Siêu Cấp Đại Gia


Đời người đến lúc này, Bàng Hồng từ trước đến nay chưa từng nếm qua mùi vị tuyệt vọng đau đớn đến vậy.

“Làm cái gì cũng đồng ý sao? Ông nghĩ sao khi làm một con chó cho tôi cưỡi?” Thẩm Lãng lại nói.

Bàng Hồng sững sờ, mặt đen như đất.

Phải biết rằng Nhà họ bàng mặc dù ở Giang Nam là nhà tương đối yếu trong mười dòng họ lớn, nhưng ở thành phố Giang Nam này không có kẻ nào dám đưa ra yêu cầu làm con chó cho người khác như vậy.

“Thiền Vân, nếu ông ta đã không chịu làm, vậy thì ông làm đi!” Thẩm Lãng trở mặt nhìn Thiền Vân mà nói.

Sau đó Bàng Hồng đột nhiên nằm dài trên đất, thè lưỡi thở phì phò, mà nói: “Thầy Thẩm Lãng, ngài xem giống không ạ? Tôi… tôi sau này chính là con chó của ngài đây ạ!”
Thẩm Lãng cười cười, nhìn Bàng Hồng mà nói: “Cho ông thời gian ba ngày, sau khi làm được gia chủ thì ông mới đủ tư cách làm con chó của tôi thôi, Thiền Vân sẽ giúp ông!”
“Vâng, thưa thầy Thẩm Lãng! Tôi nhất định làm được, nhất định làm được.

” Bàng Hồng gật đầu như giã chày mà đáp.

Thật ra nghĩ kĩ lại Bàng Hồng trong lòng cảm thấy có chút may mắn, mặc dù mất mặt, phải làm con rối của người khác.

Nhưng phía sau có những người như Thẩm Lãng và Thiền Vân, vậy vị trí gia chủ Nhà họ Bàng thì lấy được dễ như trở bàn tay.

Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi quán cà phê, Thiền Vân mới miễn cưỡng đi đến bên cạnh Bàng Hồng mà nói: “Lần này giúp ông thiếu chút nữa tôi đã chết rồi, nếu như ông còn không lấy được cái vị trí gia chủ kia, tôi sẽ là người đầu tiên giết ông đấy!”
Bàng Hồng sững lại một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần có sự trợ giúp của ông, vị trí gia chủ tôi nhất định sẽ lấy được!”
“Tốt nhất là nên như thế!” Thiền Vân hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi quán cà phê.

Trước khi Thẩm Lãng rời khỏi quán cà phê, bước đến xe, một số điện thoại quen thuộc hiện lên trên điện thoại của anh.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn!
Thẩm Lãng nở nụ cười nghe điện thoại.

Giọng nói dịu dàng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vang lên trong điện thoại: “Anh đang làm gì vậy?”
“Ừm… anh đang nhớ em đấy.

” Thẩm Lãng thật không muốn nói là bản thân anh vừa đánh người xong.

“Thật không đó?” Rõ ràng biết rằng, Thẩm Lãng là đang nói cho mình vui, nhưng mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật sự không chịu được mà nở nụ cười.

“Tuyệt đối là thật! Ngược lại em đi du lịch lâu đến như vậy, vì sao còn chưa quay lại hả?” Thẩm Lãng nói.

Trong lời nói, Thẩm Lãng lại có chút than thở.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe được những lời trong lòng Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Vậy anh đoán thử bây giờ em đang ở đâu đi?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười nói.

Thẩm Lãng nhướng mày suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra ngày về vé máy bay lúc trước của Lâm Nhuyễn Nhuyễn hình như là hôm nay!
“Em đang ở sân bay à?” Thẩm Lãng vừa hỏi, vừa lên xe.

“9526 đã đón em về nhà rồi!” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười nói.

Đối với chuyện Thẩm Lãng không tự đến đón cô, cô căn bản không để trong lòng, dù sao Thẩm Lãng cũng là người điều hành tập đoàn Phi Vũ, trăm công ngàn việc, vì vậy Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng không muốn Thẩm Lãng phải vất vả thêm.

“Bây giờ anh lập tức trở về nhà!” Thẩm Lãng nói xong liền cúp điện thoại.

Chiếc Ferrari Enzo trong chốc lát biến thành một cái bóng đỏ, phóng thật nhanh về Trang viên Tống Nghị.

Trang viên Tống Nghị.

Dừng xe xong, Thẩm Lãng mở cửa biệt thự.

Chỉ nhìn thấy căn phòng khách rộng lớn chứa đầy các túi lớn túi nhỏ, có thể thấy được những thứ này đều là do Lâm Nhuyễn Nhuyễn mua về, mà trong đó vậy mà là những bao đồ đựng đồ nam là nhiều nhất.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn còn đang thu xếp mấy loại quần áo mới mua cho Thẩm Lãng, lúc nhìn thấy Thẩm Lãng xuất hiện, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng lao tới, lao vào vòng tay của Thẩm Lãng.

Ôm chặt lấy nhau, Thẩm Lãng cảm nhận được hơi ấm đã mất đi từ lâu đang ở trong vòng tay anh.

Nấn ná một lúc, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại muốn kéo Thẩm Lãng đi thử quần áo.

Thẩm Lãng với vẻ mặt đầy bất lực chỉ có thể buông bàn tay đang đặt trên chiếc eo mềm mại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra, đứng dậy theo cô vào thử đồ.

