Thôi Tư Quý cười khẩy, cho rằng Trần Tiểu Cửu là tên phu xe, thì biết được bao nhiêu chữ? Ta ra câu đối cho hắn sợ mà bỏ đi, xem còn dám kiêu ngạo với ta nữa không? Gã làm ra vẻ suy nghĩ cao siêu, chỉ vào cổng đình Cẩm Tú ra vế đối:- Mã đồng vọng long cao! (Mắt ngựa ngắm rồng cao)Tiểu tử này mỉa mai ta kiến thức nông cạn mà tự cao tự đại, coi trời bằng vung sao? Trần Tiểu Cửu khinh thường không thèm nghĩ, cười đối lại:- Cẩu nhãn khán nhân đê! (Mắt chó nhìn người thấp)."Ngươi dám chửi ta là chó à?", Thôi Tư Quý nghe thế nghẹn lời trố mắt nhìn, loạnh choạng đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, hổn hển nói:- Ngã thượng đẳng uy phong, tẫn hiển nhất thân hổ đảm! (Ta cực kỳ uy phong, lộ rõ khí chất hổ oai hùng).- Nhĩ hạ lưu tiện cách, lộ xuất bán cá quy * đầu. (Ngươi hạ lưu bỉ ổi, lộ ra bản chất rùa rụt đầu)Trần Tiểu Cửu lặp lại mấy lần câu đối châm chọc nói.Nhị tiểu thư bên cạnh nghe ngôn ngữ trong câu đối của Trần Tiểu Cửu một lời hai ý, vừa lưu manh lại vừa đối rất chỉnh. Nàng vừa tức vừa thẹn, bực mình giẫm chân, thầm mắng hắn là hạ lưu vô liêm sỉ.Thôi Tư Quý nghe được câu đối này, vô cùng căm tức, mặt đỏ như gấc, giật mình giống như lục phủ ngũ tạng bị người ta cào cấu, khó chịu vô cùng. Lúc này gã mới ý thức được tên phu xe này là một cao thủ ẩn thân.Gã vỗ cây quạt, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ, rồi cong mông, đứng trước cổng trầm ngâm suy nghĩ tìm ra một vế đối xỏ xiên thật đau về dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Trần Tiểu Cửu.- Tử Quỷ huynh, còn câu đối cuối cùng, huynh đã nghĩ ra rồi chứ!Trần Tiểu Cửu chế nhạo, hắn nhìn chằm chằm vào người Thôi Tư Quý, đột nhiên phát hiện trạng thái của Thôi Tư Quý, lúc suy nghĩ cứ cong mông ra giống như người bệnh trĩ, không còn vẻ điềm tĩnh tự nhiên phóng khoáng phe phẩy quạt như vừa rồi nữa.Hắn quan sát hồi lâu, nghĩ đến điểm đặc biệt của Thôi Châu Bình, trên mặt lộ ra cái cười đắc ý, hóa ra tên tiểu tử này không chỉ là thư đồng của Thôi Châu Bình mà còn kiêm cả chức vợ bé của y, nếu không thế thì Thôi Tư Quý làm sao lại kiêu ngạo như thế, cổ ý làm khó khách.Chu Mị Nhi thấy Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào cái mông của Thôi Tư Quý liền bật cười, nhẹ nhàng bước đến bên Trần Tiểu Cửu, ghé vào tai hắn hỏi nhỏ:- Đại dâm tặc, ngươi cười cái gì?Trần Tiểu Cửu ngửi thấy hương thơm tươi mát trên người Chu Mỵ Nhi, tim đập thình thịch, máu nóng bốc lên đầu, nói nhỏ với nàng:- Nếu ta đoán không nhầm, cái tên Thôi Tư Quý kia là đồng tính.- Oa, oa, oa…Chu Mỵ Nhi nghe nói, mặt đỏ ửng, cấu vào cánh tay hắn, ánh mắt lạnh lùng:- Hắn có phải là tên đồng tính hay không thì có gì liên quan tới ta? Tên đại dâm tặc nhà ngươi, cái gì cũng dám nói với ta, chờ xem lúc về ta trừng trị ngươi như thế nào!Cô nàng này rõ ràng không biết điều, là cô hỏi ta, cũng không phải do ta chủ động nói cho cô nghe, thật là vô vị. Trần Tiểu Cửu không thèm để ý tới sự hờn dỗi tức giận của Chu Mị Nhi, lại chăm chú nhìn cái mông cong cong của Thôi Tư Quý.- A! có rồi!Thôi Tư Quý ngoáy mông kích động chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:- Nếu ngươi đối được câu này ta gọi ngươi là ông nội.- Ngươi không biết như vậy là độc ác hãm hại ta đó. Thôi được, nói thử xem.Trần Tiểu Cửu tỏ vẻ hiếu kì.- Đạo lương thục mạch thử tắc, giá ta tạp chủng, na cá thị tiên sinh? (Đạo lương thục mạch thử tắc, những thứ tạp chủng này, cái nào là tiên sinh?)Thôi Tư Quý vô cùng đắc ý nói.Câu đối này xâu chuỗi thành hệ thống, ngụ ý sâu xa, châm chọc Trần Tiểu Cửu là tên tạp chủng loạn kiếp. Với một thư đồng mà nói đưa ra được vế đối như thế này là vô cùng đáng quý.Trần Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng thầm tán thưởng, tên Thôi Tư Quý này dựa vào cái mông để kiếm sống, nhưng trong đầu quả là có học thức, không thể không khiến người ta khâm phục! Hắn cúi đầu suy nghĩ, trong đầu hiện lên một vế đối rất hợp với sự liên tưởng của hắn về dáng vẻ của Thôi Tư Quý để đối lại.Mắt Chu Mỵ Nhi sáng lên, trong ánh mắt bao hàm sự kỳ vọng, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu, trái tim loạn nhịp, thấy dáng vẻ chăm chú hồn nhiên của tên đại dâm tặc này có chút thật là đáng yêu.Nàng nén tiếng thở dài. Trong lòng nàng, Trần Tiểu Cửu là một người vô cùng mâu thuẫn, vừa đáng khinh lại vừa thanh cao, trí tuệ và lỗ mãng cùng tồn tại, nàng không biết đâu mới là con người thật của hắn. Nhưng một điều có thể chắc chắn, chỉ dựa vào hắn năm lần bảy lượt lợi dụng đụng chạm nàng, thì hắn rất xứng đáng với cái danh đại dâm tặc, điều này thì không có gì phải nghi ngờ!Suy nghĩ một hồi, Trần Tiểu Cửu đột nhiên cười với Thôi Tư Quý, tự tin nói:- Tử Quỷ huynh, ta đã nghĩ ra rồi!Thôi Tư Quý chẳng ư hử gì cả nói:- Ngươi đừng vội khoác lác, nói ra nghe coi!Gã vốn không tin Trần Tiểu Cửu có thể đối được vế đối tâm đắc của mình.Trần Tiểu Cửu ung dung nhẹ nhàng, cười lộ ra hàm răng trắng như ngọc, hớn hở nói:- Tử Quỷ huynh, ngươi ra vế đối là: Đạo lương thục mạch thử tắc, giá ta tạp chủng, na cá thị tiên sinh!Ta đối lại là : Thi thư dịch lễ luận phú, hứa đa kinh truyện, hà tất vấn lão tử! (Thi thư dịch lễ luận phú, rất nhiều tác phẩm kinh điển, sao còn hỏi Lão Tử!)Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:- Tử Quỷ huynh thấy thế nào?Chu Mị Nhi nghe xong vô cùng phấn khích, nhất thời quên mất quy tắc nam nữa thụ thụ bất thân, giống như một đứa trẻ nắm lấy tay áo hắn tán thưởng nói:- Tiểu Cửu ngươi thật là giỏi.- Đối hay không bằng làm tốt! Nhị Tiểu Thư, hay là ta thay nàng dạy gã một bài học, xem gã còn dám vô lễ với nàng không!Trần Tiểu Cửu cười gian ác nói.- Đại dâm tặc, ngươi thật hết thuốc chữa!Chu Mị Nhi nhận thấy mình thất thố, đột nhiên buông tay áo hắn ra, trong lòng dậy sóng, bị từ "làm" vừa rồi của Trần Tiểu Cửu chọc giận đến tức nghẹn thở.Thôi Tư Quý nghe thấy câu đối của Trần Tiểu Cửu, cả kinh đầu óc choáng váng, há mồm, bi phẫn nghĩ "Bà nội nó, tên tiểu tử này có đúng là phu xe không? Đi đâu để tìm được một tên phu xe có tài văn chương như thế?".Đang lúc gã hoảng hốt, Trần Tiểu Cửu đột nhiên nói:- Tử Quỷ huynh, ta đã đối được ba câu đối của huynh rồi, giờ ta ra một câu đối, ngươi có đối được không!- Tại thượng bất thị nam bắc! (Ở trên không phải nam bắc) TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vnTrần Tiểu Cửu tự tin nói.- Tái hạ bất thị đông tây! (Xuống dưới không phải đông tây)Thôi Tư Quý thuận miệng đáp, rồi đột nhiên vung tay, hét lớn:- Không đúng… tên tiểu tử ngươi dám chửi ta!- Tử Quỷ Huynh tài trí mẫn tiệp, đối đáp trôi chảy, ta cảm phục!Trần Tiểu Cửu quay lại nói với Chu Mỵ Nhi:- Nhị tiểu thư, chúng ta đi vào thôi!Chu Mỵ Nhi ưng thuận, uốn éo rảo bước tiến về đình Cẩm Tú, bỏ lại Thôi Tư Quý một mình vô cùng đau xót.Trần Tiểu Cửu đi được mấy bước đột nhiên quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngây dại của Thôi Tư Quý, ác ý nói:- Tử Quỷ huynh, lời nói vừa rồi của huynh ta còn nhớ rõ, không cần gọi ta là ông nội, ta mất mặt lắm, con ngựa cái của ta đang phát dục đó, nó có nhu cầu cấp bách tìm một ý trung nhân hợp ý để thỏa mãn dục vọng. Mau lên, nó chung tình với huynh như vậy mau tìm một nơi kín đáo cùng nó hoan lạc một phen, một người một ngựa cũng rất lãng mạn. Nhưng phải nhớ cho kĩ, giữ gìn sức khỏe đừng quá đà mà không chịu nổi.- Ngươi… Ức hiếp người quá đáng!Thôi Tư Quý nghe thấy vậy, giận đến run người, toàn thân run rẩy.Trần Tiểu Cửu đang hả dạ, Chu Mỵ Nhi liền véo tai hắn, đỏ mặt thẹn thùng, nghiến răng nói:- Đại dâm tặc, ngươi vừa nói cái gì? Thật chó má khốn khiếp, có chút gì lịch sự tao nhã, ngươi giải phóng hết lên tên thư đồng sao? Lát nữa khi gặp chủ nhân thực sự, ngươi biểu diễn đi, gấp gì?Trần Tiểu Cửu giãy giụa không thoát được, bị Chu Mỵ Nhi kéo vào đình Cẩm Tú, đang lúc vui vẻ trêu đùa với nhau, chợt nghe thấy tiếng nói thân thuộc vang lên:- Là Chu muội đến đó à? Thất lễ đã không đón tiếp, xin được lượng thứ!Chu Mỵ Nhi nghe tiếng, vội bỏ ý định dạy dỗ Trần Tiểu Cửu, tỏ vẻ là tiểu thư khuê các trước mặt công tử tuấn tú nói:- Hóa ra là Phan đại công tử đã tới trước, vừa rồi thư đồng cố ý làm khó ta, nên chậm trễ một chút, mong lượng thứ!Phan Tường liếc mắt nhìn Thôi Tư Quý ôn tồn nói:- Chu nhị tiểu thư khỏi cần trách móc lúc ta vào cũng bị gã giáo huấn một phen.Chu Mị Nhi nghe nói, che miệng cười khanh khách, dáng vẻ quyến rũ, thản nhiên nhìn xung quanh.Trần Tiểu Cửu nghe Chu Mỵ Nhi gọi y là Phan đại công tử, trong lòng thầm đoán, nhất định anh ta là Phan Tường con trưởng của Phan Giao Long.Hắn chú ý một chút, quan sát Phan Tường, thấy anh ta dáng người cao ráo, mặt như ngọc, ánh mắt thâm thúy, tuy rằng không được tuấn tú như tiểu đệ của mình là Phan An, nhưng tư thế đi đứng ăn nói đầy tư chất Nho gia, vừa nhìn cũng biết là quý công tử là người có đọc sách thánh hiền.Đang lúc hắn đang thầm tán thưởng khí độ của Phan Tường, chợt thấy Phan Tường nhìn về phía mình chắp tay mỉm cười nói:- Vị này chính là Trần huynh? Phan Tường nghe danh đã lâu, nhưng chưa được gặp, hôm nay mới gặp nhau ở đình Cẩm Tú, đúng là không tránh được duyên phận!Lời nói của Phan Tường dễ nghe, trong lời nói không làm ra vẻ ta đây, khiêm nhường, đức độ so vơi Phan An trưởng thành hơn rất nhiều.Chu Mỵ Nhi thấy cảnh tượng đó, tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng kinh hãi không hiểu. Trước có Chung Việt thân thiết nói chuyện với hắn như huynh đệ, sau lại thấy Phan Tường nói chuyện với hắn đầy thiện ý. Chẳng lẽ bọn người này đều điên rồi? Hắn chỉ là một tên gia đinh nhỏ bé, có phải là thượng khách đâu chứ? Thật làm người ta không thể tưởng tượng được.