Siêu Cấp Đại Gia


Sau khi ăn cơm xong, Diệp Lan và Chu Hạo cùng nhau trở lại chỗ ở của Chu Linh, dù sao thì ở khách sạn ít nhiều gì cũng tốn tiền, Diệp Lan cũng không muốn dùng số tiền này.

“Mẹ, mẹ và em trai ra khách sạn mà ở đi.

Chỗ ở của con quá nhỏ, hai người cũng nghỉ ngơi không được tốt đâu ạ.” Chu Linh khổ tâm nói.

Trong phòng của Chu Linh là phòng một người, cũng chỉ có một cái giường, hơn nữa bên trong đều là đồ của con gái.

Mặc dù Chu Hạo là em trai mình nhưng cậu ta cũng đã lớn như vậy, ba người ở cùng một chỗ quả thực có chỗ không tiện.

“Không cần, phí phạm số tiền đó làm gì, mẹ cùng em trai con tạm thời cũng không có định trở về trong huyện, ở lại khách sạn thì quá đắt, chỗ ở bé một chút cũng không sao, hai chúng ta nằm trên đất ở cửa hàng là được!” Diệp Lan lại không chút khách khí nói.
Thật ra thì Chu Hạo muốn đến quán rượu ở, dù sao cậu ta nằm trên mặt đất cũng quá khó chịu, nhưng thấy mẹ mình nói như vậy thì cậu ta cũng không tiện mở miệng phản bác.
“Bác gái và Chu Hạo đến nơi tôi sắp xếp ở đi!” Thẩm Lãng nói.
Chu Linh đang muốn bỏ tiền ra sắp xếp chỗ ở tại khách sạn cho em trai và mẹ thì lại bị Chu Hạo ngăn cản, nói: “Chị, hay là em cùng đi với anh Thẩm Lãng đi! Dù sao qua mấy ngày nữa em còn muốn đi làm ở công ty của anh Thẩm, đến lúc đó cũng thuận tiện hơn!”
Vừa nói xong thì 9526 lái chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn dừng ở trước mặt mọi người.
Nhìn chiếc xe sang trước mặt, đôi mắt Chu Hạo sáng lên.
“Em… đi xe này của anh sao?” Chu Hạo kinh ngạc hỏi.
Diệp Lan cũng hơi bất ngờ, mặc dù không biết hãng xe nổi tiếng nhưng nhìn hình dáng chiếc xe này còn sang trọng hơn xe của ông Tạ trong huyện nhiều.
Rốt cuộc cậu chủ Thẩm Lãng có bao nhiêu tiền mới có thể mua được chiếc xe sang như vậy!
“Mượn của bạn bè cả thôi, lên xe đi.” Thẩm Lãng đành chịu, nói.

Diệp Lan và Chu Hạo sửng sốt, trực tiếp lên xe.
Chu Hạo hưng phấn ngồi vào trong xe lập tức lấy điện thoại di động ra chụp hình rồi đăng lên mạng xã hội.

Dọc đường đi, hai người Chu Hạo và Diệp Lan ngồi vào trong xe liên tục hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, cảm giác lần đầu tiên được ngồi xe sang chính là không giống nhau.
9526 thấy vẻ mặt của hai người đầy mới mẻ còn cố ý đạp chân ga vút phóng đi.

Lúc này Chu Hạo cảm giác mình giống như đã đạt tới tột cùng của đời người vậy, cả người cũng nhẹ bẫng đi.
Thẩm Lãng rất rộng rãi sắp xếp cho hai người ở khách sạn Vân Mạn, phải biết rằng nơi này chính là khách sạn sang trọng nhất của thành phố Giang Nam, một phòng tiêu chuẩn bình thường đã có giá khởi điểm là hai mươi lăm triệu rồi, chưa tính đến phòng VIP, phòng tổng thống.
May là ông chủ nơi này là người của mình nên số tiền này Thẩm Lãng cũng không cần bỏ ra.
Lúc vào quán rượu, Diệp Lan và Chu Hạo đều trợn tròn mắt, trong nhận biết của bọn họ khách sạn của ông Tạ trong huyện đã là vô cùng hào nhoáng rồi, sau khi có thể nhìn thấy khách sạn Vân Mạn này thì hai người mới biết được cái gì gọi là một trời một vực.

“Mẹ, khách sạn này cũng thật là sang trọng…” Chu Hạo thở dài nói.

Mà Diệp Lan cũng đã sớm choáng váng, không ngừng nhìn ngó bốn phía, dáng vẻ của bà ta trông cực kỳ tò mò.
Nhất là bức tượng màu vàng ở cửa đại sảnh, thời điểm Diệp Lan đi ngang qua thậm chí còn đưa tay vào gõ gõ thử, bởi vì bà ta cho là bức tượng này là vàng thật nên lấy trộm một chút cũng được mấy trăm nghìn.
Nhưng để cho bà ta phải thất vọng rồi, sau khi bà ta phát hiện ra tất cả chỉ là thạch cao màu vàng mà thôi, nhưng vì sức lực của bà ta dùng quá lớn nên khiến cho bức tượng hoàn hảo bị sứt một mảnh.
Diệp Lan sợ hãi vội vàng kiểm tra bốn phía, thấy không có người phát hiện ra mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chu Hạo nhìn mẹ mình hốt hoảng không khỏi có chút kinh ngạc hỏi:
“Mẹ làm sao thế? Không thoải mái à?”
Diệp Lan vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải không thoải mái, chỉ là mẹ nhìn nơi này có chút sang trọng…”
“Ngài Thẩm Lãng, đây là thẻ hai căn phòng, ông chủ đã giao phó nếu như ngài còn cần gì thì có thể gọi chúng tôi mọi lúc.” Giám đốc lễ phép cười đưa thẻ phòng cho Thẩm Lãng.
“Cảm ơn!” Thẩm Lãng nhận lấy thẻ phòng, đưa sang cho Chu Hạo.
Thời điểm thấy hai thẻ phòng, Diệp Lan và Chu Hạo đều sững sờ, phòng ở khách sạn Vân Mạn bao nhiêu tiền thì bọn họ không biết, nhưng khẳng định là rất đắt.
Khách sạn đắt như vậy mà Thẩm Lãng thuê hẳn hai căn phòng, lại còn là phòng ở không kỳ hạn.