“Cái này không tệ, anh cảm thấy nó hơi nhỏ!”
“Cái này cũng rất đẹp, ừm ừm…”
“Cái quần không được…”
Sau khi trải qua sự lựa chọn kỹ càng tỉ mỉ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng cảm thấy bản thân còn mệt hơn so với việc phải đi đánh nhau mười hiệp.

Thời gian êm đềm trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, đã đến chiều tối.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này cũng có chút đói bụng rồi, Thẩm Lãng nhìn thấy như vậy liền nói: “Hay là anh đi mua chút đồ ăn cho em ăn nhé!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu, cô không muốn để cho Thẩm Lãng phải mệt nhọc vì mình.

“Em đã đặt bàn ở nhà hàng Biển Tình rồi, nghe nói mùi vị không tệ, hơn nữa tên gọi em cảm thấy cũng rất hay, chúng ta cùng đi ăn đi.

” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.

“Được.

” Thẩm Lãng đồng ý.

Rất nhanh, Thẩm Lãng đã lái xe đến trước nhà hàng Biển Tình.

Nhà hàng này ở thành phố Giang Nam gần đây rất nổi tiếng, bởi vì quy định của nhà hàng là chỉ tiếp đãi các cặp tình nhân hoặc các cặp vợ chồng, điều này đã khiến cho rất nhiều người vì quá tò mò hiếu kì mà đến đây.

Mà trong lòng Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng rất hiếu kì nên mới kéo Thẩm Lãng đến đây.

Trên suốt chặn đường, Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng nói nói cười cười, kể về một số chuyện đã diễn ra trong lần đi du lịch lần này.

Khi đến nhà hàng Biển Tình, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lấy điện thoại ra, rồi đưa mã số đặt chỗ cho nhân viên lễ tân.

“Thật là ngại quá bên trong đã kín chỗ rồi, những chỗ đặt trước cũng đã hết rồi!” Nhân viên lễ tân lịch sự trả lời.

“Tôi đặt vào lúc 5 giờ, bây giờ mới 4 giờ rưỡi thôi mà, vì sao lại hết chỗ rồi?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức giận mà nói.

Thời gian còn chưa đến, nhà hàng vậy mà lại sắp xếp chỗ ngồi cho người khác, đây rõ ràng chả phải là đang ức hiếp người khác sao?
“Thật xin lỗi, bởi vì hệ thống đặt chỗ có vấn đề, hơn nữa cô nhìn xem hiện tại, bên trong đã đầy hết khách rồi, nếu như cô muốn ăn cơm ở đây, chúng tôi có một khu vực nghỉ ngơi, cô có thể đến đó ngồi chờ trước.


Nhân viên lễ tân có chút thiếu kiên nhẫn.

“Dựa vào đâu mà bắt tôi phải chờ! Bây giờ tôi muốn có chỗ mà tôi đã đặt trước đó.

” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức giận mà nói.

“Thưa cô, mời cô đừng có ở đây mà gây sự vô cớ! Cô cũng không xem xem tình hình hiện tại đi, bây giờ không có chỗ, nếu như cô đồng ý chờ thì chờ, không đồng ý chờ, thì đi đi, chỗ chúng tôi đây không thiếu khách đâu.

” Nhân viên lễ tân kiêu ngạo mà nói.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức đến giậm chân, hai má hơi đỏ lên.

Không ngờ được nhân viên lễ tân của cái nhà hàng này lại có thái độ lồi lõm như thế, ỷ vào việc khách đông, liền hoàn toàn có thể không xem những vị khách khác ra gì sao? Hơn nữa nếu như đã có cái công tác đặt chỗ, thì ắt hẳn nên có những quy định của việc đặt chỗ chứ.

Cứ cho là hệ thống đặt chỗ có vấn đề đi, thì ít nhiều nhân viên cũng phải có một thái độ phục vụ tốt chứ!
Còn việc quan trọng hơn là, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng chỉ là đang bảo vệ quyền lợi của chính mình mà thôi! Vậy mà cô lại bị người đó nói là vô cớ gây sự!
“Hôm nay tôi sẽ không rời đi, nếu như không sắp xếp chỗ ngồi cho tôi, tôi sẽ cứ đứng cản ở đây!” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức giận chống nạnh mà nói.

Nhìn thấy như thế, Thẩm Lãng nhịn không được cười lên.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn là một người tính khí tốt, nhưng khi đối diện với người không nói lý lẻ thì thật sự lại không biết sẽ đối phó thế nào, nhưng trước mặt lại giống như một đứa trẻ vậy.

“Còn không đi thì tôi không khách khí nữa đâu!” Nhân viên lễ tân lạnh giọng nói.

Thẩm Lãng nghe lời này xong đột nhiên gạt bỏ nụ cười sang một bên, đến đứng bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhìn nhân viên lễ tân mà nói: “Đây chính là thái độ phục vụ của nhà hàng các người sao? Gọi ông chủ của các người ra đây!”
Nhân viên lễ tân cũng lười nói phí lời với bọn họ, trực tiếp cầm bộ đàm lên, kêu lên: “Bảo vệ mau ra đây một chút, ngoài cửa có người gây sự!”
Rất nhanh, bốn nhân viên bảo vệ đã lắc đầu đi ra.

Mà những chuyện xảy ra ở ngoài cửa, lập tức thu hút không ít sự chú ý của các vị khách, từng người từng người xem giống như xem náo nhiệt vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui