- Lão tổ tông cao kiến, Tiểu Cứu bái phục.Một cổ nhân thi lễ với một học trò, có thể nói ra những lời đó khiến người ta kinh sợ, bản thân chính là việc không thể tưởng tượng. Hắn liếc mắt đã thấy nửa nén hương đã sắp cháy hết, miệng đầy vui cười nói:- Thôi đại gia, vãn bối vinh dự được nhận sự giáo dục, trái lại lại coi thường Thánh khiết của cửa thứ hai trong Trích Tinh Lâu, vẫn là đại tội.Thôi Viễn Sơn thấy mạng của hoàng hương sắp kết thúc, cất cao giọng nói: Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn- Sự việc có khó khăn, phải kéo dài thời gian, ta kéo dài thêm nửa canh giờ nữa cho công tử.- Không nhất thiết.Trần Tiểu Cửu cao giọng nói:- Thời gian như nước chảy, sao có thể không quý trọng gấp đôi? Huống hồ lão tổ tông còn đang đợi ta uống trà, vẫn nên nắm chặt thời gian, chớ để lão tổ tông sốt ruột chờ đợi.Thôi Viễn Sơn nghe nói, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, chạy tới trước mặt Trần Tiểu Cửu dò hỏi:- Trần công tử, ngươi sớm đã giải ra rồi sao? Ta thấy ngươi còn chưa động thủ, sao có thể giải Hán Nặc được Hán Nặc tháp? Lão phu cảm thấy nghi hoặc vô cùng.Bên ngoài các tài tử bàn luận liên tục, lấy làm kỳ, chỉ có Viên Tử Trình hình như bất động, tuy ngoài hàng rào người kín hết chỗ, chen chúc phía trước và sau lưng, nhưng hắn hàn khí kinh người, trong phạm vi ba thước không có ai đứng. Đôi mắt của hắn nhìn tiểu thư đồng, gần như sợ nàng ta có sơ xuất gì.Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời nói của Thôi Viễn Sơn, cũng không đáp lại, khẽ mỉm cười, đi tới bên tháp Hán Nặc Hán Nặc, nhẹ nhàng nói với mọi người:- Có một truyền thuyết lâu đời kể rằng, Ngọc Hoàng đại đế có một người con gái tên là Thiên Vũ thầm yêu một chàng trai nước Hán tên là Băng Nhi, Ngọc Hoàng đại đế ghét bỏ Băng Nhi vì là phàm phu tục tử, không xứng với Thiên Vũ, nhưng hai người tình thâm nghĩa nặng, không thể nào xa cách. Ngọc Hoàng đại đế nghĩ ra một cách, trên một tấm bảo thạch cắm ba cây kim bảo thạch, một cây trong đó từ trên xuống dưới mang sáu mươi tư cái đĩa đồng từ to tới nhỏ, Ngọc Hoàng đại đế xuống phong ấn với Thiên Vũ, chỉ có Thiên Vũ theo quy tắc này làm di chuyển những đĩa đồng này, mới giải ra được, Thiên Vũ mới có thể cởi bỏ phong ấn, hạ phạm sánh đôi với Băng Nhi, đây chính là cái gọi là tháp Hán Nặc.Trần Tiểu Cửu khua tay múa chân nói rất sinh động, đám tài tử thích nhất là nghe những câu chuyện kể về tình yêu lãng mạn của những đôi nam nữ xưa, một tiếng không nói, vẳng tai lắng nghe.Tiểu thư đồng không biết khi nào không ngờ cũng đặt tháp Hán Nặc trong tay xuống, oai đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói:- Đại ca, vậy sau đó thì sao?Trong giọng nói ẩn chứa sự phiền muộn và lo lắng.- Đúng, đúng, sau đó thì sao? Trần công tử, mau nói đi.Có một số học sinh vội vàng, không chịu nổi liền hỏi.Trần Tiểu Cửu liếc nhìn tiểu thư đồng, thấy nàng ta có vẻ bi thương, tâm rất hiếu kì, mỉm cười nói:- Ngọc Hoàng đại đế ý định dùng tháp Hán Nặc để giam cầm Thiên Vũ, đoạn tuyệt quan hệ giữa nàng và Băng Nhi kia.Nhưng Thiên Vũ nghĩ tới tất cả tình cảm của Băng Nhi, một lòng muốn cởi bỏ tháp Hán Nặc này, để được ở bên Băng Nhi mãi mãi. Nàng tuy là thần tiên, nhưng tháp Hán Nặc huyền cơ rất nặng, rất khó phá giải, tuy là Thiên Vũ thông minh lanh lợi, nhưng cũng mất tám mươi ngày.Tiểu thư đồng vỗ tay cười nói:- Thiên Vũ thật thông minh, tám mươi ngày có thể phá giải được tháp Hán Nặc đoàn tụ với Băng Nhi, có thể thấy bọn họ sống cùng nhau, thật hạnh phúc.Các tài tử cũng vui ra mặt, vui mừng vì sự trùng phùng của Thiên Vũ và Băng Nhi.Trần Tiểu Cửu lắc đầu, mặt u buồn nói:- Trên trời một ngày, dưới đất là một năm, Thiên Vũ trên trời vượt qua tám mươi ngày, dưới phàm trần đã trải qua tám mươi năm.Mọi người nghe tới đây, cả người chấn động, tiểu thư đồng hình như có chút ngồ ngộ, khuôm mặt mềm mại, bỗng đỏ ửng lên, nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, nghẹn ngào hỏi:- Ngọc Hoàng đại đế thật xấu xa, không ngờ lại nhẫn tâm đối xử với con gái mình như vậy, đại ca ca, vậy họ có thể sống cùng nhau không?Trần Tiểu Cửu xoa đầu nàng, an ủi nói:- Đợi sau khi Thiên Vũ hạ phàm, lại phát hiện Băng Nhi đã già, hóa thành một nắm đất, Thiên Vũ vô cùng đau buồn, tìm đến phần mộ của Băng Nhi đào lên vừa nhìn, đã không khỏi khóc rống lên, nước mắt giàn dụa.