Hành động quỳ gối này của Thượng Bân khiến tất cả những người nhìn thấy cảnh này trong quán bar đều trở nên ngơ ngác.
Còn những người bạn của cậu ta vẫn cúi đầu không dám phát ra tiếng động gì cả.
"Mẹ kiếp, cái thằng này quỳ thật rồi!"
"Cô gái này là ai vậy, sao tôi chưa từng gặp bao giờ? Dù nói thế nào thì Thượng Bân cũng là công tử của Tập đoàn Thượng Vinh mà, mới đe có một câu mà đã quỳ xuống thế này rồi!"
"Lai lịch của cô gái này phải ghê gớm đến mức nào chứ?"
Có rất nhiều người tranh nhau bàn tán, cũng có nhiều người bắt đầu suy đoán về danh tính của cô gái quyến rũ này.
“Tôi xin lỗi… đáng lẽ ra lúc nãy tôi không nên cướp chỗ ngồi của cô!” Thượng Bân cúi đầu nói.
Giọng của Thượng Bân không quá lớn cũng không quá nhỏ, những người xung quanh cũng có thể nghe thấy, kết quả là sau khi nghe thấy lời này, những người xung quanh càng ngạc nhiên người hơn.
Vừa bị tát một cái vừa quỳ xuống đất nhận lỗi, chỉ vì cướp chỗ ngồi của cô gái này thôi sao?
Cô gái này cũng thật là bá đạo quá rồi đấy!
Cô gái cười nhạt khinh thường, cầm bình rượu sau lưng lên, đập vào đầu của Thượng Bân.
Toang!
Rượu trộn với máu từ trên đầu của Thượng Bân chảy xuống.
Mọi người đều hít một hơi dài.
Ra tay cũng thật là tàn nhẫn!
Vào lúc này, Thượng Bân thậm chí còn không động đậy, để máu trên đầu chảy dọc theo má nhỏ xuống đất.
“Ai dô! Tôi nhìn không ra là đầu anh cũng cứng như vậy đấy!” Cô gái quyến rũ cười nói, xoay người lại cầm một bình rượu khác lên.
Lúc nhìn thấy chai rượu trong tay của cô gái lại sắp đập vào đầu Thượng Bân, Thẩm Lãng xuất hiện bên cạnh Thượng Bân, vươn tay ra bắt lấy chai rượu đang bị cô gái này đập xuống.
“Đủ rồi đấy, giết người cũng chỉ là một giây phút thôi, ít nhất cũng phải biết giới hạn!” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói.
Cô gái đó sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Anh là cái thá gì chứ, anh có biết tôi là ai không? Còn dám ngăn cản chuyện của tiểu thư đây? Anh có tin là bây giờ tôi sẽ đập chai này lên đầu anh, khiến anh quỳ xuống đất cùng với anh ta không!"
Thẩm Lãng nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, những lời như thế này chỉ có hai loại người có thể nói ra, một là loại người ngu dốt, hai là loại người có thực lực.
Nhưng xác suất vế trước xảy ra chắc chắn nhỏ hơn nhiều so với xác suất của vế sau, bởi vì ít nhiều những người đến đây đều có lai lịch gì đó, đặc biệt là những người dám đánh con nhà giàu bằng chai rượu trước mặt rất nhiều người như thế này.
"Cô gái, làm người phải biết giữ lại cho mình một đường lui.
Cô đánh thì cũng đánh rồi, đập thì cũng đập rồi, người ta cũng xin lỗi cô rồi.
Nếu cô còn không tha cho người ta thì làm sao nói lại được!" Thẩm Lãng lịch sự nói.
Cô gái đó nghe thấy những lời này, hiển nhiên cảm thấy Thẩm Lãng đang sợ hãi, khóe miệng nở một nụ cười càng khinh bỉ hơn, chỉ tay về phía Thượng Bân đang quỳ rồi nói: "Tôi đánh anh ta, anh hỏi xem anh ta có dám kháng cự một chút nào không? Tôi khuyên anh bây giờ hãy mau chóng cút đi, nếu không thì anh sẽ còn thảm hại hơn cả anh ta đấy! "
Nghe vậy, Thẩm Lãng nhíu mày, liếc nhìn cô gái quyến rũ rồi không quan tâm nữa, thay vào đó, anh đưa tay ra kéo Thượng Bân đứng lên, nhưng thay vì đứng dậy, Thượng Bân lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lãng rồi nói: "Cảm ơn cậu, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, cậu đi đi..."
Nghe xong những lời này, Lý Mạc ở bên cạnh cũng là sửng sốt, liền đi tới bên cạnh Thượng Bân nói: "Tôi là ông chủ nơi này, cậu đứng lên đi, ở đây không có ai ở đây dám làm khó cậu đâu!"
Cô gái đó lạnh lùng phát ra một tiếng cười khinh thường, nói: "Nhìn không ra là hôm nay có nhiều người muốn tìm cái chết như vậy đấy!"
Vừa nói xong, một người vệ sĩ đứng phía sau cô gái lập tức đi tới bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô Lương, người này là Lý Mạc, biệt danh là Mạc Sói, quán bar này là của anh ta..."
Cô gái quyến rũ nghe thấy những lời này liền trừng mắt nhìn đám vệ sĩ bên cạnh mình, lạnh lùng nói: "Cút đi, tôi làm việc mà cần phải xem đối phương là ai, có lai lịch như thế nào hay sao?"
Sắc mặt người vệ sĩ lập tức trở nên kinh hãi, vội vàng lui về phía sau vài bước, cúi đầu, liên tục xin lỗi cô ta.