Mặc dù biết Thẩm Lãng có tiền nhưng ra tay hào phóng như vậy vẫn để cho Chu Hạo và Diệp Lan vô cùng khiếp sợ.

“Cái này...!quá tốn kém rồi...!thật ra thuê một phòng là tốt rồi.” Diệp Lan có chút khó xử nói.
Thẩm Lãng miễn cưỡng cười, nói: “Đã thuê rồi mà trả lại thì có chút phiền phức, nếu hai người không quen thì cứ để trống một phòng đi!”
“Đừng đừng, làm sao có thể để trống được!” Diệp Lan cười cầm lấy hai cái thẻ.
“Hôm nay cứ như vậy đã, hai người cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện công việc của Chu Hạo tôi sẽ sớm thông báo cho cậu ta!” Thẩm Lãng nói.
Chu Hạo và Diệp Lan liên tục gật đầu cảm ơn, sau đó cầm thẻ phòng và hành lý đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ vào thang máy, đi vào phòng của mình.
“Đậu má...!căn phòng này cũng quá...!quá sang trọng rồi!” Vừa vào phòng, Chu Hạo nhất thời trợn mắt há hốc mồm nói.
Khuôn mặt Diệp Lan đầy cảm thán nhìn hoàn Cảnh Sơng trọng trong căn phòng nói:
“Lần này chúng ta có thể hưởng phúc ở tại khách sạn sang trọng này, hơn nữa lại còn ở hai phòng! Sau này nếu ngày ngày đều được ở nơi này mới thật sự là cuộc sống nha! Mặc dù chúng ta đến đây hơi muộn nhưng cuối cùng cũng được tới rồi.”
Lúc này Chu Hạo cũng cười vui vẻ nói:
“Mẹ yên tâm, con sẽ làm việc thật chăm chỉ ở công ty của anh Thẩm Lãng!”
Diệp Lan chớp mắt xoay người lại, thò đầu ra cửa nhìn thấy không có ai ở ngoài thì đóng cửa lại, thận trọng kéo Chu Hạo vào phòng.

Chu Hạo nhìn hành động của mẹ mình mà không hiểu.
“Mẹ làm sao vậy, sao không mở cửa phòng vậy!” Chu Hạo nói.

Diệp Lan lườm Chu Hạo, sau đó nhỏ giọng nói: “Con trai, cơ hội lần này là cơ hội duy nhất của mẹ con mình, con có làm ở công ty thì cũng chỉ là người làm thuê mà thôi!”
Ánh mắt Chu Hạo thoáng qua vẻ nghi ngờ, không hiểu ý của mẹ mình là gì.

“Mẹ, không phải anh Thẩm đã nói rồi sao, chỉ cần có làm thật tốt anh ấy sẽ bỏ tiền mở công ty cho con!” Chu Hạo cười nói.

“A…” Diệp Lan khinh thường cười lạnh nói: “Con trai ngốc, con còn không nhìn ra nó hoàn toàn là muốn qua loa với con sao? Trước không nói đến trình độ học vấn của con không có kinh nghiệm, chỉ cần nói trong công ty tất cả đều là nhân tài, một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch vào công ty có thể làm được việc gì cơ chứ?”
Vốn là Chu Hạo tràn đầy lòng tin lại nghe mẹ nói như vậy trong nháy mắt ỉu xìu xuống.
“Mẹ nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ con còn không được làm nữa sao?” Chu Hạo trầm giọng hỏi.
Diệp Lan chớp mắt, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười ranh mãnh, nói:
“Chắc chắn phải làm chứ, chẳng qua là sau khi đi vào công ty đấy phải học cách thông minh lên, con phải lợi dụng quan hệ tốt của mình với nhà họ Thẩm, lấy được sự tín nhiệm của đồng nghiệp và lãnh đạo để nắm chắc được số tiền hoa hồng béo bở kia vào trong tay…”
Sau khi nghe lời Diệp Lan nói, Chu Hạo trừng mắt, trong lòng không khỏi có chút do dự.
“Mẹ, nếu để anh Thẩm biết chuyện này thì chúng ta xong đời rồi!” Chu Hạo lo lắng nói.
“Sợ cái gì, còn không phải có chị con sao! Hơn nữa anh ta giàu có như vậy, con chỉ lấy một chút tiền ít ỏi ấy cũng không có gì quan trọng, anh ta cũng không tìm ra được đâu!” Diệp Lan nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui