Editor: Nguyetmai
Hàn Sâm ngẩn ra, sau khi nhìn kĩ lại thì hắn không hề có chút ấn tượng nào với bạn học kia, hình như hắn không biết đối phương mà.
"Đại thần, cậu không biết tôi cũng phải, tôi cũng ở hệ bắn cung, lúc ở cúp Tinh Vũ cậu đã mang lại vinh quang cho hệ bắn cung của chúng ta, nếu là người khác thì chắc chắn tôi sẽ không nhường ghế đâu, nhưng cậu thì khác, ngồi ở đây đi."
Bạn học kia cười toe toét kéo Hàn Sâm đến trước cái ghế.
"Vậy thì cảm ơn nhé."
Hàn Sâm không ngờ mình lại nhận được đãi ngộ cỡ này, người ta đã kéo hắn sang đây rồi thì hắn cũng không khách sáo nữa, cứ thế mà ngồi thôi.
"Đúng là Hàn Sâm rồi, hiếm khi gặp được lắm đấy."
"Trận đấu chiến giáp của cậu ta đúng là đầy kịch tính."
"Đại thần cũng thích xem ngôi sao biểu diễn à."
Rất nhiều bạn học châu đầu bàn luận, nhưng tố chất của học viên trường quân đội Hắc Ưng đúng là không tồi, chẳng có ai quấy rầy Hàn Sâm cả, cùng lắm là nhìn hắn vài lượt mà thôi.
Chẳng mấy chốc đã vào tiết, giáo sư Nghiêm dẫn theo hai người đàn ông trẻ tuổi đi vào, một người trong số đó thì luôn treo nụ cười đẹp trai chói loá trên môi, Hàn Sâm đã quen đến nhờn cả mặt, ấy chính là Đường Chân Lưu.
Người còn lại thì có vẻ lạnh lùng, Hàn Sâm cũng quen nốt, Vu Minh Chí đứng thứ sáu trong thập đại Thần Tử, chẳng qua lúc chiến đấu xếp hạng Hàn Sâm không tham gia nên chưa từng giao thủ với Vu Minh Chí.
Tố chất của học viên trường quân đội Hắc Ưng thật sự rất cao, không hề reo to hay hú hét gì, đến lúc giáo sư Nghiêm giới thiệu hai người Đường Chân Lưu và Vu Minh Chí thì họ mới vỗ tay rần rần để hoan nghênh, đặc biệt là Trương Dương, lúc giới thiệu Đường Chân Lưu thì cậu ta vỗ muốn rộp cả hai tay.
Tiết học chính thức bắt đầu, giáo sư Nghiêm vẫn giảng dạy theo giáo án của mình, nhưng hôm nay khác ở chỗ khi ông giảng về lý luận thì đều mời Đường Chân Lưu và Vu Minh Chí phối hợp làm mẫu.
Có hai ngôi sao lớn tham gia thị phạm, hiệu quả giảng dạy hôm nay phải nói là xuất sắc. Bản lĩnh của Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu ở mặt võ cổ mới này đều rất cao, thị phạm làm mẫu cũng cực kì chuẩn.
"Xét cho cùng, mục đích sau cuối của võ cổ mới này chính là dùng sức của bản thân thật hoàn mỹ. Trong thực chiến chính thức, ngoại trừ yếu tố sức mạnh thì thứ dễ ảnh hưởng đến kết quả sau cùng nhất chính là yếu tố tâm lý, nên trong những loại võ cổ mới đều có kiểu huấn luyện tâm lý chiến, ví dụ như đẩy tay trong môn Thái Cực kiểu mới vậy, trọng điểm của nó chính là ứng dụng dùng lực thật hay giả, cùng với dự đoán phát lực."
Giáo sư Nghiêm lại dùng giọng điệu du dương trầm bổng để nói tiếp: "Lại ví như hắc bạch quyền trong võ cổ mới vậy, nó cũng là huấn luyện nhằm vào tâm lý chiến. Tiếp theo, xin mời Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu đánh hắc bạch quyền thị phạm cho mọi người."
Giáo sư Nghiêm vừa nói xong thì Vu Minh Chí đứng kế bên đã nói: "Giáo sư Nghiêm, nếu chỉ có tôi và Đường Chân Lưu làm mẫu thì sợ là các bạn học viên không cảm thụ được tinh tuý thật sự của hắc bạch quyền, hay là mời thêm hai bạn học viên lên đây, chia ra đối luyện với tôi và Đường Chân Lưu, thầy thấy thế có được không?"
Học viên bên dưới lập tức vỗ tay rần rần, có thể đối luyện với ngôi sao như Đường Chân Lưu và Vu Minh Chí đương nhiên là chuyện tốt rồi.
"Đường Chân Lưu, anh thấy thế nào?"
Giáo sư Nghiêm quay sang hỏi Đường Chân Lưu, trường học không xếp tiết mục tiếp xúc với học viên trong lịch trình, ông nhất định phải trưng cầu ý kiến của Đường Chân Lưu thì mới quyết định được.
"Đây là tiết học của giáo sư Nghiêm, tôi sẽ nghe theo mọi sắp xếp của thầy." Đường Chân Lưu bật cười rồi nói.
Nói đoạn, Đường Chân Lưu còn nhìn Vu Minh Chí một cái, hắn ta biết thừa ý đồ của Vu Minh Chí. Trong trận đấu xếp hạng Thần Tử, hắn ta có đấu với Vu Minh Chí, tên kia bị hắn ta nhét hành thê thảm, bây giờ sợ đối luyện hắc bạch quyền sẽ thua khó coi quá, không muốn mất mặt trước bao nhiêu học viên như thế nên mới đưa ra đề nghị này.
"Nếu đã thế thì thầy sẽ chọn hai học viên lên đối luyện hắc bạch quyền với Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu, có ai muốn xung phong không?" Giáo sư Nghiêm quét mắt nhìn các học viên bên dưới.
Xoạt!
Gần như tất cả học viên có mặt đều đồng loạt giơ tay lên, chỉ có Hàn Sâm và vài người nữa là không.
Đường Chân Lưu đứng trên bục giảng đã thấy Hàn Sâm từ đầu rồi, thấy Hàn Sâm không giơ tay như thế thì hắn ta thầm thở phào một hơi, bản lĩnh của Hàn Sâm ở mặt này thật sự rất đỉnh, hắn ta rất sợ Hàn Sâm sẽ xung phong lên, nếu như bị Hàn Sâm nhét hành trước mặt biết bao nhiêu học viên như thế thì chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.
Đường Chân Lưu đứng bên kia vừa mới mừng thầm thì Vu Minh Chí lại nói: "Giáo sư Nghiêm, nghe nói trong quý trường có một học viên tên Âu Dương Tiểu Tán, cậu ấy từng lọt vào top 10 của cuộc thi võ cổ mới liên trường, hay là mời cậu ấy lên phối hợp đối luyện nhỉ?"
"Ngại quá, hôm nay trò Âu Dương Tiểu Tán không đến nghe giảng." Giáo sư Nghiêm lại nói: "Hay là anh tự chọn một học viên khác nhé?"
Vu Minh Chí mỉm cười, cũng không khách sáo nữa, quay xuống hỏi những học viên ngồi nghe bên dưới: "Ngoại trừ Âu Dương Tiểu Tán ra thì trình độ võ cổ mới của ai là cao nhất nhỉ?"
Cả đám học viên đồng loạt nhìn về phía Hàn Sâm, tuy rằng không rõ trình độ của Hàn Sâm rốt cuộc đến mức nào, nhưng đẳng cấp điều khiển chiến giáp của Hàn Sâm đã ăn sâu vào trong đầu họ, có thể làm được những thao tác ấy thì tố chất thân thể nhất định không thể yếu được.
Nụ cười trên môi Vu Minh Chí cứng lại, khá bất ngờ khi các học viên kia lại đồng lòng như thế, xem ra học viên ấy rất có sức ảnh hưởng ở trong trường.
Chẳng qua Vu Minh Chí cũng không xem Hàn Sâm là đối thủ xứng tầm, trong thế giới được thần bảo hộ có biết bao nhiêu là học viên của trường quân đội, nhưng có được bao nhiêu người lọt được vào top Thần Tử đâu chứ. Gã là top 6 Thần Tử năm nay nên chẳng đặt những học viên này vào mắt.
Đường Chân Lưu thấy vẻ mặt của Vu Minh Chí là hiểu ngay thể nào cũng có chuyện, nếu như gã gọi Hàn Sâm thì chẳng phải tự chuốc vạ cho bản thân à?
Nhưng Vu Minh Chí không nghe được suy nghĩ trong lòng của Đường Chân Lưu, nên mới cười nói với Hàn Sâm: "Bạn học này tên gì nhỉ? Không biết cậu có đồng ý đối luyện hắc bạch quyền với tôi không?"
Hàn Sâm cảm thấy buồn bực, khi nãy hắn có giơ tay đâu, cái tên rảnh rỗi sinh nông nổi kia gọi hắn làm gì chứ?
"Đại thần lên đi, bọn mình ủng hộ cậu."
"Đại thần, cậu nhất định sẽ làm được mà, lên đi."
Các học viên đều nể mặt Hàn Sâm, cả đám nhao nhao ủng hộ, bọn họ cũng muốn xem thử trình độ võ cổ mới của Hàn Sâm đến cỡ nào.
Vu Minh Chí thấy Hàn Sâm được ủng hộ như thế, thậm chí còn được hưởng đãi ngộ cao hơn cả ngôi sao lớn như mình thì lại lấy làm mừng hơn.
Ban đầu gã điểm tên chỉ mặt Âu Dương Tiểu Tán là muốn dùng đó để làm nổi bật bản thân, khiến mấy học viên này biết rõ sự chênh lệch giữa học viên trong trường quân đội và thập đại Thần Tử, không ngờ Âu Dương Tiểu Tán lại vắng mặt.
Nếu gọi đại một kẻ tôm tép nào đấy thì sao có thể làm nổi bật uy phong của top 6 Thần Tử như gã chứ.
"Bạn gì đó ơi, nếu mọi người đã mãnh liệt đề cử như vậy thì cậu cứ lên chơi thử một chút đi, chỉ là luyện tập thôi mà, không sao đâu." Vu Minh Chí mỉm cười với Hàn Sâm, nói rất đỗi chân thành.
"Tiêu rồi, tiêu thật rồi. Cái tên Vu Minh Chí này đúng là tự tìm đường chết mà!" Đường Chân Lưu nghe mà tái hết cả mặt, chưa từng thấy kẻ nào chán sống thế này.