Tên đàn ông gấu chó lòng dạ dâm đãng, đã tan chảy trước nụ cười quyến rũ của Nguyệt Thần, trái tim đề phòng hoàn toàn không có, chợt nghebóng sợ gió, một luồng sức mạnh cực kỳ ngang tàn cứ như búa sắt đập xuống, trong lòng thầm kêu không hay.Cả người y đầy mình công phu, xâm dâm nhiều năm, chẳng phải người thường, trong lúc nguy cấp như vậy, muốn tránh né cũng không kịp nữa. Nhưng y vẫn điềm tĩnh tự nhiên, một mặt vận nội công, ngang nhiên chống đỡ đòn tập kích này, mặt khác hai tay nhanh chóng hướng ra sau, bảo vệ huyệt phong trì ở sau đầu của mình.Huyệt phong trì này là nơi tráo môn của y, tráo môn không rách, thì bị thương không đáng ngại!Trần Tiểu Cửu trước khi động thủ, đã đoán được gã đàn ông này sẽ phản ứng như vậy, đây là thói quen do rèn luyện thiết bố sam lâu năm mà hình thành, hắn nhe răng cười một tiếng, cặp nấm đấm thép đánh ngay vào hai bên thắt lưng của gấu chó.- Binh…- Ó…Một tiếng va chạm kịch liệt, bồi thêm một tiếng kêu rên thảm thiết, tên đàn ông gấu chó đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, thân hình uy vũ run lên từng cơn kịch liệt, không ngờ vẫn ngoan cường chống đỡ, không ngã xuống.Y vì đau đớn mà ngũ quan vặn vẹo, thật sự không ngờ sức mạnh của người tung ra nắm đấm, lại có thể mạnh đến mức độ ly kỳ như thế này. Y méo miệng, trong lòng thấy bất ổn, nếu như thắt lưng lại bị thêm một đòn nắm đấm thép nữa, bản thân bất luận có thế nào đi nữa cũng sẽ chống đỡ không nổi. Y không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều, bàn tay lớn giữ lấy bên hông, xoay người lại, muốn đối mặt với kẻ đã đánh lén mình.Đầu óc Trần Tiểu Cửu cực kỳ linh hoạt, làm sao có thể để y xoay người một cách dễ dàng như vậy, hai đấm ra một lượt, nắm đấm trái tấn công vào chỗ nguy cấp của địch, đánh thẳng vào thắt lưng của y, nắm đấm phải lại đánh vào tử huyệt của tên đàn ông gấu chó, chính là huyệt phong trì ở sau gáy.Chỉ là trong hai nắm đấm, nắm đấm trái ra đòn đánh vào thắt lưng là thật, nắm đấm phải ra đoàn đánh vào tráo môn là giả.Tên đàn ông gấu chó đột ngột toát ra mồ hôi lạnh khắp người, tên tiểu tử này không ngờ vừa liếc mắt đã nhìn ra được, huyệt phong trì chính là tráo môn của mình, hẳn là cao thủ hàng nhất đẳng, y vội vàng đáp trả bằng hai chưởng, đề phòng phá mất công phu khổ luyện của mình.Hành động này vừa hay trúng vào gian kế dương đông kích tây của Trần Tiểu Cửu, nắm đấm trái thế như chẻ tre, cứng cáp có sức mà đánh vào thắt lưng của gấu chó một lần nữa.- Binh…Cùng với tiếng va chạm kịch liệt giữa nắm đấm thép và xương cốt, thân hình to lớn của gấu chó lảo đảo run rẩy mãnh liệt, tuy rằng y có công phu khổ luyện, bảo vệ nội tạng, nhưng cơn đau kịch liệt trên xương cốt, lại không tài nào có thể xóa nhòa đi được.Trúng phải đấm này, cơ thể linh hoạt của gấu chó, gục ngã trông thấy!Tất cả những điều này, đều nằm trong dự tính của Trần Tiểu Cửu, lúc này hắn hoàn toàn không màng đến chiêu pháp, chỉ vùi đầu vào mà tấn công, ra đòn nhanh như sấm chớp, từng đòn nặng nề hung hăng đánh vào nhãn lưng của tên đàn ông gấu chó.Con mẹ nhà ngươi, dám có ý đồ với người con gái yêu dấu trong lòng Cửu ca ta, ngươi muốn chết!Xem bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn, không đánh thủng được hai bên thắt lưng của gã đàn ông này, tuyệt không dễ dàng dừng lại!Lúc đầu tên đàn ông gấu chó dựa vào công phu kim chung tráo đã khô luyện lâu năm, gánh chịu hai nắm đấm của hắn, nhưng trong một lúc, nắm đấm thép của Trần Tiểu Cửu cứ như những hòn đá loạn xạ đang đập xuống một cách điên cuồng, sức mạnh càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mỗi một đòn giáng xuống, sức phòng ngự của phần lưng liền giảm xuống một phần, đến sau cùng, y thậm chí ngay cả cảm giác đau cũng đã tan biến, phần lưng chua xót sưng vù, dường như không phải của mình vậy.- Ộc…Y miệng phun máu tươi, thân hình tráng kiện, cuối cùng chống đỡ không nổi đòn kích của nắm đấm, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã đùng xuống đất.Công phu khổ luyện đầy mình kim cương bất khuất, chính là bị Trần Tiểu Cửu đánh tan bằng nắm đấm thép biến thái, không hề có bài bản nào.Trần Tiểu Cửu dường như phát điên lên vậy, nghiến răng nghiến lợi, nhắm tịt mắt lại, vẫn ra đòn nhanh lẹ, hoàn toàn không nhìn rõ kẻ địch đã phun ra máu mà ngã gục xuống đất.- Dâm tặc..ngươi… ngươi chừa chút sức lực lại đi!Nguyệt Thần kinh ngạc nhìn tên đàn ông gấu chó gục ngã trên đất, trong tay nắm chặt chui dao găm, dịu dàng nói.- A….Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của Nguyệt Thần, mới từ từ tỉnh lại từ trong cơn phẫn nộ, hắn nhìn nhìn gấu chó đã hôn mê bất tỉnh, lại lắc lắc nắm đấm của mình, thở dài một tiếng, vẻ mặt đắc ý nói:- Kim chung tráo gì chứ? Hứ…trước mặt ta, tráo nào cũng đậy không nổi…Nguyệt Thần thần sắc kinh ngạc nói,- Ngay cả ta cũng không ngờ ngươi có thể dùng nắm đấm ra đòn điên loạn, phá vỡ kim chung tráo của y nữa! Tên dâm tặc ngươi, vẫn là có chút bản lĩnh, tuy rằng chiêu thức đơn giản, nhưng trong đầu toàn là chủ ý nham hiểm!Trần Tiểu Cửu lắc lắc nắm đấm tay do ra đòn quá sức mà đỏ ửng lên, vẻ mặt mỉm cười nói:- Sức mạnh của tình yêu, quả nhiên là thiên hạ vô địch…- Dâm tặc…lại ăn nói bậy bạ nữa…Nguyệt Thần vẻ mặt thẹn thùng, thần sắc lại có chút uể oải, đem thanh dao găm bỏ lên đầu giường, thở dài nói:- Ta…độc tính trên vai của ta hình như đang phát tác, xung quanh càng lúc càng tê…không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa?- Mau để ta xem…Trần Tiểu Cửu tiến lên trước nói.- Không được…ngươi không thể thừa nước đục thả câu, chiếm lợi ích của ta!Nguyệt Thần che người, lại nhìn gấu chó đang nằm dưới đất, cắn chặt răng nói:- Tên háo sắc này, không ngờ muốn vô lễ với ta, ngươi giết y cho ta…- Y dám dở trò với người con gái ta yêu thương ngay trước mũi của ta, ta hận không thể băm nhuyện y ra cho chó ăn.Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười xấu xa nói:- Chỉ có điều chúng ta có trốn thoát hay không, điểm mấu chốt, còn nằm trên người đôi cẩu nam nữ này!- Chủ ý hay gì vậy, mau nói ra đi!Nguyệt Thần vẻ mặt nghi hoặc nói.Trần Tiểu Cửu cười hi hi, đi đến sau cái tủ nắm lấy mái tóc dài của ả lẳng lơ kia, kéo ả ra ngoài, mặc cho thân thể trắng mượt của ả ta bị đất thô ráp cắt nát da thịt, nhưng lại chẳng có chút lòng nhân từ để thương hoa tiếc ngọc nào.Trong lòng Nguyệt Thần căm hận ả đàn bà lẳng lơ này vô cùng, đối với hành động dứt khoát vô tình của Trần Tiểu Cửu, rất là hài lòng, nàng chau mày thắc mắc nói:- Ngươi đây là đang gì thế? Muốn đem đôi cẩu nam nữ này cho vào một chỗ, chôn sống luôn sao?Trần Tiểu Cửu hiểu ý cười một cái, bàn tay lớn múa may, tiến lên trước liền muốn lột quần áo của ả lẳng lơ đó xuống.Nguyệt Thần vẻ mặt kinh hãi, giãy dụa phẫn nộ quát:- Dâm tặc, ngươi…ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm chuyện xấu xa đó ngay trước mặt ta sao? Ngươi…ngươi còn luôn miệng nói yêu ta, ta… ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi!- Đang lúc sinh tử, ta làm gì có tâm trạng làm chuyện đó? Nếu nàng không tin, nàng nhìn chỗ này của ta… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vnTrần Tiểu Cửu một tay chỉ vào dưới chân của mình, cười hi hi nói:- Nhị đệ của ta một chút phản ứng cũng không có, vẫn đang nằm ngủ say sưa đó.Nguyệt Thần thẹn đến không ngẩng mặt lên được, chỉ liếc nhìn dưới chân hắn một cái, thấy đúng như lời dâm tặc nói, liền yên tâm trở lại, vẻ mặt thẹn thùng nói:- Vậy tên dâm tặc như ngươi rốt cuộc đã có ý định gì, đang yên đang lành, tại sao lại lột quần áo của con gái người ta?- Một chút nữa nàng sẽ biết ngay thôi!Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kì quái, bàn tay lớn trượt qua khắp người của ả lẳng lơ, đem lột sạch quần áo không chừa manh giáp trên người ả, để lộ ra một thân hình lung linh khiến đàn ông phải biến sắc, chỉ có điều lỗ thủng bên xương sườn, mang đến cho thân hình hoãn mỹ một tỳ vết vừa nhìn đã thấy ghê người.Ả đàn bà lẳng lơ của nước Uy này, màu da và thân thể, đều là hạng thượng đẳng, chậc chậc…quả nhiên hấp dẫn hết sức đi!- Ngươi…rốt cuộc ngươi muốn làm gì?Trong lòng Nguyệt Thần tức giận, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu nói:- Ta không cho phép ngươi nhìn cơ thể của nàng ta, nhìn nữa, ta sẽ….ta sẽ vĩnh viễn không thèm để tâm đến ngươi nữa…