Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Mỵ Nhivới ánh mắt khó hiểu, hoàn toàn không để ý tới sự hờn dỗi của nàng.Hắn vùng khỏi sự lôi kéo của Chu Mỵ Nhi , vô tình dừng bước trước mặt Ma Tử thư sinh đang dừng bước, cao giọng nói:- Ma Tử huynh, huynh có dám nói thật không? Nếu không trả lời được, ta cũng không làm khó huynh.Ma Tử thư sinh là người nhanh mồm nhanh miệng, điều không chịu nổi nhất là phương pháp kích tướng.Mặt gã đỏ ửng, ưỡn ngực ngẩng đầu nói:- Nếu cho ta một cơ hội, ta nguyện dùng hết gia tài, lấy Chu nhị tiểu thư làm vợ.Lời vừa nói ra, như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, đất rung núi chuyển.Các tài tử ngơ ngác nhìn nhau, sau một lát, rồi tỉnh táo lại, trong đó có người mắt trợn trắng, có người râu dài, thậm chí có người bật ra tiếng chửi rủa.Chu Mỵ Nhimột giới nữ lưu, đâu có thể chịu đựng được ánh mắt khác thường của mọi người, nàng oán hận nhìn Trần Tiểu Cửu, từng chữ từng chữ một nói:- Tên phóng đãng, ngươi hủy hoại thanh danh trong sạch của ta, ta…ta hận chết ngươi…Mông uốn éo, vặn người thành vòng tròn.Ma Tử thư sinh nghe thấy tiếng ồn ào, mặt đỏ ửng lên, phất tay, lớn tiếng nói:- Các ngươi nói cái gì, đây là lời nói thật lòng của ta, không có gì là không thể nhìn mặt ai, nói không chừng trong lòng các người còn có ý nghĩ xấu xa hơn nhiều.Trần Tiểu Cửu thấy thời cơ đã điểm, thấy bên cạnh có một cái đài cao, lắc mình lên, đăng cao mà hô:- Chư vị tài tử, mọi người yên lặng, nghe ta nói một lời.- Ma Tử huynh nói không sai, Tiểu Cửu ta đồng ý.- Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều biết, mà Trần Tiểu Cửu ta, còn một biết một câu nóii, thấy mỹ nữ phóng đãng chảy nước miếng, nếu có mỹ nữ đặt ta ở trong mắt, chậc,.., ta hận không thể lên sờ soạng một chút, chiếm tiện nghi một chút, ta mới cam tâm.Nghe thấy những lời khôi hài như vậy, các giai nhân che miệng cười lén, thầm kinh ngạc sự can đảm của hắn, không ngờ lại nói ra được những lời hạ lưu như vậy.Các tài tử lần lượt nói, cất tiếng cười lớn, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu liên tục.Chu Mỵ Nhiđứng mãi ngoài vòng tròn, trong lòng lại nghĩ tới việc xấu xamà Trần Tiểu Cửu đã làm với nàng, không khỏi đỏ mặt, tâm hoảng ý loạn.Tên phóng đãng này, luôn tự biết mình! Chỉ là trước công chúng diễn ta tâm tư xấu xacủa chính mình, lại không sợ mất mặt.Ma Tử thư sinh thấy Trần Tiểu Cửu cũng dám nói lời thật lòng, trực diện với những lời phi nghĩa của mọi người, trong lòng lại rất khâm phục, không ngờ kéo thành ngườiđồng đạo.Gã bước lên trước ngẩng đầu nói:- Trần huynh, không ngờ huynh cũng là một nam tử dám nói lời thật lòng, huynh đệ ta rất khâm phục. Lúc trước có chút hiểu lầm nhỏ, không đáng là gì, huynh đệ ta nhận lỗi với huynh.Nói xong liền vái một vái rất sâu.Trần Tiểu Cửu cười với gã, thể hiện thiện ý, nhưng, một người như Ma Tử huynh bái phục ta thì có tác dụng gì?Ta dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát, để tất cả bọn tài tử chó má này phải phục ta sát đất mới được.Chỉ có như thế, mới có thể biểu hiện được thực lực thoát tục siêu phàm và ma lực vô tiền khoáng hậu hậu của ta, để cô gái nhà Chu gia này cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân ta.Hắn mỉm cười, lại phất tay với mọi người nói :- Không ngại nói thẳng với mọi người, trong mắt Trần Tiểu Cửu ta, Nhị tiểu thư nhà ta là một người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ.- Đó là tiên nữ hạ phàm, cũng chỉ có Nhị tiểu thư nhà ta quay đầu lại nhìn! Nàng đẹp không tỳ vết, đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức khiến lòng ta cũng phải say…Các tài tử cười ha hả.- Tiểu Cửu, không được nói bậy.Chu Mỵ Nhinghe được đứng không vững, tim như một con nai nhảy nhót trong lồng ngực, mặt còn đỏ hơn cả hoa Phượng hoàng. Chỉ như nhẹ nhàng sờ, giống như giọt nước nổi trôi.Bình Nhi vội đỡ lấy nàng, liên tục an ủi nói:- Nhị tiểu thư, đừng vội, Cửu ca không phải người liều lĩnh, nhất định có thâm ý của huynh ấy.Chu Mỵ Nhiổn định lại cơ thể, nhìn Trần Tiểu Cửu đang đứng trên đài cao, cắn chặt hàm răng nói:- Tên tiểu tửnày nếu có thể dựa vào miệng lưỡi ba tấc để đổi lại hi vọng tranh luận, ta cũng không so đo với hắn.- Hừ…, nếu là làm việc bất lực, gây ra cho ta một tiếng lẳng lơ, ta…, ta sẽ rút da hắn.Bình Nhi lè lưỡi, cười khẽ nói:- Nhị tiểu thư, ngoài miệng cô nói rất lợi hại, trong lòng lại không nỡ sao?- Bình Nhi, ta vả miệng ngươi bây giờ.Nàng cắn chặt môi, u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, dắt quần áo xấu hổ nói:- Tên phóng đãng, coi như là nịnh nọt cũng không biết là nói thật hay giả.Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp nóng bỏng. Text được lấy tại https://truyenfull.vnÔi… thật mất mặt quá.Trần Tiểu Cửu thấy đã thành công đem đám tài tử chó má này, trong lúc vô ý đã đem vào trongảo tưởng mờ mịt, trong lòng rất đắc ý.Hắn làm bộ lén lút, lấm la lấm lét nhìn các tài tử, nhỏ giọng nói :- Hôm nay đã là nói thật, ta đành nâng sự tự tôn lên, nói với mọi người một bí mật, chỉ xin các chư vị tài tử đừng cười ta..- Mau nói đi, mau nói, có bí mật gì, để chúng ta mở mang kiến thức.- Mau nói đi, đừng ấp úng nữa.Một giai nhân lớn mật mạnh mẽ nói:- Trần công tử, mau nói đi, để các tiểu nữ chúng ta cũng được nghe, đám tài tử -công tử, trong lòng luôn suy nghĩ cái gì?Mọi người bị Trần Tiểu Cửu làm cho tò mò, nhất thời quên mất sự không vui vừa rồi.Trần Tiểu Cửu giả bộ ngại ngùng, ngồi xổm xuống nói với mọi người:- Mọi người đều tới gần chút, cái này khôngnênlên đài nói, hay là nói nhỏ nhỉ?Các tài tử lộ ra nụ cười tà ác, cúi người chen chúc thành một vòng, thúc giục nói:- Trần công tử, huynh mau nói đi, vội chết đi được.Những tài nữ kia tuy xấu hổ, nhưng vẫn đứng ở ngoài, chỉ vểnh cái lỗ tai lên, lén lút nghe Trần Tiểu Cửu có thể nói ra bí mật không lịch sự gì.Trần Tiểu Cửu thấy mọi người