Translator: Nguyetmai
Triệu Liên Hoa nhăn nhó: "Lão Lưu à, tôi cũng không biết đây là ai mà, ông bảo tôi đi đâu mà tìm cho ông đây?"
Lưu Kiến Quốc lập tức nghệt mặt ra, hồi lâu sau mới nói tiếp: "Thì đi tìm, dù thế nào cũng phải tìm cho ra người này cho tôi, người này quá quan trọng đối với câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế của trường mình, có cậu ta thì thành tích của trường mình sẽ tăng vọt, sau này ông có đi xin tài trợ cũng dễ dàng hơn mà, chẳng phải à?"
"Thế để tôi thử xem sao." Triệu Liên Hoa bất đắc dĩ nói.
Sao ông lại không biết chuyện này cơ chứ, nhưng chỉ bằng một cái ID mà muốn tìm được người chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Lúc Lý Ngọc Phong khôi phục tinh thần và muốn yêu cầu tái chiến thì lại phát hiện đối phương đã logout mất rồi. Hắn ta lập tức ngơ ngác ngồi im lặng hồi lâu không nhúc nhích.
Trường quân đội Hắc Ưng lúc này đã bùng nổ triệt để, tuy rằng đã tối muộn, nhưng tin tức này vẫn khiến vô số người hưng phấn bàn luận về trận quyết đấu vừa rồi.
"Đúng là đỉnh cmn cao mà, tốc độ tay đúng là nhanh không tưởng luôn."
"Ha ha, xem trận đấu này xong thì tôi mới biết, hoá ra bao nhiêu năm chơi Bàn tay của Thượng Đế của mình toàn là vứt đi cả."
"Ngay cả Lý Ngọc Phong cũng bị nhét hành áp đảo như thế, bạn trai của Kỷ Yên Nhiên đúng là trâu bò, rốt cuộc thì đó là ai thế nhỉ?"
"Cái này thì phải đi hỏi Kỷ Yên Nhiên mới biết được."
"Hai mươi điểm luôn cơ đấy, căn bản không phải vài ba điểm đâu, hành ngập mồm luôn."
"Thắng anh thì đơn giản thôi… Ha ha…"
"Yên Nhiên nhà tôi nữa cơ mà, không phải tên này là bạn trai của Kỷ Yên Nhiên thật đấy chứ?"
"Cái này thì cậu phải đi hỏi Kỷ Yên Nhiên mới biết."
…
Kỷ Yên Nhiên lúc này cũng rất muốn biết bạn trai của mình là ai, đến bản thân cô cũng không biết đây này.
Vừa logout xong thì cô đã liên hệ với bạn bè của mình, muốn nghĩ cách tìm ra thân phận của người kia, nhưng đối phương lại kháy đểu ngược lại cô: "Cậu phải hỏi chính bản thân mình xem bạn trai của mình là ai chứ."
"Làm sao mà mình biết bạn trai của mình là ai được! Dở hơi à?"
Kỷ Yên Nhiên bị hỏi đểu vài lần xong thì cảm thấy mình sắp phát điên lên đến nơi, không khỏi bực mình gắt lại.
Đợi đến khi tỉnh lại thì cô lập tức cảm thấy mình điên thật rồi.
Trong phòng 304, lão Thạch, Lữ Mông và Trương Dương bu xung quanh Hàn Sâm.
"Lão tam, một chầu bốn món một canh, thiếu một món thì tôi sẽ tung thân phận thật của cậu ra đấy." Lữ Mông cười gian nói.
"Bốn món một canh phải toàn thịt đấy nhé, thấy một cọng rau nào là tôi sẽ tuyên bố thân phận thật của cậu ngay." Lão Thạch cười toe bồi thêm một câu.
"Lão tam, cậu không hổ là đối thủ của đời tôi." Hai mắt Trương Dương lóe sang.
"Đi ăn khuya trước đi, đúng lúc tôi cũng thấy đói." Hàn Sâm cười nói.
Bốn người kéo nhau đi về phía căn tin, trường quân đội Hắc Ưng cũng chẳng khác một thành phố, căn tin bán 24/7, hơn nữa còn rất nhiều căn tin, chẳng cần lo chuyện không có chỗ ăn khuya.
Sau khi bốn người đi ra, thi thoảng lại nghe những bạn học đi ngang qua bàn tán về trận đấu của Lý Ngọc Phong và Hàn Sâm khi nãy.
"Lão tam, hay là cậu cứ công khai đi, trình độ Bàn tay của Thượng Đế của cậu cao như thế, nói không chừng Kỷ Yên Nhiên sẽ thích cậu thật đấy, lúc đó bọn này cũng được hưởng sái, nhờ Kỷ Yên Nhiên giới thiệu vài cô bạn gái xinh đẹp cho bọn này." Lão Thạch rỏ dãi nói.
"Cô ấy vốn là bạn gái của tôi mà." Hàn Sâm nói thẳng.
"Hứ!" Lão Thạch giơ ngón giữa lên đầy khinh bỉ.
Kỷ Yên Nhiên cũng không phải loại con gái chỉ cần chơi Bàn tay của Thượng Đế giỏi là cua được, không thì Lý Ngọc Phong cũng chẳng vất vả theo đuổi đến tận hai năm như thế, điều này ai ở trong trường cũng biết cả.
Bốn người đi đến căn tin gần nhất, gọi vài món ăn ra làm mồi nhắm rượu, vừa uống vừa tám nhảm với nhau.
"Bên kia có người đẹp kìa, dạng khép nép yếu đuối ấy, xinh thế chứ lị. Hai em bên cạnh cũng được đấy."
Ăn được một lúc, lão Thạch đột nhiên nhỏ giọng nói với ba người còn lại, đoạn còn hất cằm sang một phía rồi nháy mắt ra dấu cho cả bọn.
"Tiểu tứ à, với mắt nhìn của cậu thì bọn này chẳng dám tin đâu." Lữ Mông cười nói.
Hàn Sâm và Trương Dương bật cười.
Bọn họ lạ gì với ánh mắt của lão Thạch, một cô nàng cao to những mét tám mà cậu ta cũng nói là người đẹp yểu điệu được, đúng là không đáng tin chút nào.
"Mình nói thật mà… ái chà chà… em gái khép nép yếu đuối kia nhìn mình kìa… Í í í, ẻm còn cười với mình nữa… Ôi đi tới luôn kìa… ẻm đang đi sang đây đấy…"
Lão Thạch kích động đến mức mặt mày đỏ gay lên.
Lúc này ba người Hàn Sâm cũng thấy bất ngờ, hình như có người đi qua đây thật, cả bọn vội quay lại nhìn. Quả nhiên thấy một nữ sinh đáng yêu với dáng người nhỏ nhắn đang đi tới, thoạt nhìn chắc cũng là tân sinh mới nhập học năm nay như họ.
"Đàn anh."
Trong ánh mắt kích động của lão Thạch, người đẹp kia đi tới trước mặt Hàn Sâm, gọi một tiếng ngọt lịm, thiếu chút nữa đã khiến lão Thạch hộc máu, nhìn Hàn Sâm với ánh mắt hình viên đạn.
"Manh Manh đấy à, sao em lại ở đây?"
Hàn Sâm đương nhiên nhận ra người đẹp này chính là Vương Manh Manh.
"Em đi ăn khuya với bạn ạ, không ngờ lại gặp đàn anh ở đây, em giới thiệu với anh, đây là bạn cùng phòng với em, bạn này tên Lý Trân Trân, bạn này tên Vương Thuần."
Vương Manh Manh giới thiệu hai cô gái đứng sau với Hàn Sâm.
"Xin chào hai bạn."
Hàn Sâm bắt tay với hai cô gái kia, sau đó giới thiệu ba thằng bạn cùng phòng của mình với mấy người Vương Manh Manh trong ánh mắt như muốn giết người của lão Thạch.
"Nếu đều là bạn học thì mọi người cùng ngồi với nhau nhé?" Lão Thạch ân cần kéo ghế cho người đẹp.
"Được ạ, đúng lúc mình cũng có vài việc muốn nói với đàn anh."
Ba cô nàng cùng ngồi xuống, Vương Manh Manh còn đỏ mặt nói.
"Có gì thì cứ nói đi, bọn này giúp tất." Lão Thạch vỗ ngực nói.
Vương Thuần nhìn lão Thạch vui mừng ra mặt: "Mọi người giúp được thì tốt quá, thật ra thì câu lạc bộ của bọn mình đang thiếu người, các bạn đã tham gia câu lạc bộ nào chưa? Nếu không thì có thể gia nhập câu lạc bộ của bọn mình không?"
"Được chứ, bọn này chưa tham gia câu lạc bộ nào hết đâu, các bạn tìm đúng người rồi, có bọn này gia nhập thì chắc chắn sẽ giúp câu lạc bộ của các bạn như hổ thêm cánh. À đúng rồi, người đẹp này, các bạn thuộc câu lạc bộ nào thế?"
Lão Thạch nói ngay, vừa nói vừa nháy mắt ra dấu với đám Hàn Sâm, ý bảo bọn họ phối hợp một chút, chỉ nhìn ba cô em này là biết ngay câu lạc bộ của họ có rất nhiều người đẹp rồi, tham gia chắc chắn không lỗ.
"Bọn mình là câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng." Vương Thuần đáp.
Phụt!
Lão Thạch thiếu chút nữa đã phun luôn ngụm nước trong miệng ra.
Câu lạc bộ chiến giáp chẳng khác nào cái miếu hoà thượng, cơ bản toàn là đực rựa với nhau, câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng lại là cực phẩm Thiếu Lâm Tự trong miếu hoà thượng, toàn bọn thần kinh giẫm đinh chặn gái từ ngàn dặm. Đám lão Thạch thật sự không ngờ mấy người Vương Manh Manh lại là thành viên của câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng.
Sở dĩ câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng có thể tách riêng ra từ câu lạc bộ chiến giáp cũng là vì những chiến giáp bình thường chỉ toàn điều khiển xe, còn chiến giáp hạng nặng lại là điều khiển những chiến giáp lớn. Từ trọng tải cho tới hình thể đều lớn gấp mấy lần chiến giáp bình thường, độ khó khi thao tác cũng cao hơn hẳn, binh lính bình thường cũng không cần phải điều khiển chiến giáp hạng nặng, nhưng đã điều khiển chiến giáp hạng nặng thì 99.99% đều là bọn đực rựa.