- Thiên Vũ nhìn thấy cái gì?Tiểu thư đồng mặt đầy nước mắt, nháy đôi mắt trong suốt lo lắng hỏi.Trần Tiểu Cửu sống động trả lời như thật nói:- Lại nhìn thấy cơ thể Băng Nhi không có một chút bị hỏng, chỉ là khuôn mặt già nua, hoàn toàn không giống với trước đây, càng khiến người ta hoảng sợ là, trong tay đầy nếp nhăn của ông ta lại nắm chặt tháp Hán Nặc .- Hóa ra Ngọc Hoàng đại đế cũng cho Băng Nhi một cái tháp Hán Nặc , chỉ cần ông ta giải được, thì sẽ gả Thiên Vũ cho. Nhưng ông ta chỉ là người phàm trần, làm sao có thể phá giải được huyền cơ của tháp Hán Nặc. Cuối cùng cả một đời, nghèo vì suy tư, cũng không thể giải được phong ấn của tháp Hán Nặc , rốt cuộc ôm hận mà chết, trong lòng oán hận vô cùng, nên cơ thể không bị tiêu tan.Mọi người nghe câu chuyện thê lương, cúi đầu không nói, Trần Tiểu Cửu ngửa đầu nói:Phân ly mỗi người một ngảLá rụng thương tình cũHận nhất tháp Hán Nặc .Cách ngăn trong quạnh hiu.Sau khi tiểu thư đồng nghe xong đôi mắt trong suốt, gắt gao nắm chặt tay hắn, vì kích động mà ngực phập phồng kịch liệt, vô cùng yếu đuối hỏi:- Đại ca ca, vậy bọn họ phải chia tay như vậy sao? Thật là tàn nhẫn, tôi, tôi không muốn như vậy ! Ta…, ta hận Ngọc Hoàng đại đế, ta phải đi lên thiên đình hỏi cho ra nhẽ tại sao ông ta lại chia rẽ một đôi nhân tình như vậy.Trong lời nói, sự đau thương và bất lực không nói lên lời, một khuôn mặt nhỏ nhắt châu lạc ngọc bàn, hai vai co giật, càng làm cho người ta sinh ra thứ tình cảm thương hại.Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng kích động của tiểu thư đồng, trong lòng rất lo bệnh trong người nàng tái phát, hắn cảm nhận thấy ánh mắt xa xa của Viên Tử Trình, trong lòng hắn nghiêm nghị, lắc đầu ca thán. Câu chuyện bi thương này vốn đến đây là kết thúc, nhưng Trần Tiểu Cửu lo lắng nàng trong bầu không khí kích động như vậy sẽ phát bệnh mà ngất đi, lắc đầu với nàng ta, véo yêu mũi của nàng ta nói ;- Tiểu muội muội, muội đừng khóc, còn có đoạn sau nữa.- Thật á ? Đoạn sau thế nào ? Huynh mau nói cho muội biết.Tiểu thư đồng vui sướng vô cùng, nửa thân người gắt gao bắt trên cánh tay của Trần Tiểu Cửu, thân hình nhỏ xinh có những động tác vận luật, hương thơm như có như không trên ngực mềm mại như cọ xát trên người Trần Tiểu Cửu, khơi dậy từng đợt gợn sóng xô.Lệ còn chưa khô, lại cười, tiểu muội muội này khóc và cười sao lại có sự kết hợp hoàn mỹ đến như vậy, hắn vuốt lên tóc của nàng, vô căn cứ nói:- Cơ thể của Băng Nhi không bị tổn hao gì, Thiên Vũ ôm lấy Băng Nhi, bay đến Phổ Đà Sơn, xin Quan Âm Bồ Tát giúp đỡ.- Vậy thì Quan âm chắc chắn rất lợi hại rồi? Có phải là còn lợi hại hơn cả Ngọc Hoàng đại đế?Tiểu thư đồng vội vàng hỏi.Trần Tiểu Cửu cảm nhân được cơ thể mềm mại và co dãn của nàng, trong lòng khẽ rung động, mỉm cười nói:- Quan Âm đại sĩ pháp lực vô biên, nghe xong tâm sự của Thiên Vũ, trong lòng rất cảm động, có ý thành toàn chuyện tốt cho hai người, bình Ngọc Tịnh trong tay vung lên, tràn ra ba điểm cam lộ, từng giọt rơi xuống người Băng Nhi.- Băng Nhi sống lại à?Tiểu thư đồng loạng choạng cánh tay hỏi.- Không chỉ như vậy, Băng Nhi không chỉ sống lại còn, hồi phục lại dung mạo thời trẻ, từ nay về sau, còn trường sinh bất lão.Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kỳ vọng, đỡ lấy vòng eo mềm mại như không xương của nàng, vẻ mặt vui mừng nói:- Băng Nhi tỉnh lại thấy người trong lòng mình xuất hiện trước mắt, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng ôm lấy nàng, nói lời yêu thương! Sau đó hai người trở về nhân gian, đi khắp sơn cùng núi tận, cũng không chia rời.Tiểu thư đồng mặt mày hớn hở, khuôn mặt nhỏ nhắn, lại như hoa tươi, nàng nhẹ nhàng vặn veo thân mình, nỉ non nói:- Đại ca ca, huynh ôm thắt lưng của muội làm gì?Trong lời nói có sự xấu hổ và ngượng ngùng khó tả.