- Tiểu nương tử đừng vội, hay là chúng ta đổi tư thế, nàng bưng chén trà, bón cho ta uống, thế nào?Trần Tiểu Cửu vui cười trả lời, trong mắt toát ra ánh nhìn dịu dàng vô cùng, trong lòng thì lại đang toan tính, làm thế nào có thể thần không biết quỷ không hay mà chế phục được quỷ cái lẳng lơ này, nhưng lại không thể để lộ một chút động tĩnh nào.Quỷ cái lẳng lơ kia nghe nói vậy, đỏ bừng cả mặt, cả cổ trắng như tuyết cũng dâng lên màu đỏ hồng, che miệng cười to nói:- Công tử quả nhiên là người thú vị, không ngờ lại nghĩ ra trò chơi lý thú như vậy!Nàng ta ngoái đầu liếc Nguyệt Thần một cái nói:- Chỉ có điều công tử to gan như vậy, không sợ tiểu nương tử của công tử nảy sinh lòng dạ ghen tuông ư?Đôi mắt Trần Tiểu Cửu toát ra ánh nhìn trong suốt, cũng nhìn Nguyệt Thần nói:- Nương tử của ta và nàng vừa gặp như đã quen, ước gì được làm tỷ muội với nàng đấy, làm sao có thể nảy sinh lòng ghen tuông được?Trong lòng Nguyệt Thần lạnh lẽo, trên mặt lại dịu dàng nói:- Tỷ tỷ cũng thích có người em gái như muội đấy…- Tình cảm tốt thế, tỷ tỷ, tỷ thật là một người con gái kỳ lạ biết thông cảm cho tấm lòng nữ tử.Quỷ cái lẳng lơ kia cười lớn một tiếng, đôi tay nâng chén trà, chậm rãi đưa đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, đôi mắt hoa anh đào dập dờn từng cơn sóng tình, dường như mang theo ma lực thôi miên nào đó, dịu dàng nói:- Công tử, người ngửi tay của ta xem, nó thơm lắm đấy…Hay cho một tiện nữ như ngươi…ta…ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!Nguyệt Thần thấy quỷ cái lẳng lơ này dụng tâm với Trần Tiểu Cửu như vậy, trong lòng nổi cơn ghen tuông, hai mày nhíu lại, trong mắt mang theo vẻ phẫn nộ, dường như sắp phun ra lửa.Hứ…tuy rằng Trần Tiểu Cửu không phải tướng công thật sự của ta, nhưng Nguyệt Thần ta, sao có thể dung túng cho người đàn bà lẳng lơ như ngươi tùy ý dụ dỗ hắn chứ?Hai mắt Trần Tiểu Cửu chứa đầy hấp dẫn mê người, khóe miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng yếu ớt, lúc hắn nhìn vào đôi mắt quyến rũ của quỷ cái lẳng lơ kia, đột nhiên nảy sinh một xúc giác không tài nào rời đi được.Lúc này, trong lòng hắn đã khẳng định được một chuyện, cô gái này cũng giống như Hồng Âm vậy, không nghi ngờ gì, chắc hẳn là bà đồng hoang dã!Ánh hào quang tía của chiếc nhẫn tử tinh lóe sáng rồi vụt tắt, sau đó cơ thể Trần Tiểu Cửu khôi phục lại sự tự tại, hé miệng thăm dò, uống trọn chén trà! Một đôi mắt đẩy đưa tình ý, mắt qua mày lại, liếc mắt đưa tình với bà đồng hoang dã. Text được lấy tại https://truyenfull.vnHồ ly lẳng lơ kia tình nồng tới đỉnh, ánh mắt quyến rũ bay loạn xạ, vẻ mặt tuyệt luân khó tả.Nàng trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú của tiểu lang quân, sắp trở thành tù binh của mình, trong lòng càng sung sướng, một tấc vuông nơi giữa cơ thể dòng nước ấm cuồn cuộn tuôn trào, hoàng hà tràn lan, nôn nóng chờ đợi cây dài thấm vào.Chính lúc nàng ta đang tình ý mật ngọt dịu dàng, Trần Tiểu Cửu thái độ hung dữ, đột nhiên làm khó, bàn tay lớn vung một cái, đã nắm chặt lấy hai cánh tay như củ sen trắng của nàng ta.Hồ ly lẳng lơ giật mình sợ hãi, trong mắt phát ra vầng sáng kinh sợ, hoàn toàn không biết tại sao tiểu tướng công này lại đột nhiên trở nên hung hãn dữ tợn như vậy! Sức lực của nàng ta không bì được với sự biến thái đó của Trần Tiểu Cửu, giãy dụa không khỏi ma chưởng của hắn, mở miệng liền kêu gào thành tiếng.Cánh tay còn lại của Trần Tiểu Cửu kịp thời nâng lên, đã che cái miệng mê người của nàng ta lại.Tiếng kêu cầu cứu, chưa cất đã tàn!Bà đồng hoang dã có miệng không thể nói, tay không thể động, gấp đến nổi run rẩy cả người, trong vẻ hoảng loạn còn mang cả sự uất ức và u oán. Bộ dạng đáng thương tội nghiệp đó, cộng thêm nước mắt long lanh như ngọc, cực kỳ dễ dàng có được sự đồng tình của đàn ông.Trần Tiểu Cửu nhớ lại hành vi ti tiện của đám người lòng dạ rắn rết như Hồng Âm, không một chút tình cảm thương hoa tiếc ngọc, bàn tay lớn đột nhiên dùng sức, ả lẳng lơ có cánh tay củ sen trắng muốt, liền trở nên vô cùng yếu ớt dưới bàn tay của hắn.Rắc rắc…Tiếng xương cốt vụn vỡ vang lên, hai cổ tay của ả lẳng lơ đã vỡ vụn!Nàng ta đau đến nổi run rẩy cả người, trong mắt chảy ra nước mắt đau khổ muôn phần, muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng lực bất tòng tâm, bỗng nhiên nảy sinh ý định, đôi chân ngà ngọc giơ lên cao, một cặp đùi non nớt trắng mịn, tấn công vào đỉnh đầu của Trần Tiểu Cửu.Trong lòng Nguyệt Thần đã sớm xem Trần Tiểu Cửu là một phần mỹ vị của bữa tiệc lớn, tuy rằng tạm thời thì nàng chưa muốn động thủ chén hắn, nhưng cũng không cho phép người khác dòm ngó, cùng chia sẻ thức ăn với nàng!Quỷ cái lẳng lơ này dụ dỗ Trần Tiểu Cửu, cũng chính là động vào chiếc vảy ngược của nàng ta, rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận!Nguyệt Thần đầy bụng oán khí cầm lấy thanh dao găm mà Trần Tiểu Cửu đã lén đưa cho nàng, cổ tay linh hoạt run lên một cái, lưỡi dao sắc bén đã đâm vào trong xương sườn của quỷ cái lẳng lơ!- Hự….Bà đồng hoang dã đó rên nhẹ một tiếng, bị trọng thương, cặp đùi nõn nà giơ cao, liền chẳng còn sức lực mà trĩu xuống dưới.Nguyệt Thần vốn là một yêu nữ giết người không chớp mắt, một chút dịu dàng còn xót lại của nàng, chỉ dành cho một mình Trần Tiểu Cửu, đối xử với người khác, làm gì có chút ôn hòa nhã nhặn nào? Bàn tay nhỏ run lên, dao găm sắc bén nhanh chóng được rút ra, một dòng máu tươi thuận theo lỗ thủng mà bay chảy ra ngoài!- Nàng muốn làm gì? Mất máu nhiều quá sẽ chết người đấy…Trần Tiểu Cửu vẻ mặt nôn nóng nói:- Nàng ấy chết rồi, chúng ta sẽ sống bằng cách nào?- Dâm tặc, có phải ngươi đau lòng không? Ta…ta không giết ả đàn bà lẳng lơ này, đã là thủ hạ lưu tình rồi, ngươi còn lớn tiếng với ta gì chứ?Nguyệt Thần vẻ mặt trách móc, trong lòng đố kỵ, hung hăng trừng mắt nhìn quỷ cái lả lướt kia đang mặt đầy nước mắt, đưa thanh dao găm trong tay đi một cái, lại cắm vào trong chỗ vết thương vừa rồi của ả, tức giận than thở nói:- Ta nghe theo ngươi, giờ bịt miệng vết thương lại cho nàng ta, ngươi vừa lòng chưa?Bà đồng hoang dã đang lúc bị thanh dao găm vừa vào vừa ra, đau đến lục phủ ngũ tạng run lẩy bẩy, mắt nhìn vết thương máu chảy ròng ròng, ý định muốn chết cũng chẳng còn nữa…Ả thật sự không ngờ người con gái trước mặt, không chỉ diện mạo xinh đẹp hơn ả vài phần, nói về thủ đoạn độc ác, không ngờ còn cao hơn ả rất nhiều, trong lòng không khỏi có chút hối hận, không nên nảy sinh ý đồ xấu với bọn họ, nếu không thì sao lại hồ đồ, tặng đi sinh mạng của mình một cách oan uổng.Trần Tiểu Cửu lắc đầu gượng cười, phẩy tay chặt vào chiếc cổ trắng ngần của ả ta.Bà đồng hoang dã chịu đòn mạnh, ngất xỉu đi! Trần Tiểu Cửu vội vàng kéo lê thân hình trắng nõn của ả ta, giấu ả vào phía sau tủ, lại lo lắng ả ta chảy máu quá nhiều sẽ chết, lấy kỳ dược cung đình Thiết Lê Hoa mà Bao Khang Thiết đã tặng cho hắn, đắp lên cho ả, thuốc này thấy hiệu lực rất nhanh, lập tức ngăn chặn máu bị thất thoát.Trần Tiểu Cửu đi đến bên Nguyệt Thần, bàn tay lớn vuốt nhẹ mũi nàng, trách móc nói:- Thanh dao găm đó là cho nàng dùng để đối phó với con gấu đen kia, sao nàng lại đâm lên người của ả lẳng lơ đó, chẳng may chết rồi, chúng ta sẽ khó trốn thoát được.- Ta…ta thấy ả ta là tức giận, trong lòng nóng lên, liền…liền chẳng màng gì nữa…Nguyệt Thần bĩu môi, khuôn mặt xinh xắn cãi lại nói:- Ả…ả không chết được đâu phải không? Chẳng phải ta đã ghim thanh dao găm trở lại cho ả ta rồi sao, bịt chừng miệng vết thương đó rồi?- Nàng nào phải đang bịt vết thương cho ả ta, rõ ràng là muốn đưa ả ta vào chỗ chết.Trần Tiểu Cửu thấp giọng nói.- Ta chính là muốn để nàng ta chết…ngươi lại có thể làm gì được? Người thì ta giết nhiều rồi, làm sao lại đi quan tâm đến một ả lẳng lơ không biết xấu hổ như vậy?Nguyệt Thần bĩu môi than thở nói:- Hồ ly lẳng lơ, dụ dỗ đàn ông, phỉ nhổ…thật không biết xấu hổ…Trần Tiểu Cửu cười hì hì, cúi người nhìn vào đôi mắt của nàng, như có tình cảm sâu sắc nói:- Nương tử…nàng ghen sao?- Ta…ta làm gì có? Ngươi đừng ăn nói bậy bạ…Nguyệt Thần giãy dụa nhẹ đánh hắn một cái, xoay gương mặt xinh đẹp đi, vẻ mặt ngượng ngùng tránh né khỏi đôi mắt tràn đầy tình cảm của hắn, cãi lại nói:- Ta không phải…không phải nương tử của ngươi, chúng ta chỉ đóng giả làm vợ chồng ….- Giả làm thật thì thật cũng giả, ai có thể phân biệt rõ ràng chứ?Trần Tiểu Cửu nắm chặt lấy bàn tay ngà ngọc của Nguyệt Thần, dịu dàng vuốt ve, vẻ mặt hạnh phúc nói:- Có thể có được Nguyệt Thần tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt đỉnh ghen tuông vì ta, là phước phận Trần Tiểu Cửu ta tu mấy đời mới có được, ta dù có chết, cũng chết một cách hạnh phúc, kiếp này không còn điều gì tiếc nuối nữa!