Siêu Cấp Đại Gia


Sau khi nhìn thoáng qua môi trường văn phòng, Thượng Bân nhanh chóng đặt sổ của mình lên bàn và bắt đầu công việc.

Mà Tiêu Nhược ở một bên nhìn vậy không khỏi cảm thấy hơi nực cười, một người tới từ một địa phương nhỏ thế mà lại nhậm chức thành giám đốc, phỏng chừng trong lòng đã vui tới nở hoa rồi, còn ở đây bày ra vẻ giả vờ nghiêm túc chăm chỉ làm việc!
"Được rồi, đừng diễn nữa, quan hệ giữa anh và chủ tịch Thẩm Lãng tốt như vậy, cho dù không làm việc cũng sẽ chẳng bị đuổi việc!" Tiêu Nhược khinh thường nói.

Thượng Bân sửng sốt, không khỏi có hơi kinh ngạc, cô thư ký này vì sao lại có thành kiến lớn như vậy đối với mình.

"Cô muốn nghĩ thế nào, là chuyện của cô! Tôi không muốn giải thích, tôi tới đây là vì muốn nỗ lực làm việc, để báo đáp cậu Thẩm!" Thượng Bân nói.

Sắc mặt Tiêu Nhược ửng đỏ, bởi vì vị trí giám đốc của tập đoàn Phi Vũ, cô ta cứ tưởng rằng Thẩm Lãng giữ lại cho cô ta, cho nên bây giờ nhìn Thượng Bân ngồi chỗ đó, trong lòng đương nhiên là khó chịu rồi!
"Anh ấy lại chẳng ở đây, anh không cần nịnh nọt đâu chứ? Hơn nữa phải nói cho anh biết, ở đất Kinh Đô này không giống như anh tưởng tượng đâu, đừng tưởng rằng ở nơi khác dành được tí thành tích liền có thể ở nơi này như thế nào, anh còn kém xa lắm!" Tiêu Nhược coi khinh nói.

Thượng Bân hơi mỉm cười, lười giải thích, cất tiếng nói: "Cảm ơn sự nhắc nhở của cô, không có việc gì thì mời cô bây giờ giúp tôi đóng cửa!”
Tiêu Nhược âm thầm kinh thường hừ lạnh một cái, rời khỏi văn phòng của Thượng Bân.

Vừa ra cửa, Tiêu Nhược liền nhìn thấy Thẩm Lãng ở cửa.

Tiêu Nhược vội vàng thu lại sự khinh thường trên mặt, nhưng điều này vẫn không tránh khỏi ánh mắt của Thẩm Lãng.

Đối với tâm tư của Tiêu Nhược, Thẩm Lãng vô cùng rõ ràng.

Tiêu Nhược quả thật là một nhân tài hiếm có, để cô ta trở thành giám đốc của tập đoàn Phi Vũ là điều dư dả.

Nhưng từ lúc Thẩm Lãng từ cái ánh nhìn đầu tiên thấy Tiêu Nhược liền biết, Tiêu Nhược tự cho mình tự cao quá mức!
Loại tính cách này nếu không thay đổi, chắc chắn sẽ mang tới phiền phức cho tập đoàn Phi Vũ, cho nên Thẩm Lãng liền sắp xếp cho cô ta làm thư ký, vừa có thể bày mưu tính kế cho công ty, còn có thể làm giảm lòng tự cao của Tiêu Nhược!
“Xem thường Thượng Bân, sẽ khiến cô hối hận đấy!” Thẩm Lãng nhắc nhở nói.

Tiêu Nhược sửng sốt, nhưng vẫn không tin lời nói của Thẩm Lãng, cô ta cũng chỉ cho rằng loại người như Thượng Bân quá bình thường, cùng lắm cũng chỉ là có chút thành tựu ở nơi khác mà thôi, ở nơi như Kinh Đô chắc chắn không phải là chỗ mà anh ta có nắm bắt được.

“Chủ tịch Thẩm Lãng, tôi chỉ là một thư ký mà thôi, cấp cao trong công ty, tôi không quản được!” Tiêu Nhược nói.

Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi khuyên cô muốn có được sự phát triển tốt nhất, thì nên dẹp ngay cái dáng vẻ tự cao tự đại của mình đi! Ở đây tôi nói là được, còn về phần Thượng Bân chúng ta cứ chờ xem đi!”
Buổi tối, Thẩm Lãng lái xe tới tòa biệt thự Lâm Phàm tặng anh, biệt thự nằm ở một khu ngoại thành ở phía bắc Kinh Đô, yên tĩnh vắng lặng.

Bởi là một trong những biệt thự cao cấp nhất Kinh Đô, cho nên quản lý vô cùng nghiêm khắc.

Tuy Thẩm Lãng là chủ biệt thự, nhưng do chưa từng đăng kí, cho nên vẫn bị bảo vệ ngăn lại ngoài cổng.

“Chỉ đăng kí được vào thời gian làm việc ban ngày, cho nên hay là anh hãy về đi!” Bảo vệ nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng hối hận không đăng kí trước rồi hẵng tới công ty.

Đúng lúc Thẩm Lãng lên xe chuẩn bị quay đầu rời đi, đằng sau truyền đến một trận còi xe ô tô.

Là một chiếc Ferrari màu đỏ bản giới hạn số lượng.

Nghe thấy tiếng còi xe, bảo vệ vừa mới ngăn Thẩm Lãng lại, dáng vẻ lấy lòng tiến lên phía trước nhiệt tình đón chào.

“Cậu Lý, cậu về rồi ạ.


Lý Văn nhìn bảo vệ, sau đó không kiên nhẫn nói: “Anh mau để anh ấy vào đi, chặn ở đây làm gì!”
Trong lòng bảo vệ kinh hoảng, vị này là cậu ấm của một trong mười nhà giàu có quyền thế ở Kinh Đô, cũng là ông chủ mở khu biệt thự này.

Nếu chọc anh ta không vui, kết quả liền thảm rồi, vội vàng nói: “Cậu Lý, người này mới tới, chưa đăng ký thì không thể vào, nếu không cậu lùi xe lại, để anh ta đi đi!”
“Anh để tôi lùi xe? Đường hẹp thế này, xước xe của tôi anh đền nổi không?” Lý Văn bất mãn nói.

“Không không không! vậy tôi hiện tại liền để anh ta nhường đường cho cậu.

” Bảo vệ nói xong, bước nhỏ tới trước xe của Thẩm Lãng, nói với anh: “Anh tạm tiến lên, sau đó quay đầu đi ra, đừng chắn đường của cậu chủ nhà họ Lý.


Cậu chủ nhà họ Lý?
Tên Lý Văn đó?
Trong lòng Thẩm Lãng cười khổ, lẽ nào bản thân còn làm hàng xóm với tên Lý Văn này?
Đúng lúc Thẩm Lãng đang hoài nghi, xe của Lý Văn ở đằng sau lại bấm còi, rất rõ ràng anh ta có hơi không kiên nhẫn rồi.

“Mau tiến vào trong rồi quay đầu! ” Bảo vệ thúc giục nói.

Thẩm Lãng cũng cười nhạt, châm một điếu thuốc lên, nói: “Để cậu ta lùi xe về sau, tôi tiến lên lại phải quay một vòng, quá tốn công!”
Bởi vì bên trong khu này là đường một chiều, cho nên chỉ cần Thẩm Lãng tiến vào muốn ra lại phải quay m ột vòng lớn.

“Thằng này, đằng sau chính là cậu ấm nhà họ Lý ở Kinh Đô, anh để cậu ấy nhường đường cho anh, anh điên rồi à!” Bảo vệ vẻ mặt khinh thường nói.

Thẩm Lãng cười nhạt, nhìn dáng vẻ đúng thật là Lý Văn đó.

Lúc này, Lý Văn ngồi trong xe thấy đằng trước chậm chạp không hành động gì, hùng hổ xuống xe, định bụng xem tình hình.

“Mẹ nó, làm cái gì mà! ” Đúng lúc Lý Văn đang lớn tiếng mắng chửi,đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lãng đang hút thuốc trong xe, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về hướng mình.

Vù!
Dọa cho Lý Văn run rẩy cả người, trong nháy mắt liền thu lại những lời chưa chửi hết.

“Anh! anh Thẩm, sao, anh cũng ở đây sao?” Lý Văn sợ tới mức nói năng không lưu loát.

Bởi vì lần trước Thẩm Lãng từng nói, nếu lần sau gặp anh ta tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta, nghĩ tới đây, Lý Văn liền mất hết can đảm.

“Vết thương khỏi rồi?” Thẩm Lãng nhíu mày, vẻ mặt tươi cười rất kịch.

“Khỏi! chưa khỏi nữa!” Lý Văn sợ tới mức trong lúc thời không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của Lý Văn, Thẩm Lãng không nhịn được cười phá lên, nói: “Được rồi, nhanh lùi xe, tôi phải quay đầu!”
Lý Văn vội vã gật đầu, lúc quay lại lên trên xe, mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo của anh ta.

Bảo vệ ở một bên vẻ mặt đầy mông lung, người có thể khiến Lý Văn sợ hãi như thế, anh ta vẫn còn chưa biết là nhân vật lớn nào, thậm chí người của mười nhà giàu quyền thế nhất Kinh Đô cũng chưa khiến Lý Văn như thế này!
Rất nhanh, Lý Văn đỗ xe bên một vệ đường.

Đúng lúc Thẩm Lãng định quay xe rời đi, Lý Văn lại đột nhiên tới cạnh xe Thẩm Lãng.

“Anh Thẩm, anh muốn vào sao?” Lý Văn hỏi.

Thẩm Lãng có hơi không hiểu mà gật đầu, nói: “Đúng, nhưng chưa đăng kí thì không thể vào được!”
Lý Văn cười hì hì, quay đầu chỉ vào bảo vệ nói: “Anh Thẩm Lãng là khách quý của nhà họ Lý chúng tôi, bây giờ muốn vào, mau mở cổng! Còn đăng kí cái gì!”
Bảo vệ vội vàng gật đầu đồng ý.

Tuy biết Lý Văn hoàn toàn là đang nói dối, nhưng người ta là ông chủ, làm bảo vệ tự nhiên không dám nói nhiều gì.

Rất nhanh, rào chắn được mở ra.

“Anh Thẩm, khu biệt thự này là nhà em mở, nếu sau này có cần gì, lúc nào anh đều có thể liên hệ với em!” Lý Văn tươi cười nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui