Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng khổ sở của mấy nha đầu, giả bộ thương xót, giận dữ nói:- Các ngươi không phải sợ, lát nữa ta sẽ thay các ngươi cho Hắc Sơn một bài học.Bốn tiểu cô nương gật đầu tạ ơn, mặt tươi như hoa.Trần Tiểu Cửu xoa đầu tiểu a đầu nhỏ nhất tò mò hỏi:- Ngươi biết là Hắc ca ca bảo các ngươi làm chuyện xấu, sao các ngươi còn nghe lời.Tiểu nha hoàn thưa:- Hắc Sơn ca ca nói, ngài có ơn trọng như núi với Đại đương gia, bốn chúng tôi đều là cô nhi được Đại đương gia thu nhận nuôi dưỡng, chỉ cần có thể giúp được Đại đương gia chuyện gì, chúng ta đều sẵn lòng.Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy gật đầu trong lòng càng hứng thú với vị bát thốn Kim Liên này, rốt cục nàng là một bậc tài nữ như thế nào, mới có thể thu phục được lực lượng dưới trướng trung thành đến vậy? Từ lang trung đến nha hoàn đều nhất mực tôn sùng nàng. Ta bằng mọi giá phải gặp được nàng.Hắn cho bốn a hoàn lui đi, cởi hết quần áo, nhảy ùm vào bồn tắm, giống như trẻ con chơi trò nghịch ngợm, nước bắn tung tóe, trong phòng đầy hơi nước nóng ấm áp.Nước mặc sức mơn chớn vết thương mới được bôi thuốc, khiến hắn có cảm giác đau rát như bị kim châm. Nhưng một lúc, sau khi được trầm mình trong nước ấm toàn thân hắn lại sảng khoái vô cùng.Hắn nhắm mắt lại mơ màng, nếu lúc này mà có Song Nhi ở bên hầu hạ thì hay biết mấy, đôi tay xinh xắn, mềm mại vuốt dọc sống lưng, thật sung sướng biết bao?Hơi nước lượn lờ, nước mơn trơn da thịt, khiến hắn buồn ngủ không cưỡng lại được, chìm vào giấc mộng.Từ huyệt đan điền hàn khí chạy rần rật quanh thắt lưng rồi theo kinh mạch đi khắp cơ thể đi qua các huyệt đạo, tẩy sạch những chỗ tụ huyết, khí độc.Một lúc sau, Trần Tiểu Cửu nói mơ giật mình tỉnh lại, hắn thấy kì lạ bởi chỗ đau tự nhiên biến mất, kinh mạch sảng khoái, vết thương đã đóng vảy, tung chưởng cũng không thấy đau nhức muốn chết như trước nữa.Trần Tiểu Cửu biết tất cả những điều này đều do Thôi lão tổ ban tặng, trong lòng không khỏi nhớ đến dáng vẻ người cũ.Sau cơn mưa, ánh trăng tịch mịch tỏa ra một vầng sáng tinh khiết. Trong căn phòng gọn gàng ngăn nắp, vô cùng yên tĩnh, mưa đọng lại trên mặt đất thành vũng nhỏ, soi rõ bóng trăng. Mấy con chim nhỏ dưới mái hiên kêu hoảng hốt, càng tăng thêm sự tịch mịch, một không gian thật thoải mái.Trần Tiểu Cửu mặc bộ quần áo mới, hương thơm ngào ngạt, mỉm cười đứng cạnh ao nước, ngóng sang phòng Nguyệt Thần thấy thấp thoáng ánh sáng ngọn đèn hắt ra.Hắn thở phào một cái, chậm rãi mon men lại gần, vừa định gõ cửa, chợt nghe thấy tiếng Nguyệt Thần lảnh lót vang lên:- Đêm hôm khuya khoắt, kẻ nào rình mò ở ngoài đó?Trần Tiểu Cửu nghe Nguyệt Thần nói hai chữ "rình mò" liền đoán được là nàng đang nói mình, sung sướng cười hì hì nói:- Tiểu nương tử, là tướng công ta đang rình mò đấy…Nguyệt Thần cười khanh khách nói:- Đã muộn rồi còn không ngủ đi, lại như cái gậy thằng ăn mày đi chọc lung tung à?