“Các vị, cảm ơn lòng tốt của mọi người.
Nếu như chuyện này tôi không chịu trách nhiệm thì Tập đoàn Thượng Vinh sẽ không thể sống sót qua khỏi tháng này!” Thượng Bân nói với Lý Mạc và Thẩm Lãng.
"Các người nghe thấy rồi đấy, chính anh ta muốn quỳ ở đây để bổn cô nương đập chai rượu lên đầu anh ta.
Nếu bây giờ các người không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí!" Cô gái đó lạnh lùng và đầy kiêu ngạo, hống hách nói.
Cô gái này có thể nói là rất xinh đẹp, nhưng bây giờ trong mắt Thẩm Lãng lại giống như một con chó cái, khuôn mặt xấu xí.
Thẩm Lãng cười lạnh nói với Thượng Bân: "Hôm nay cậu hãy đứng dậy, tôi đảm bảo với cậu tập đoàn Thượng Vinh sẽ không gặp bất kỳ rắc rối gì cả, nếu cậu không đứng dậy, cậu nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?"
Nói xong, Thẩm Lãng quay mặt sang nhìn cô gái quyến rũ, nói: "Biết dừng lại đúng lúc mới là lựa chọn tốt nhất.
Nếu như cô nhất quyết muốn gây ồn ào ở đây, ít nhất thì hôm nay cô sẽ không thể ra khỏi quán bar này!"
Lúc này, người của Lý Mạc đã tụ tập đông đủ và bao vây đám vệ sĩ do cô gái này đưa tới.
Còn cô gái đó vừa nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, mặc dù ở thành phố Giang Nam, những cô gái với ánh mắt lạnh lùng sẽ không sợ hãi một chút nào, nhưng bây giờ ở địa bàn của Mạc Sói nổi tiếng nhất thành phố Giang Nam, nếu bọn họ thật sự làm loạn thì nhất định chính cô ta là người chịu thiệt.
"Được rồi, hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, Thượng Bân, tôi sẽ bỏ qua cho anh! Nhưng tôi khuyên anh nên rời khỏi thành phố Giang Nam này càng sớm càng tốt, nếu không, lần sau gặp lại thì anh sẽ không may mắn như thế này được nữa đâu!” Cô gái đó nói.
Nói xong, cô gái cùng những người vệ sĩ bước ra cửa, vừa định đi thì bị Lý Mạc chặn lại.
"Chờ đã, tôi sẽ không quy trách nhiệm cho cô vì đã gây rắc rối trong quán bar của tôi, nhưng cô vẫn chưa trả tiền những chai rượu tây bị cô đập bể.
Nếu cô không mang theo tiền thì viết phiếu nợ cũng được!" Lý Mạc cười nói.
Cô gái nghe vậy liền sững sờ, cơn tức giận trong lòng cô ta lập tức dâng lên.
Vốn dĩ cô ta không muốn tiếp tục gây chuyện, coi như để lại một chút mặt mũi cho Mạc Sõi, nhưng người này lại thật không hiểu ý gì cả!
Cô gái quay đầu lại, nhìn chằm chằm, chỉ vào trần nhà quán bar của Lý Mạc nói: "Được rồi, tôi nhớ anh rồi, đắc tội với nhà họ Lương.
Để tôi xem quán bar của anh sẽ làm ăn như thế nào!"
Lý Mạc khịt mũi nói: "Được thôi, vậy thì cô cứ thử đi, nhưng tôi chỉ là thật sự không biết tại sao nhà họ Lương lại có một cô gái vô lý như cô!"
“Anh đợi đấy cho tôi!” Lương Phi Tuyết nghiến răng nói.
Sau đó, cô ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền rồi ném thẳng xuống đất, xấp tiền này có giá trị tới ba trăm bốn mươi triệu.
Sau khi Lương Phi Tuyết rời đi cùng với những người vệ sĩ, mọi người trong quán đều bàn tán sôi nổi.
"Thì ra cô ta là Lương Phi Tuyết, chẳng trách cô ta lại điên cuồng như vậy!"
"Nghe nói nhà họ Lương có một cô con gái đẹp như tiên nữ, hôm nay thấy dung mạo cũng xinh đẹp thật, chỉ là quá kiêu ngạo mà thôi!"
"Ai dám gả cho cô gái này, sau khi cưới về nói không chừng ngày làm cũng bị trói đánh đấy chứ?"
Lý Mạc nghe đến tên Lương Phi Tuyết cũng có chút kinh ngạc, mặc dù đoán rằng xuất thân của cô gái này này không đơn giản nhưng anh ta không ngờ rằng cô ta sẽ là người của một trong mười gia đình giàu có đứng đầu thành phố Giang Nam.
Trong khi mọi người giải tán, Thẩm Lãng đỡ Thượng Bân đứng dậy.
Thượng Bân nhìn Lý Mạc và Thẩm Lãng với vẻ mặt có chút kích động.
"Cảm ơn hai người, Thượng Bân nhất định sẽ nhớ kỹ chuyện này..." Thượng Bân nói lời cảm ơn.
Lý Mạc bất lực mỉm cười, đưa khăn giấy lau vết máu cho Thượng Bân.
Thẩm Lãng lấy ra một điếu thuốc đưa cho Thượng Bân, nói: "Cô gái đó họ Lương, chắc là người của mười gia đình giàu có nhất Giang Nam đúng không? Sao cậu lại có thể đắc tội một cô gái như vậy chứ!".