Siêu Cấp Đại Gia


Ở thành phố Giang Nam này, người của Thượng Võ Đường đều là người có võ nghệ cao cường, cho nên không một ai dám gây chuyện với họ.
Đàn em của Chương Dương dặn dò xuống dưới: “Tiểu Hắc, mày qua đó nói bọn họ mau đi đi, nếu không một lát làm ảnh hưởng chuyện vui của cậu chủ thì tội này không gánh nổi đâu.”
Tên đàn em Tiểu Hắc nghe vậy liền bước tới chỗ đám người kia.
Tiểu Hắc lịch sự nói: “Ông Chương đang xử lí chuyện nhà, mọi người đừng nên làm phiền.” Dù sao cũng đều là người có máu mặt, Tiểu Hắc cũng không muốn phải gây gổ với bọn họ.
Người của Thượng Võ Đường nghe vậy thì giật mình, cùng một lúc nhìn thẳng vào Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc bị bọn họ nhìn chằm chằm thì cảm thấy lạnh cả sống lưng, theo phản xạ rụt cổ lại.
“Ông chủ Chương Lương với chủ tịch Bàng có quen biết, các người không nên làm càn.”
Nói chưa hết câu, người của Thượng Võ Đường điên cuồng xông lên, đánh anh ta tới tấp.

Chẳng mấy chốc Tiểu Hắc đã bị đánh tơi tả đến mức nằm bò trên mặt đất.
Bọn họ hùng hổ đi thẳng vào bên trong.
"Dừng lại!”
"Dám đánh người của tụi này, mấy người có biết bọn tôi là ai không?”
Thấy có xô xát, mấy tên vệ sĩ của Chương Lương liền chạy qua ngăn lại.
Người của Thượng Võ Đường cười lạnh: “Bọn này không cần biết các người là ai! Bọn tao đến đây là muốn tìm cô Lâm.

Đi nói với Chương Lương mau giao người ra đây, nếu không thì chịu chết đi!”
Mấy tên vệ sĩ bất ngờ sửng sốt, bọn họ không ngờ hôm nay mấy cao thủ này lại đến tìm Chương Lương.
Bây giờ có quay về thông báo cũng không kịp, nếu đã như vậy, chỉ còn cách đánh trước báo sau.
Hây da!
Hai bên xông lên cùng một lúc.
Bọn vệ sĩ của Chương Lương cũng không phải người bình thường, bọn họ đều là lính đặc chủng đã xuất ngũ.
Nhưng mới có giây lát đã bị người của Thượng Võ Đường đánh lăn quay ra đất.
Đúng lúc bọn họ muốn chạy đi báo cho Chương Lương thì hành lang truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ.
Cả hành lang rung lên chẳng khác nào một trận động đất.
Nghe âm thanh thôi là đã biết chắc có rất nhiều người!
Từ hành lang ào đến một dòng người đông nghìn nghịt, giống như mây đen trên bầu trời đang kéo đến.
"Này này…"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tình cảnh trước mặt làm cho bọn vệ sĩ của Chương Lương sợ đến mức nói không nên lời.
Nhưng vẫn còn một tên vệ sĩ đủ bình tĩnh: “Mau, chạy đi bảo vệ ông chủ!”
Rồi cùng với một tên vệ sĩ khác quay trở lại thông báo cho Chương Lương.
Nhưng mới quay người chạy được vài bước thì đã có người đuổi theo phía sau.
Ầm!
Có người đã giơ chân đá hắn một phát bay ra ngoài.
Tên vệ sĩ chưa kịp phản ứng thì đã bị người đằng sau giơ tay bóp cổ.
Người này không ai khác chính là Tiêu Đại Dũng!
Tiêu Đại Dũng là cánh tay phải đắc lực của Lý Mạc.

Bọn vệ sĩ đó làm sao đủ trình để so đòn với anh.
Trên mặt bọn vệ sĩ của Chương Lương đều hiện lên sự đau đớn.
Tốc độ và phương pháp ra đòn thật tàn nhẫn, ngày hôm nay bọn chúng cũng đã được mở mang tầm mắt.
Đằng sau là lại tiếp tục vang lên tiếng xôn xao, Thẩm Lãng kéo theo một đám người đi tới, thẳng chân đá bay tên vệ sĩ!
“Cậu Thẩm!”
Bàng Hồng với Thượng Bân vội vàng đi lên, cung kính chào hỏi Thẩm Lãng.
Bây giờ Thẩm Lãng làm gì có tâm trạng nói chuyện phiếm với bọn họ, bước thẳng tới chỗ tên vệ sĩ bị Tiêu Đại Dũng bắt, lạnh giọng hỏi: “Phòng nào?”
Giọng của Thẩm Lãng lúc này thật sự đã lạnh hơn băng.
Mấy tên vệ sĩ kia bị dọa cho hoảng sợ, theo phản xạ trả lời: “Căn phòng trong cùng.”
Thẩm Lãng không thèm phí lời, ngay lập tức bước về phía đó.
Tiêu Đại Dũng ở phía sau thẳng tay ném tên vệ sĩ xuống đất, hỏi: “Anh Mạc, những người này xử lí thế nào?”
"Mang đi đi!”
Mấy tên vệ sĩ của Chương Lương sau khi bị đánh tơi bời, đánh cho hồn xiêu phách lạc thì bị đưa lên xe.
Lúc này, bên trong căn phòng kia, Chương Lương hoàn toàn không biết được mọi chuyện ở bên ngoài như thế nào.
Ông ta đã cởi hết quần áo, trên người chỉ còn mặc mỗi chiếc quần con, từng bước áp sát Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, khóa cửa đã bị đá văng.
Cả cánh cửa rơi thẳng xuống đất.
Chương Lương hoảng sợ quay đầu lại, thấy Thẩm Lãng mắt đỏ ngầu đang đứng ngoài cửa.
“Thằng khốn kiếp!”
Bịch!
Chương Lương chưa nói dứt câu đã bị Thẩm Lãng đá một phát.
Cả người Chương Lương đập vào tường.
Sau khi rơi xuống, Chương Lương phun ra một ngụm máu tươi, ông ta ôm lấy bụng mình, mặt hiện rõ vẻ đau đớn cực độ.
"Nhuyễn Nhuyễn, em không sao chứ?”
Thẩm Lãng đi về phía Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mọi chuyện vẫn ổn, may mà anh tới kịp lúc nên không xảy ra chuyện gì xấu.
Nhưng như vậy cũng đủ làm cho Thẩm Lãng sợ hãi, nếu anh tới muộn chỉ một, hai phút thôi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, cô không nghĩ là Thẩm Lãng thật sự đã đến.
Ngay vào thời khắc nguy hiểm nhất, anh giống như thiên thần hộ mệnh, xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được nữa, từ khóe mắt tuôi ra dòng lệ.
Thẩm Lãng hai mắt đỏ bừng, ôm chặt cô vào lòng.
"Không sao mà, anh đây rồi, không ai có thể làm tổn thương em.” Thẩm Lãng dịu dàng nói, bộ dạng lúc này với khi nãy đúng là khác nhau một trời một vực.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn lau nước mắt.
Chờ cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn bình tĩnh được một chút, Thẩm Lãng ôm cô đi ra ngoài.

Bọn Lý Mạc, Bàng Hồng và Thượng Bân, còn có cả 9526 đang ở ngoài canh cửa.
"Chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Thẩm Lãng giao Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho 9526 rồi quay vào phòng.
Chương Lương từ nãy đến giờ vẫn ôm bụng nằm rên rỉ trong góc.

Cú đá này của Thẩm Lãng quả thực lấy đi của ông ta nửa cái mạng.
Kêu rên một hồi lâu, Chương Lương mới cảm thấy đỡ được phần nào.
Ông ta ngẩng đầu lên thì nhận ra vẻ phẫn nộ và sự khinh thường trong mắt Thẩm Lãng.
“Cậu dám đánh tôi ư, có biết tôi là ai không hả?” Chương Lương tức giận quát lớn.
Bịch!
Thẩm Lãng lại một lần nữa dẫm lên cánh tay của Chương Lương.

Lần này anh khống chế lực vừa phải, khiến Chương Lương cực kì đau đớn nhưng cũng không ngất đi.
"A!"
Đau đớn qua đi, Chương Lương ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng.

Trong mắt ngập tràn sợ hãi.
“Tôi cảnh cáo cậu, cậu… không được làm bậy.

Tôi chính là gia chủ nhà họ Chương! Nếu cậu dám động vào tôi, nhà họ Chương tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
Chương Lương thấy toàn thân mình đều đang run lên, bộ dạng của Thẩm Lãng lúc này quả thực rất đáng sợ.
Thẩm Lãng yên lặng đứng đó nhưng trên người tỏa ra toàn là sát khí, khiến Chương Lương cảm thấy người lạnh run.
Lúc này, Chương Lương cảm thấy Thẩm Lãng giống như thần chết đang đứng trước mặt đòi mạng ông ta.
Thẩm Lãng lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng: “Giết chết ông chẳng khác nào giết chết một con kiến!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui