Editor: Nguyetmai
"Lão tam, bọn họ làm vậy rõ ràng là muốn đẩy bọn mình vào đường cùng mà." Thấy vẻ mặt chực chờ lao lên như hổ như sói của những tuyển thủ khác, lão Thạch thấy bực bội vô cùng, bọn họ nhất định sẽ bị bao vây tấn công đầu tiên, đám người kia đều đang ngứa mắt Sát Cơ Màu Bạc của Hàn Sâm, không lý nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
"Sợ gì chứ, cứ xông lên mở một đường máu, cho tập đoàn Tinh Vũ biết rõ sự lợi hại của phòng 304 bọn mình." Trương Dương hưng phấn kêu to.
"Cái gì mà phòng 304 của mấy cậu, là câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng của chúng ta mới đúng." Lý Trân Trân sửa lời.
"Nhưng có mấy người chúng ta thì sao có thể địch nổi cả đống tuyển thủ toàn trường thế kia?" Chủ tịch béo cũng buồn bực không thôi, câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng khó khăn lắm mới kiếm được chút danh tiếng, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
"Với sức của một mình câu lạc bộ mà đối đầu với tuyển thủ toàn trường như thế, dù thua thì chúng ta cũng thua trong vinh dự mà." Vương Manh Manh nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, dù có thua thì chúng ta cũng không để bọn họ yên thân, cứ liều mạng với bọn họ là được." Khỉ Gầy cũng hưng phấn nói vun vào.
"Mù quáng lao lên cũng không làm được gì." Lữ Mông thì tỉnh táo phân tích: "Tập đoàn Tinh Vũ đúng là óc lợn mới chọn địa thế kiểu này, bọn họ cho rằng làm vậy thì khiến lão tam không có chỗ tránh né, nhưng họ lại quên mất rằng đối thủ của chúng ta không phải binh lính đã được huấn luyện đàng hoàng trong quân đội mà chỉ là một đám học viên thôi. Câu lạc bộ chiến giáp thì chắc sẽ đỡ hơn, nhưng những người còn lại hoàn toàn không có kinh nghiệm tác chiến đồng đội, trong không gian nhỏ hẹp thế này sẽ tạo cơ hội cho chúng ta ấy chứ."
"Lão nhị, cậu có kế hoạch gì thì nói nhanh đi." Lão Thạch nóng lòng hỏi lại.
"Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ dồn chúng ta tập trung vào giữa, hy sinh là không thể tránh được rồi, nhưng chỉ cần trong số chúng ta có người nhảy vào đám chiến giáp thì những tên tạp nham không có kinh nghiệm tác chiến đồng đội kia sẽ là lá chắn tốt nhất cho chúng ta." Lữ Mông nói đầy tự tin: "Trong số chúng ta thì trình độ thao tác của lão tam, tôi và lão đại là tốt nhất, mọi người chỉ cần cố gắng yểm hộ bọn này nhảy được vào đám chiến giáp là được. Để tôi phác thảo kế hoạch, mọi người xem này, chủ tịch béo, Khỉ Gầy và chúng ta cùng nhau xông lên, lúc đó nếu cần thiết thì có thể hy sinh bản thân để yểm hộ bọn này, ba bạn nữ các cậu thì phụ trách yểm hộ..."
"Được lắm, cứ làm thế đi, hấp diêm hết lũ chó đó." Khỉ Gầy xem kế hoạch của Lữ Mông xong thì buột mồm chửi tục.
"Không thành vấn đề, hiếm lắm câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng của chúng ta mới được vẻ vang một lần, chơi được đến đâu hay đến đó, để xem sau này còn đứa nào dám xem thường câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng của chúng ta nữa không." Chủ tịch béo cũng cắn răng nói.
"Đàn anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hết sức để yểm hộ anh." Vương Manh Manh quyết chí.
"Đừng đừng đừng, Manh Manh, cậu đừng có yểm hộ lão tam, cậu cứ xem chỗ nào không có người phe mình thì bắn đi." Lão Thạch vội nói, bọn họ sợ bản lĩnh điều khiển chiến giáp của Vương Manh Manh sát đất luôn, chẳng khác nào học sinh tiểu học, uổng cho bộ chiến giáp Kẻ Hủy Diệt kinh điển là thế.
"Ha ha..." Những người khác lập tức bật cười.
"Được rồi, Manh Manh, em cứ yểm hộ cho anh đi. Thoải mái bắn xung quanh hướng của anh, hỏa lực càng mạnh càng tốt." Hàn Sâm cười nói.
"Đàn anh đúng là đàn anh, không có như mấy người kia... Hứ!" Vương Manh Manh mừng rỡ.
Trận đấu bắt đầu, trong đấu trường ảo hình tròn khổng lồ, tất cả tuyển thủ đều đi ra từ lối vào xung quanh, phía tập đoàn Tinh Vũ quả nhiên chia thành viên của câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng vào ngay giữa đúng như Lữ Mông dự đoán, tiện cho những tuyển thủ khác bao vây tấn công họ.
Ngay khi vừa xuất hiện thì mấy người Hàn Sâm, Lữ Mông, Trương Dương, chủ tịch béo và Khỉ Gầy đã điều khiển chiến giáp của mình nhào tới giữa nhóm chiến giáp đông nghẹt khác.
Vương Manh Manh, Vương Thuần và Lý Trân Trân đồng thời nổ súng, bắn ồ ạt về phía chiến giáp đối diện để yểm hộ cho năm người kia.
Lữ Mông nói đúng, dù sao thì những người kia cũng không phải quân lính được huấn luyện bài bản, thấy năm người xông tới thì phản ứng đầu tiên của tất cả chính là nổ súng bắn bọn họ, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.
Bởi vì sân đấu hình tròn, không gian lại không thể xem là lớn lắm, nhiều chiến giáp bắn từ đủ mọi hướng như thế rất dễ gây ra cảnh ngộ thương.
Mấy người Hàn Sâm tách ra, vừa bắn vừa vọt vào giữa đám người.
Tuy vậy, trong cảnh mưa đạn dày đặc thế này, muốn nhảy vào giữa đám người cũng không phải dễ.
Hai mắt Hàn Sâm như có ngọn lửa bừng lên, hắn triệu hoán Yêu Tinh Nữ Hoàng ra dung hợp biến thân ngay trong máy mô phỏng 3D.
Toàn bộ thế giới ảo do máy mô phỏng 3D tạo thành lập tức trở nên chậm chạp, như thể mọi thứ đều nằm trong quỹ tích dự tính của hắn.
Hai tay của Hàn Sâm nhanh chóng làm những thao tác cực nhanh khiến người ta hoa mắt, Sát Cơ Màu Bạc như một u linh lơ lửng bất định, mỗi tay cầm một cây súng xung kích hạt, lưng vác hai thanh kiếm mạch xung*, vừa nhanh chóng bắn súng vừa lao thẳng tới.
* Kiếm có hình dạng giống như Sword Impulse Gundam.
Phần lớn thầy trò của trường quân đội Hắc Ưng đều đang theo dõi trận đấu này, trong lúc Phương Minh Toàn livestream, số người xem đã vượt qua mười triệu và vẫn còn tiếp tục tăng lên.
"Ha ha, câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng chủ động tấn công kìa."
"Xem ra bọn họ không định bỏ cuộc rồi."
"Cố gắng lên, hấp diêm chết đám kia đi."
"Kích thích quá!"
Phương Minh Toàn liên tục chỉ huy toàn bộ máy móc để quay cận cảnh Hàn Sâm.
"Bọn họ muốn xông vào giữa đám chiến giáp, đây là một chiến thuật thông minh, đối thủ của họ không phải quân nhân chuyên nghiệp, chỉ cần xông vào được thì bọn họ hoàn toàn có thể lấy hỗn chiến để yểm hộ cho bản thân." Có người rành chiến thuật đã nhìn ra ý đồ của mấy người Hàn Sâm.
"Nhất định phải xông vào được đấy!" Cũng có người thầm cầu nguyện cho các tuyển thủ của câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng đang ở giữa mưa bom bão đạn.
"Nhào lên!" Có người xem mà nhiệt huyết sôi trào, dù ai thắng cũng được, bọn họ chỉ muốn xem một trận đấu kích thích tột cùng mà thôi.
Trong phòng quan sát của ban tổ chức, Triệu Năng Thiên chỉ cười khẩy xem thường: "Chỉ bằng mấy đứa ranh con như thế, có chơi chiến thuật kiểu gì cũng không thể thắng nổi mấy trăm bộ chiến giáp được."
"Sếp đúng là anh minh, thằng nhãi kia chết chắc rồi." Thư ký Tiểu Trương đứng bên cạnh nịnh nọt phụ họa.
Đùng đùng đùng!
Trên chiến trường đầy mùi thuốc súng, tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi, hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Vương Manh Manh lái Kẻ Hủy Diệt, đứng im một chỗ nổ súng liên tục về phía Sát Cơ Màu Bạc đang tiến lên.
"Đậu xanh, Kẻ Hủy Diệt kia là gian tế à, bắn như thế khác gì muốn xử Sát Cơ Màu Bạc trước đâu."
"Ha ha, trong câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng lại có phản đồ kìa."
"Kẻ Hủy Diệt đến tấu hài đấy à!"
Người xem cũng không hiểu nổi hành động của Kẻ Hủy Diệt, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười trên mặt họ đã biến thành kinh ngạc và không dám tin.
Chỉ thấy Sát Cơ Màu Bạc tựa như một u linh, di chuyển liên tục giữa đám chiến giáp, như mọc mắt ở sau lưng, hoặc cũng có thể là đã thương lượng trước với nhau, nó thế mà lại có thể tránh né toàn bộ đường đạn do Kẻ Hủy Diệt bắn ra.
Những chiến giáp khác thì bị Sát Cơ Màu Bạc che mất tầm nhìn nên hoàn toàn không thể thấy đường đạn do Kẻ Hủy Diệt bắn ra, đợi đến khi nhìn thấy thì đã muộn rồi.
Đoành đoành đoành!
Nơi Sát Cơ Màu Bạc đi qua đều để lại những vụ nổ lớn, trong nháy mắt đã có vài bộ chiến giáp trực tiếp bị đánh bại, khiến khán giả đang theo dõi đều phải trợn mắt há mồm.