nóng lòng như lửa đốt, trong lòng lại khách sáo với bọn họ.Các tài tử chó má các ngươi, ta chỉ dùng kế nhỏ, đã thay đổi tầm mắt của các người, đem dấu vết của các ngươi lọt vào trong suy nghĩ của ta, những gì ta nghĩ, vội ta cũng vội.Hừ…, quả nhiên là một bọn vô công, một lũ thư sinh chó má.Hắn ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng nói:- Cái này…, Trong giấc mơ của ta thường xuất hiện hình ảnh của Nhị tiểu thư nhà ta, nàng ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng tinh, nụ cười thản nhiên, dáng người lay động, vẫy tay với ta. Cái bộ dáng đó cực kỳ say đắm lòng người, khiến ta thèm nhỏ nước dãi, khiến lòng ta ngứa ngáy, muốn ngừng mà không được ạ.- Vậy, vậy sau đó thì sao, huynh mau nói đi, sau đó thế nào?Ma Tử thư sinh liên mồm giục.Chu Mỵ Nhivẫn đứng xa ở tít ngoài, nhìn mọi người vây xung quanh Trần Tiểu Cửu, cũng không biết nói những lời đáng khinh gì, trong lúc đó có một vài tài tử liếc nhìn nàng, trong mắt tràn ngập những nụ cười xấu xa.Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, không chừng đang nói xấu gì mình.Chu Mỵ Nhilạnh lùng nói với Bình Nhi:- Tiểu nha đầu, ta muốn ngươi lập công chuộc tội, mau đi nghe trộm xem bọn họ đang nói cái gì.Bình Nhi khẽ cười lè lưỡi, liền vội vàng chạy đi làm một tiểu mật thám trung thực.Trần Tiểu Cửu đang nói tới lông mi của Chu Mỵ Nhitrong mộng, đột nhiên vỗ đùi tét một cái, thở dài nói;- Ôi…, ta vừa duỗi tay ra sờ, bà cô nó, đúng lúc đó thì tỉnh lại, mộng đẹp thành khoảng không, trong lòng buồn bã, cảm giác vắng vẻ đó, cả đời này ta cũng không quên được.- Chư vị tài tử, các huynh có từng có cảm giác kỳ diệu này chưa?Trần Tiểu Cửu đặt câu hỏi nói.Các tài tử chia sẻ nhau bí mật của hắn, rồi lộ ra nụ cười hiểu ý, gật đầu như đảo toán, ý là đại sinh gặp lại hậu vãn.Ma Tử thư sinh phụ họa nói:- Tình cảnh mộng hương mà Trần huynh thấy trong mơ, ta cũng từng thấy mấy lần.- Trong một lần ngủ say, cô nương đứng đầu hoa khôi ở Hồng Nguyệt lâu ở Dương Châu, lộ ra đôi bánh baotrắng bóng ở trước mặt ta, khiến ta thèm nhỏ dãi, ta vừa giơ tay khiêu khích, thì lại tỉnh giấc, đáng tiếc, thật đáng tiếc1- Ma Tử huynh, huynh còn không thảm bằng ta.Một thư sinh mặt gầy nghe xong, đầy sự đồng cảm, vẻ mặt đau khổ nói:- Ta cũng từng mơ thấy…cô nương, trong mơ nàng thoát tục trần như nhộng, có hành vi cám dỗ ta.- Bà nội nó, ta không nhịn được, cả người run kịch liệt, làm ẩm hết cả giường. Bây giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ, xấu hổ quá.Chuối, trong mơ tiểu tử ngươi không ngờ bắn, làm sao lại có thể chịu thua kém như vậy? Thật làm mất mặt cho các lão gia. Trong lòng Trần Tiểu Cửu ấn đầu gã bằng ngón tay giữa.Những lời nói đáng khinh thường có thể thu hút sự chia sẻ mãnh liệt của nam nhi, mộng xuân là một điểm rất hay. Ngoài ra có mấy tài tử cũng cảm động lây, cũng lần lượt kể lể, lúc đó, đã kéo gần khoảng cách của Trần Tiểu Cửu với mọi người.