Siêu Cấp Đại Gia


“Vương Hải anh hiểu lầm rồi! Tôi chưa từng thích anh, sau này cũng sẽ không thích anh, nên xin anh tránh xa tôi một chút!” Chu Linh cố ý nâng âm lượng để nói.
Vương Hải nghe thấy câu này, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Do dự một lúc, Vương Hải đứng dậy nâng ly rượu, cúi người thật sâu với Chu Linh, nói: “Xin lỗi, tôi đi trước!”
Sau khi uống cạn một hơi, Vương Hải bước nhanh rời khỏi khách sạn.
Thấy bóng lưng Vương Hải rời khỏi, các bạn học thổn thức không ngừng!
Ở phía khác, Đường Vân và Thẩm Lãng đã đến phòng làm việc.
Năm nay Đường Vân đã hơn ba mươi tuổi, cả nơi vàng thau lẫn lộn như thành phố Giang Nam, độ tuổi này trở thành ông chủ khách sạn Vân Mạn có thể nói là người vô cùng xuất sắc.
Nhưng Đường Vân biết mọi thứ của mình hoàn toàn không đáng nhắc đến trước mặt thanh niên này, Đường Vân là người hiếm có ở Giang Nam biết được thân phận của Thẩm Lãng.
Đường Vân cúi người đứng bên cạnh Thẩm Lãng, sau khi Thẩm Lãng vào chỗ ngồi, Đường Vân mới dám ngồi xuống.
Sau khi ngồi vào bàn, Đường Vân nói: “Ngài Thẩm, hôm nay anh đến đây, thực là khiến Đường mỗ được sủng ái mà lo sợ!”
Thẩm Lãng châm một điếu thuốc, lờ mờ mỉm cười, nói: “Nói đi, có chuyện gì hãy mau nói, tôi còn phải ăn sinh nhật với em gái tôi nữa!”
Đường Vân do dự một hồi, vội nói: “Hôm qua tôi nhìn thấy Thẩm Tư Nguyên rồi, cậu Thẩm!”
Sắc mặt Thẩm Lãng cứng lại, toàn thân lập tức toát ra một luồng hơi thở khiến người ta không rét mà run.
“Anh nhắc Thẩm Tư Nguyên làm gì?” Thẩm Lãng lạnh giọng hỏi.
Đường Vân chinh chiến thương trường nhiều năm, lần đầu tiên thấy khí chất khiến người ta không rét mà run này của Thẩm Lãng, bị dọa đến mức vội đứng dậy, tự mình quạt miệng mình, anh ta nói: “Là Đường mỗ lỡ lời, lỡ lời rồi!”
Thẩm Lãng xua tay, tỏ ý Đường Vân tiếp tục nói.
“Là thế này, Thẩm Tư Nguyên biết anh đã đến thành phố Giang Nam, cũng biết năm đó tôi nhận ơn của gia tộc Ngoan Nhân, mới có chỗ đứng ở Giang Nam, nên anh ta muốn tôi trở thành người đại diện của thành phố Giang Nam…” Đường Vân nói.
“Vậy sao?” Thẩm Lãng khẽ thốt ra hai chữ này, thờ ơ lạnh nhạt, giống như thái độ của cấp trên nói chuyện với giun dế.
“Đúng vậy, cậu Thẩm, tôi không dám che giấu cậu!” Đường Vân lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi rát, hơi cúi người nói với Thẩm Lãng về việc vừa rồi.
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, nói: “Lẽ nào anh ta bảo anh tiếp cận tôi, tốt nhất có thể tham dự vào nội bộ tập đoàn Phi Vũ, sau đó làm nội ứng cho anh sao?”
Đường Vân nghe thấy câu này, bị dọa đến mức sắc mặc thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt ngơ ngẩn, hoảng sợ đến mức suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
“Không… Không phải đâu…” Đường Vân trong cơn hoảng sợ, giải thích cũng chẳng thể giải thích rõ ràng.
Nhưng Thẩm Lãng thấy thần sắc lo lắng của Đường Vân ngược lại anh yên tâm hơn.
Xem ra Đường Vân này thật sự không có đạt đến ước định nào đó với Thẩm Tư Nguyên, nếu không cũng sẽ không hoảng loạn như vậy.
“Được rồi, tôi biết rồi.

Tạm thời tin anh một lần!” Thẩm Lãng nói, dập tắt điếu thuốc trong tay.
Lúc này Đường Vân mới lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Cậu Thẩm, tôi muốn nhập khách sạn Vân Mạn vào trong tập đoàn Phi Vũ, cậu biết mười nhà giàu có, quyền thế nhất Giang Nam dòm ngó khách sạn này đã lâu, nếu không phải mấy năm nay kiêng dè thế lực đẳng sau tôi, họ đã sớm ra tay với khách sạn này rồi!” Đường Vân nói.
“Sao thế, xem tôi là ăn xin sao?” Thẩm Lãng cười nói.
“Không không không không…” Đường Vân kinh sợ xua tay, nói: “Cậu Thẩm, tôi không phải có ý này, cậu đừng hiểu lầm.”
Thấy Đường Vân hoảng sợ đến mức sắc mặt thay đổi, Thẩm Lãng có chút bất đắc dĩ, hôm nay vì để Chu Linh ăn sinh nhật với tâm trạng tốt, chỉ đùa với Đường Vân mà thôi, không ngờ anh ta lại xem là thật.
Xem ra trò đùa này cũng không thể tùy tiện đùa được, một câu nói có thể dọa Đường Vân đến ngây ngốc.
“Anh đừng sợ, tôi chỉ đùa thôi.

