khi hai người nhìn thấy Thẩm Lãng ấn tầng mười, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Anh đã thuê một ngôi nhà trên tầng mười à?" Trong đó có một cô gái hỏi Thẩm Lãng, Thẩm Lãng quay mặt nhìn lại, chỉ thấy cô gái lớn lên vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to sáng sáng, một thân trang phục chuyên nghiệp, bên dưới váy ngắn màu đen, có một đôi chân cân đối trắng trẻo, mà cô gái bên cạnh cô cũng có cách ăn mặc giống nhau, chỉ là khí chất phải có vẻ chín chắn hơn một chút.
Nhưng dung mạo của hai cô gái giống nhau, đều thuộc loại người đẹp đi bộ trên đường phố..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui