Siêu Cấp Đại Gia


Chu Hạo thấy mình hết hy vọng ở lại công ty.

Giờ phút này, anh ta không cầu xin Từ Nghị cho mình thêm cơ hội, mà đứng lên đi thẳng về phòng làm việc làm thu dọn đồ đạc.
Khi ra khỏi cửa, nhìn cô tiếp tân Lưu Oánh Oánh đứng ở đó, Chu Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta không ngờ Lưu Oánh Oánh trông có vẻ thành thật, an phận lại dám đi tố cáo mình trước mặt Từ Nghị.
Nhưng có điểm này Chu Hạo đã hiểu lầm Lưu Oánh Oánh, ban nãy Lưu Oánh Oánh khóc sướt mướt chạy ra khỏi phòng làm việc của anh ta.

Khi thang máy đi xuống, cô ấy chợt gặp Từ Nghị.
Từ Nghị trông thấy dáng vẻ của nhân viên lễ tân công ty mình, anh ấy không khỏi tò mò liền mở miệng hỏi thăm.
Tuy nhiên, Lưu Oánh Oánh kiêng dè Chu Hạo có chỗ dựa nên cứ ngập ngừng không dám nói ra sự thật.
Về sau, dưới sự xét hỏi liên tục của Từ Nghị, Lưu Oánh Oánh mới thuật lại cảnh Chu Hạo quấy rối mình trong phòng làm việc.
Từ Nghị nghe xong hết sức tức giận, anh kéo Lưu Oánh Oánh đến phòng làm việc của Thẩm Lãng, dù sao Chu Hạo cũng là người do chủ tịch Thẩm sắp xếp.
Khách sạn Vân Mạn.
Vài ngày nay, Chu Hạo và Diệp Lan ở khách sạn Vân Mạn.

Mấy lần Chu Linh muốn thuê một căn hộ cho họ, đều bị Chu Hạo và Diệp Lan từ chối.
Phòng ở đây vừa rộng vừa dễ chịu, còn có người quét dọn, ăn uống được khách sạn bưng đến tận phòng.

Điều này thoải mái hơn nhiều so với ở nhà thuê.
Sau khi trở về khách sạn, mặt mày Chu Hạo ủ rũ nhìn Diệp Lan với vẻ lo lắng.

Nhất thời, Chu Hạo không biết nên mở miệng giải thích chuyện mình bị đuổi như thế nào.
“Chu Hạo, sao hôm nay con về sớm thế?” Diệp Lan hỏi.
Nét mặt Chu Hạo lúng túng, nhưng anh ta nghĩ rằng mọi chuyện không giấu được lâu nên dứt khoát nói thẳng ra sự thật.

Chỉ có điều, Chu Hạo lại nói Lưu Oánh Oánh là thủ phạm.
Nghe lời con trai kể, Diệp Lan tức giận đến mức trợn mắt thở phì phò, muốn gọi điện ngay cho Chu Linh.
Tuy nhiên, Chu Hạo cảm thấy chột dạ bèn cản bà ta lại, anh ta nói: “Mẹ ơi, nói với chị chuyện này cũng vô ích thôi.

Ban đầu, người ta đã coi thường chúng ta, nói rằng sắp xếp công việc thực ra chỉ là một cái cớ mà thôi! Con nghi ngờ Lưu Oánh Oánh hãm hại con cũng nghe theo lệnh của họ!”
Diệp Lan bỏ điện thoại xuống, bà ta dường như hiểu ra điều gì đó, hừ lạnh nói với Chu Hạo: “Thật không nhìn ra, cái thằng họ Thẩm này đê tiện như vậy, trước mặt thì thế này sau lưng thì thế khác.”
“Mẹ ơi, mẹ còn chưa nhận ra sao? Chị con và tên họ Thẩm đó hoàn toàn không định giúp chúng ta, vì thế nếu muốn ở lại thành phố Giang Nam, chúng ta phải dựa vào chính mình!” Chu Hạo kiên định nói.
“Dựa vào chính mình? Con nói nghe dễ quá, mấy năm qua, nếu không có chị con giúp đỡ thì chúng ta còn không trụ nổi trong thị trấn.

Huống chi, chúng ta đang ở thành phố Giang Nam.” Diệp Lan bác bỏ.
Chu Hạo bị mẹ nói có chút xấu hổ, sau đó anh ta đảo mắt tự hào nói với Diệp Lan: “Mẹ ơi, mặc dù con đến thành phố Giang Nam chưa bao lâu.

Mấy ngày qua, con quen không ít bạn bè, cũng biết khá nhiều nhân vật lớn ở thành phố Giang Nam.”
Thời gian gần đây, Chu Hạo dựa vào thân phận là phó giám đốc của tập đoàn Phi Vũ.

Anh ta thường trà trộn vào hộp đêm và một số tụ điểm ăn chơi với một số đại diện công ty muốn hợp tác cùng tập đoàn Phi Vũ.
Sau một thời gian dài, quen biết thêm một đám du côn mà thôi.
Nhưng chính sự nói khoác của những người này, khiến người mới đến như Chu Hạo đã tự cho là mình quen biết đại nhân vật trong giới màu xám của thành phố Giang Nam.

“Mẹ à, nếu như chị con và tên họ Thẩm kia hoàn toàn không muốn giúp chúng ta.

Con nghĩ chúng ta ở lại thàng phố Giang Nam cũng không sống được đâu, chi bằng dốc sức kiếm một số tiền rồi trở về.

Mặc dù ở thị trấn không phồn hoa như thành phố Giang Nam, nhưng có tiền, chúng ta có thể sống sung sướng không bị ràng buộc.” Chu Hạo nhướng mày nói.
Nghe thấy thế, Diệp Lan cảm thấy hơi mơ hồ.

Chu Linh và Thẩm Lãng không chịu giúp họ, sao họ có thể kiếm được một số tiền đây?
“Con có cách gì không? Diệp Lan hỏi.
Chu Hạo mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Mẹ à, con đã nói mình có quen biết một số nhân vật lớn ở thành phố Giang Nam mà, trong đó có người bạn ở vùng xám.

Con có thể nhờ bọn họ bắt Thẩm Lãng, sau đó tìm chị con đòi tiền chuộc…”
Nghe nói vậy, Diệp Lan lập tức sửng sờ, đây đúng là một cách.
Tính tình Chu Linh hiền lành, nếu nghe tin Thẩm Lãng bị bắt và tìm con bé đòi tiền chuộc, Chu Linh chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.

Nhận được tiền rồi, bà ta và Chu Hạo có thể tìm đại một lý do nào đó quay về thị trấn sống!
Nghĩ tới đây, Diệp Lan vội vã nắm lấy tay Chu Hạo, có ý lo lắng hỏi: “Cách này cũng được, vậy nhưng mấy người bạn của con có đáng tin không?”
Chu Hạo khoát tay, nói với dáng vẻ hết sức tự tin: “Yên tâm đi, những người này đều nói nghĩa khí giang hồ.

Chỉ cần con mở miệng, họ nhất định sẽ giúp!”
Nhìn dáng vẻ tự tin của Chu Hạo, trong lòng Diệp Lan cũng cảm thấy yên tâm về Chu Hạo.

Đêm đó, Chu Hạo đến một quán bar nhỏ ở ngoại ô thành phố Giang Nam.
Nơi này vàng thau lẫn lộn, là khu vực không ai quản lý ở thành phố Giang Nam, bởi vì địa thế chênh lệch nên Lý Mạc cũng không có hứng thú với chỗ này.

Ngược lại, một vài tên du côn ít tên tuổi tự ra đời.

Quán bar Hắc Xà, ông chủ ở đây có biệt hiệu là Hắc Xà, trong tay có vài đàn em.

Bình thường cũng là nhân vật khá nổi tiếng ở khu này!
Vào quán bar, Chu Hạo lén lút thậm thụt quan sát xung quanh hồi lâu, sau khi trông thấy một đàn em của Hắc Xà, mới nở nụ cười bước qua.
“Anh Mãnh, còn nhớ tôi không?” Chu Hạo cười chào hỏi.
Sau khi tên du côn tên Mãnh nhìn thấy Chu Hạo thì rất nhiệt tình, dù sao với loại du côn bọn họ, phó giám đốc tập đoàn Phi Vũ thực sự giống như thần tài.
“Là giám đốc Chu đó à, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế?” Mãnh nói rồi đưa Chu Hạo một điếu thuốc.
Chu Hạo nhận lấy điếu thuốc và hỏi: “Anh Mãnh ơi, anh Hắc Xà có ở đây không?”
“Đang trên tầng hai đấy, anh tìm anh ấy có việc gì?” Mãnh thuận miệng hỏi.
“Tất nhiên là có chuyện phát tài mới đến rủ anh Hắc Xà nè!” Chu Hạo đáp.
Thấy Chu Hạo nói vậy, Mãnh dẫn Chu Hạo tới phòng làm việc của Hắc Xà.

truyện tiên hiệp hay
“Anh Hắc, Chu Hạo đã đến…”Mãnh đẩy cửa ra nói.
Hắc Xà đang đánh bài với mấy thằng đàn em, thấy Chu Hạo bước vào, Hắc Xà thả bài trong tay xuống rồi đứng dậy chào đón: “Sao thế? Hôm nay giám đốc Chu tới quán bar nhỏ này của tôi có gì muốn làm à?”
Chu Hạo cười không đáp, chẳng qua ánh mắt lướt qua người trong phòng vài lần.
Lúc này, Hắc Xà mới phản ứng kịp, anh ta vung tay ra hiệu với mấy tên đàn em: “Đừng chơi nữa, tao và giám đốc Chu có việc muốn bàn, tụi mày ra ngoài trước đi!”
Vài người đang chơi vui vẻ, nhưng ông chủ đã ra lệnh thì không dám làm trái, họ bỏ bài xuống và không tình nguyện đi ra ngoài.
“Được rồi giám đốc Chu, bây giờ anh có thể nói!” Hắc Xà vừa nói vừa mời Chu Hạo ngồi xuống.

“Tôi có một vụ làm ăn muốn tìm anh Hắc thương lượng…” Chu Hạo nói và lấy tấm ảnh của Thẩm Lãng đưa cho Hắc Xà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui