Translator: Nguyetmai
Trong phòng lặng ngắt như tờ, số lượng người truy cập đã quá một trăm nghìn người, nhưng không ai gửi tin nhắn hay nói gì cả, tất cả đều ngơ ngác quan sát trận chiến của hai người kia.
Không phải vì quyết đấu quá đặc sắc mà là do trận đấu này chẳng hề gay cấn gì nhiều.
Tốc độ của một người đã hoàn toàn ăn đứt người còn lại, cho dù bị cận nặng như mù không đeo kính thì cũng thấy rõ, đây là một trận đấu mang tính áp đảo, hoàn toàn không có gì bất ngờ đáng để tranh luận.
Tất cả mọi người ngơ ngác mà nhìn, hai mắt trợn lồi ra, miệng há to nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đôi môi đỏ mọng của Kỷ Yên Nhiên cũng há to, nhìn ảnh chiếu 3D của trận đấu mà cứ như gặp quỷ, đồng tử mở to, hai mắt trợn trừng.
Trong ký túc xá, Lưu Kiến Quốc cũng ngơ ngác, gần như không dám tin vào hai mắt của mình. Triệu Liên Hoa ngồi bên cạnh thì há mồm rơi cả điếu thuốc đang ngậm, thế mà chính ông cũng không nhận ra nửa điếu thuốc đang cháy dở kia đã rơi xuống quần áo của mình.
Triệu Liên Hoa vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trong hình chiếu 3D kia.
Lý Trách, Lưu Khắc và Vương Long thì trợn mắt há mồm, cả buổi trời cũng không kịp lấy lại tinh thần.
Cách biệt thực lực như trời với đất đã được thể hiện rõ rệt trong trận đấu này. Tốc độ của bàn tay thuộc về Lý Ngọc Phong vốn đã khiến người ta hết hồn lắm rồi, đó là bàn tay nhanh nhẹn và linh hoạt đến mức khiến người ta phải xuýt xoa tán thưởng.
Nhưng đứng trước đôi tay kia thì người ta chợt cảm thấy tay của Lý Ngọc Phong cứ chậm chạp thế nào ấy, cảm giác này khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
Đây chính là Lý Ngọc Phong đó! Lý Ngọc Phong đứng đầu trong thi đấu Bàn tay của Thượng Đế của trường học, được đặt biệt danh là Tay Phải Ảo Ảnh đấy!
Sao có thể cảm thấy tay của hắn ta chậm chạp được chứ? Điều này thật sự khiến người ta không thể tin vào suy đoán của mình.
Nhưng so với đôi tay còn lại thì tay của Lý Ngọc Phong thật sự rất chậm chạp, loại cảm giác này vốn không phải thật, chẳng qua đứng trước đối thủ đáng gờm nhường ấy nên mới khiến người ta sinh ra ảo giác như thế mà thôi.
"Không phải tay của Lý Ngọc Phong chậm mà là tay của tên kia quá nhanh!"
Lúc này mới có người sực tỉnh, bất giác nhìn về phía bàn tay kia.
Thon dài, mạnh mẽ, linh hoạt, mềm mịn, đây là một bàn tay rất đẹp, ngoài ra thì không thể nhìn ra được điểm nào khác, bọn họ rất muốn biết chủ nhân của đối tay này rốt cuộc là ai.
Nhưng trò Bàn tay của Thượng Đế này chỉ phóng ảnh 3D của bàn tay và một phần cổ tay mà thôi, căn bản không thể nhìn thấy được chủ nhân của nó là ai.
Toàn trường im phăng phắc, tuy đã thấy được sự thật, nhưng nó vẫn khiến vô số người cảm thấy không thể tin nổi khi Lý Ngọc Phong lại bị người ta áp đảo như thế.
Đây chính là Lý Ngọc Phong đấy!
Lý Ngọc Phong thì đang tập trung tăng tốc độ tay của mình lên đến cực hạn, liên tục ấn điểm sáng.
"Ít nhất phải thắng nó năm điểm."
Lý Ngọc Phong thầm nghĩ.
Hắn ta biết rõ Kỷ Yên Nhiên đang xem trận quyết đấu này, nên muốn thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt Kỷ Yên Nhiên.
Tuy rằng Kỷ Yên Nhiên chưa từng đáp lại, thậm chí còn ra sức giữ khoảng cách nhất định với hắn ta, nhưng hắn ta không muốn bỏ cuộc, tin rằng với năng lực và điều kiện của mình thì nhất định sẽ có cơ hội khiến Kỷ Yên Nhiên cảm động.
Lần này là một cơ hội tốt, hắn ta biết rõ Kỷ Yên Nhiên rất tức giận trước sự xuất hiện của ID kia, chỉ cần hắn ta có thể đánh bại tên kia, bảo hắn xoá ID và công khai xin lỗi Kỷ Yên Nhiên trước mặt mọi người thì chắc hẳn Kỷ Yên Nhiên ít nhiều gì cũng sẽ cảm kích và có ấn tượng tốt với hắn ta.
Chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi, Lý Ngọc Phong có đủ thời gian và kiên nhẫn, có công mài sắt có ngày nên kim, hắn ta tin là sớm muộn gì mình cũng có thể giành được trái tim cô.
Nhưng bây giờ ấy à, đầu tiên hắn ta phải thắng được thằng khốn kiếp hèn hạ này mới được, lấy nó làm bậc thang bước lên, đến gần với nữ thần trong lòng mình hơn.
Lý Ngọc Phong dốc sức ấn điểm sáng, thầm nghĩ nếu như mình nhanh hơn chút nữa, có thể kéo điểm lên cỡ sáu bảy điểm thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng khi Lý Ngọc Phong vươn tay ra chực ấn lên điểm sáng vừa xuất hiện thì nó đột nhiên biến mất.
"Chẳng lẽ server bị bug à? Sao tự nhiên điểm sáng lại biến mất thế này?"
Lý Ngọc Phong ngây ra.
Với kinh nghiệm chiến đấu của mình, hắn ta đương nhiên biết rõ một trăm điểm sáng bên mình còn chưa ra đủ, không thể nào tự nhiên biến mất như thế được, trừ khi là bị bug.
Nhưng khi hắn ta ngẩng đầu lên nhìn thì cũng đờ mặt ra.
Màn hình 3D phía trước đã xuất hiện chữ END, mà điểm của hắn ta thì dừng lại ở tám mươi điểm.
Hắn chuyển màn hình, nhìn về phía điểm số của đối phương.
Hình ảnh vừa đập vào mắt thì Lý Ngọc Phong sửng sốt đến ngu người, hắn ta thật sự không thể ngờ mình lại bị người ta thắng đến hai mươi điểm.
Không chỉ mình hắn ta không dám tin, phàm là người biết rõ trình độ chơi Bàn tay của Thượng Đế của Lý Ngọc Phong đều cảm thấy không thể tin nổi khi Lý Ngọc Phong bị người ta thắng nhiều điểm như thế.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn bảng điểm, không ai phát ra tiếng động nào.
Bây giờ nhớ đến lời nói của Hàn Sâm khi nãy, mọi người chợt thấy nó mới đúng làm sao.
"Thắng anh thì đơn giản thôi ấy mà, tôi chẳng có điều kiện gì hết, sau này chỉ cần anh tự giác một chút, đừng làm phiền Yên Nhiên nhà tôi là được rồi."
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy đó chỉ là một câu bốc phét làm màu, nhưng bây giờ ngẫm lại mới biết hoá ra đây là thật, một câu nói thật cực kỳ làm màu.
"Lại thêm một ván hai mươi điểm."
Lý Trách sực tỉnh, cười khổ nói.
Mà những lời này của Lý Trách cũng nhắc nhở đám người Lưu Khắc và Vương Long, làm sự khiếp sợ của họ lại càng dữ dội hơn, miệng há to đủ để nhét cả quả trứng đà điểu vào.
Cái cụm từ hai mươi điểm này thật sự quá sức mẫn cảm đối với họ, mà ý nghĩa ẩn chứa trong đó lại càng khiến họ sợ hãi hơn.
"Yên Nhiên, bạn trai của cậu khủng quá!"
Một lúc sau, Khúc Lệ Lệ mới phục hồi tinh thần, nói một câu với Kỷ Yên Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Tên này là ai đây? Rốt cuộc là ai mới được?"
Bây giờ Kỷ Yên Nhiên đã quên cả tức giận lẫn xấu hổ, cô chỉ muốn biết rốt cuộc thì đây là ai.
Hai mươi điểm cơ đấy, người có thể thắng được Lý Ngọc Phong hai mươi điểm tuyệt đối là cao thủ siêu cấp có thể lọt vào top 10 trong giải đấu của các trường quân đội trong Liên minh.
Nếu như có thể mời anh ta vào câu lạc bộ của trường thì thành tích của câu lạc bộ sẽ tăng lên vượt bậc.
Bây giờ cô chỉ muốn biết người này là ai mà thôi, nhưng cô thật sự không biết gì hết mới tức.
Bây giờ trong lòng Kỷ Yên Nhiên ngứa ngáy như bị một con mèo nhỏ cào, rất muốn tìm cho ra người này, nhưng cô lại ngẩn ra lần nữa, vì cô căn bản không biết phải đi đâu mới tìm được anh ta.
"Ôi!"
Tàn thuốc đốt cháy quần của Triệu Liên Hoa, khiến ông bị bỏng nên sực tỉnh lại, nhảy cẫng lên phủi tàn thuốc đi, nhưng quần cũng đã bị cháy một lỗ to.
"Tôi chấm người này chắc rồi, nhất định phải để cậu ta gia nhập câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế mới được."
Lưu Kiến Quốc cũng giật mình lấy lại tinh thần, hưng phấn kêu to trước bảng điểm một trăm và tám mươi kia.
"Đi thôi, tìm cho ra người này, để cậu ta gia nhập câu lạc bộ của trường mình."
Lưu Kiến Quốc nói với Triệu Liên Hoa đứng bên cạnh.