- Tiểu nương tử, đêm khuya thanh vắng, chăn đơn gối chiếc khó ngủ, lại bị ánh đèn của nàng trêu ghẹo, ngứa ngáy khó chịu quá!Trần Tiểu Cửu tiu nghỉu nói.Nguyệt Thần nghe vậy, thổi tắt đèn gắt giọng:- Ta đã tắt đèn rồi đó, chàng mau về ngủ đi, đừng nghĩ đến chuyện xấu xa nữa!Trần Tiểu Cửu vội vàng giẫm chân nói:- Nương tử thân yêu, mau mở của cho ta, ai lại để chồng yêu ở ngoài của thế này.- Không mở là không mở, đồ chết dẫm ạ…Tiếng nàng nhõng nhẽo nũng nịu.Hắn đấm vào cánh cửa, nhưng chưa hết hi vọng, trong lòng biết rõ là Nguyệt Thần đang cố ý làm khó mình, hắn dừng lại không gõ cửa nữa, nhìn ánh trăng nói:- Nhàn cư thiếu lân tịnh.Thảo kính nhập hoang viênĐiểu túc trì biên thụNgô xao nguyệt hạ mônNhàn cư ngồi không yênCỏ dại mọc đầy vườnChim bên hồ hoảng hốtTa gõ cửa dưới trăngTrần Tiểu Cửu ngâm thơ, ngơ ngác nhìn gian phòng tĩnh lặng, chợt thấy trong phòng ánh đèn lóe lên, cùng đó là tiếng Nguyệt Thần thẹn thùng:- Tiểu Cửu ngốc, còn đứng đấy làm thơ nữa? Mau vào đi!- Vợ yêu của ta, nàng không mở cửa, tướng công vào thế nào được?Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.- Đồ ngốc, ta không có khóa cửa…Nguyệt Thần cười khanh khách.Nương tử, sao nàng không nói sớm, lại hại tướng công phải nhịn nãy giờ, Trần Tiểu Cửu nhẹ đẩy cửa, chỉ nghe thấy Nguyệt Thần thổi phù một cái, đèn tắt ngấm, nàng thẹn thùng nói:- Tiểu Cửu, vào mau đi…- Thổi tắt đèn làm gì? Tối như mực không nhìn thấy gì cả!Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng đi vào, khoác lác,hắn có khả năng nhìn rõ trong bóng tối, dù không có đèn, tất cả cùng hiện rõ trong mắt hắn.- Ta… Ta xấu hổ…Nguyệt Thần dịu dàng nói.Nguyệt Thần tỷ tỷ, không phải nàng cố ý dụ ta đến sao? Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm mừng, có ánh sáng hay không có gì khác nhau đâu? Hắn chậm rãi đi vào phòng của Nguyệt Thần.Khi đi vào giường của nàng, hắn nuốt nước miếng ừng ực, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, mắt nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thần, không bao giờ muốn rời xa…Nguyệt Thần mắt long lanh, vụt sáng, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp tràn ngập hạnh phúc, giống như bông hoa kiều diễm ửng hồng, nhưng sắc hồng này tản mạn theo hơi thở nhè nhẹ lan ra.Nàng mặc một chiếc áo lót mỏng trong suốt, chiếc quần nhỏ trễ nải che dấu một phần cảnh xuân.Chỉ là chiếc quần này quá nhỏ, trong suốt dường như đang gắng gượng làm tròn phận sự của mình. Nó ôm lấy bờ mông no đủ của nàng như đang muốn giãy ra khỏi sự bó buộc chật hẹp.Những đường cong thấp thoáng, bộ ngực bốc lửa làm cả gian phòng như bừng cháy.- Tiểu Cửu, ta biết chàng sẽ đến…Nguyệt Thần bĩu môi, cười, thản nhiên nói:- Ta để đèn sáng nãy giờ là để chờ chàng đó.- Nương tử của ta… Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Trần Tiểu Cửu run rẩy, bước đến trước mặt Nguyệt Thần tán thưởng;- Nguyệt thần tỷ tỷ, nàng đẹp quá…