Khách sạn này dưới sự sắp xếp của anh cũng rất tốt.

Nhưng tôi thật sự không muốn, cũng không cần nhập khách sạn vào tập đoàn Phi Vũ, điều này đối với tôi mà nói ý nghĩa không lớn.” Thẩm Lãng nói.
“Cậu Thẩm…” Đường Vân úp mở.
Thẩm Lãng cũng biết Đường Vân nghĩ thế nào, mà bây giờ Đường Vân đã từ chối hợp tác với Thẩm Tư Nguyên, cũng bằng với việc đắc tội với Thẩm Tư Nguyên, tương lai nếu Thẩm Tư Nguyên báo thù thì Đường Vân vốn dĩ không chống đỡ nổi.
Đường Vân bị kẹp giữa hai bên đã lựa chọn tin tưởng Thẩm Lãng, dứt khoát nhập khách sạn vào tập đoàn Phi Vũ, như vậy cho dù Thẩm Tư Nguyên báo thù thì cũng phải nghĩ đến hậu quả!
“Anh vất vả sáng lập khách sạn Vân Mạn, sao có thể nỡ nhập vào tập đoàn Phi Vũ như vậy.

Lẽ nào anh không sợ Thẩm Tư Nguyên báo thù sao?”
“Đúng vậy…” Tâm tư bị Thẩm Lãng nhìn thấu, Đường Vân chỉ có thể thừa nhận, nói xong còn cẩn thận dè dặt liếc nhìn Thẩm Lãng, phát hiện anh không tức giận, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay cũng là ngày vận may của Đường Vân tốt, gặp phải lúc tâm trạng Thẩm Lãng tốt, nếu không loại người tâm cơ như anh ta sẽ không lấy lòng ở chỗ của Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm, vậy tôi cần làm thế nào?” Đường Vân hỏi.
“Nếu tương lai Thẩm Tư Nguyên ra tay với anh, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn không quan tâm nên anh cũng không cần lo lắng! Nhưng, anh ở Giang Nam nhiều năm như vậy cũng tích lũy được rất nhiều quan hệ, lẽ nào lại làm thỏa mãn khách sạn này sao?” Thẩm Lãng nói.
Đường Vân hơi xấu hổ cúi đầu.
“Muốn thật sự kê gối ngủ ngon, anh còn cần phải khiến bản thân lớn mạnh! Chỉ cần anh có thể chứng minh năng lực của mình, tôi không những sẽ không thu khách sạn của anh, ngược lại sẽ cho anh một cơ hội, một cơ hội để Đường Vân anh có thể làm mưa làm gió.” Thẩm Lãng nói.
Đường Vân nghe đến đây ngẩng đầu dậy, trong mắt lóe qua ánh sáng khác với vừa rồi.
“Cậu Thẩm, tôi sẽ không khiến cậu thất vọng!” Đường Vân nói với sắc mặt nghiêm túc.
Thẩm Lãng vô cùng tán thưởng tài năng kinh doanh của Đường Vân, anh ta khác với Từ Nghị, Từ Nghị thuộc loại đẳng cấp thiên tài trong số những giám đốc, còn Đường Vân có tiềm năng trở thành lãnh đạo một phía hơn.
Từ lúc Đường Vân tay trắng gầy dựng sự nghiệp sáng lập khách sạn Vân Mạn có thể thấy được rằng Đường Vân này là một nhân tài hiếm có trong giới kinh doanh!
Còn mục tiêu của tập đoàn Phi Vũ không phải là thành phố Giang Nam nhỏ bé, tương lai thế lực ắt sẽ lớn mạnh, một Từ Nghị không thể thỏa mãn Thẩm Lãng, còn Đường Vân lại có năng lực trở thành nhân tài đắc lực trong thương nghiệp của Thẩm Lãng trong tương lai.
Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi, Đường Vân rơi vào trầm tư, trong lòng không khỏi hồi tưởng những lời Thẩm Lãng nói.
Còn thành phố Giang Nam bây giờ có mười nhà giàu có, quyền thế nhất, tập đoàn Phi Vũ cũng thể hiện được thực lực khiến người ta kinh ngạc trong hạng mục khu đất mới Tân Hải.

Đường Vân biết nếu tiếp tục muốn chứng minh năng lực bản thân ở thành phố Giang Nam thì có chút không biết lượng sức mình.

Nên Đường Vân đã vạch kế hoạch một con đường cong phát triển, lấy thành phố Giang Nam làm trung tâm, mở rộng ra các thành phố lân cận!
Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi phòng làm việc thì trở về đại sảnh khách sạn.
Bởi vì vừa rồi Chu Linh gửi tin nhắn đợi anh ở đây, còn Trương Tịnh Di cũng ở lại ở bên cạnh Chu Linh.
“Bạn học hiếm khi tụ họp, sao không đi chơi một lúc nữa?” Thẩm Lãng đến bên cạnh Chu Linh nói.
Chu Linh lắc đầu, nói: “Mọi người đều ăn rất vui vẻ, anh, cảm ơn anh, ngày sinh nhật này thật sự khiến em rất khó quên!”
Thẩm Lãng mỉm cười, không nói gì nữa, dẫn theo Chu Linh và Trương Tịnh Di rời khỏi khách sạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui