Trần Tiểu Cửu ngồi xổm bên cạnh Ô Nhã, vuốt cái bờm bóng loáng của nó, kiên nhẫn đợi nó bình yên vô sự tỉnh lại. Trong lòng hắn, năm nghìn binh lính Huyền Vũ doanh chết hết cũng không quan trọng bằng sinh mạng của Ô Nhã!Chạng vạng tối, Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nổi để cho Ô Nhã ngủ say nữa, chạy thẳng tới chỗ Từ Hạt Tử Từ Hạt Tử , giận dữ nói:- Lão già này, có phải ngươi gạt ta hay không hả? Ngươi nói hai canh giờ sau Ô Nhã sẽ tỉnh lại, giờ đã qua sáu canh giờ rồi còn chưa thấy nó tỉnh dậy?Từ Hạt Tử lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói:- Ân công, việc đó… đó là do Đại đương gia nói, cũng không phải tôi nói…Trần Tiểu Cửu hung dữ nói:- Ta mặc kệ là ai nói, ngươi nhanh làm cho Ô Nhã tỉnh lại, bằng không… bằng không ta cho ngươi ngủ cùng nó, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.Vẻ mặt Từ Hạt Tử xám xịt, hoàn toàn không rõ vì sao Trần Tiểu Cửu lại nổi điên vì một con ngựa như vậy.Trần Tiểu Cửu đang ra sức lắc lắc khung xương của Từ Hạt Tử , muốn lão vĩnh viễn hôn mê đi, lúc này, Ô Nhã đột nhiên giật mình, uể oải phì một tiếng.Từ Hạt Tử như được giải thoát, hô lớn:- Ân công, tỉnh… tỉnh… nó tỉnh rồi…Trần Tiểu Cửu quay đầu lại, chính mắt nhìn thấy đôi ngươi đỏ sẫm của Ô Nhã, đang đáng thương nhìn nhìn hắn.- Ô Nhã…Trần Tiểu Cửu cúi đầu, ôm chặt đầu nó, hai má ra sức cọ cọ cổ nó, vui sướng mà khóc, nói:- Ô Nhã… ngươi khiến ta sợ muốn chết…Từ Hạt Tử vô cùng tò mò về thái độ của ân công đối đãi với con ngựa này, không ngờ lại giống như đối đãi với lão bà vậy. Nếu Đại đương gia mà thấy cảnh này, không tức đến tắc thở đấy chứ.- Cửu ca… huynh đang làm gì vậy?Từ Hạt Tử đang suy nghĩ thì Hoa Như Ngọc chạy đến.Nàng tiêu diệt Huyền Vũ doanh xong vẫn ung dung thoải mái, lúc này đã thay một bộ váy mới tinh màu xanh nhạt, tươi tắn rạng rỡ, gió nhẹ khẽ vuốt, mái tóc nhẹ bay, cả người lộ ra hơi thở thanh tân.Thấy Trần Tiểu Cửu ôm Ô Nhã vừa hôn vừa cắn, nàng không khỏi vừa buồn cười vừa bực.Nàng lại gần nhéo lỗ tai Trần Tiểu Cửu, giận giữ nói:- Huynh đó, huynh bắt nó làm lão bà của huynh sao? Buổi tối huynh nhập phòng với nó luôn đi, vuốt mông nó, ôm nó ngủ cùng luôn.Trần Tiểu Cửu đang lúc cao hứng vênh váo thì bị Hoa Như Ngọc vặn lỗ tai. Hắn chặn ngang, ôm lấy lưng áo Hoa Như Ngọc,vui cười nói:- Hoa muội muội, muội đừng ghen tị, thật sự không được thì chúng ta ngủ cùng nhau là được mà.- Huynh xấu lắm!Hoa Như Ngọc hung hăng véo vào eo hắn, vừa thẹn vừa vội nói:- Từ lang trung đang đứng bên kia kìa, cuối cùng là ngươi có biết thẹn không?Nét mặt già nua của Từ Hạt Tử Từ Hạt Tử cũng đỏ bừng, vội vàng xua tay nói:- Đại đương gia, cái gì ta cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng không thấy, các người… các người tiếp tục…Hoa Như Ngọc bình tĩnh nói:- Từ lang trung, các huynh đệ có thương tích trong người, ngươi còn không khẩn trương đi cứu trị đi?- A…Từ Hạt Tử Từ Hạt Tử dừng lại một chút, lúc này mới phản ứng lại, nghĩ thầm, rõ ràng là vợ chồng son các ngươi muốn hôn hít âu yếm nhau lại cứ tìm lý do hoang đường cho người mù ta như vậy. Các huynh đệ đến cọng lông cũng chẳng mất lại còn cần cứu trị? Nhưng lão không dám vạch trần, nhanh như chớp rời khỏi hai người.Hoa Như Ngọc thấy Từ Hạt Tử chạy trối chết, không khỏi cười đến mức run rẩy! Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng quét qua quét lại trên người nàng.Vừa ngoái đầu nhìn lại, liền thấy tình lang đang nhìn mình âu yếm, nàng cười lớn đến run rẩy khiến trước ngực hiện lên một màn sóng cuộn mãnh liệt, từng chút một không lọt khỏi tầm ngắm của hắn. Nàng nhìn Trần Tiểu Cửu một thân quần áo trải đầy máu tươi, mùi máu tươi rất nồng, nhưng lại tăng thêm cho vẻ tuấn mỹ của hắn một chút vẻ anh hùng khí khái!Nàng khẽ vuốt mái tóc, không khỏi thẹn thùng một trận. Nàng không kìm được khép đôi chân thon dài lại, dáng vẻ vô cùng dịu dàng hiển hiện trước mắt Trần Tiểu Cửu, bàn tay buông xuống, nhẹ giọng nỉ non:- Huynh đó, nhìn cái gì?Nhu tình chân thành, ngượng ngùng mềm mại, một mặt tiểu nhi nữ của nàng khó mà nhìn thấy, hiện giờ lại vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện trước mặt tình lang.Trần Tiểu Cửu liếm liếm đôi môi khô cạn, trong lòng như có tham trùng ngo ngoe quẫy loạn. Đột nhiên, hắn như mãnh hổ chụp mồi đặt tấm thân đẫy đà của Hoa Như Ngọc dưới thân, miệng rộng chuẩn xác bắt trúng làn môi phấn hồng của Hoa Như Ngọc tận tình mút. Cùng lúc đó, bàn tay to băt đầu lang thang khám phá, tận tình thi triển thành thạo những kỹ xảo khiêu khích linh hoạt.Hoa Như Ngọc ưm một tiếng, không ngăn được bàn tay không chút e dè của Trần Tiểu Cửu. Nàng giãy dụa muốn đẩy tiểu tình lang ra nhưng lại có chút không nỡ. Hơi thở tràn ngập hương vị nam tính khiến nàng khó có thể dứt bỏ thể nghiệm tuyệt với này.Dần dần, nàng không còn giãy dụa, dường như đã quyết định một chuyện rất quan trọng, mí mắt khép lại, cánh tay ôm lấy Trần Tiểu Cửu nồng nhiệt đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn!. Suy nghĩ của nàng dường như vẫn đang phiêu phiêu, bay bổng trên chín tầng mây, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ tình lang, hô hấp dồn dập, bầu ngực không ngừng phập phồng nhấp nhô.Hai người lăn lộn trên mặt đất! Trên thảm cỏ xanh, nơi nơi đều lưu lại dấu tích cuộc vùng vẫy triền miên của họ!Dục niệm điên cuồng đã hoàn toàn bốc cháy, Trần Tiểu Cửu liều lĩnh vén áo lót của Hoa Như Ngọc lên, lật nàng lại, đôi môi nóng rực chạy lướt trên tấm lưng trắng nõn của nàng.Hoa Như Ngọc vừa hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt sau lưng, vừa nỉ non gọi tên hắn, thân thể nóng bỏng mềm mại không tự chủ được vặn vẹo không ngừng.Trần Tiểu Cửu vô cùng dịu dàng, nụ hôn chậm rãi di chuyển đến cổ nàng, miệng không ngừng thở ra khí nóng. Đôi bàn tay linh hoạt xuyên qua nách nàng đi ra phía trước ngực, dịu dàng nâng lên một khối phong nhũ đầy đặn đang không ngừng run rẩy!Nàng ưm một tiếng, thân thể ngừng vặn vẹo, lực chú ý toàn thân dồn về khu vực đang bị đôi bàn tay to lớn của Trần Tiểu Cửu tùy ý vuốt ve, gắt giọng:- Khốn kiếp… huynh dáHuynh thật xấu …- Ai bảo nàng là lão bà của ta? Ta không quyến rũ nàng thì quyến rũ ai đây?Trần Tiểu Cửu thấy thời cơ đã chín muồi, đang muốn ngắt lấy mật đào thì chợt nghe thấy một trận tiếng ngựa hí ngân dài. Tại TruyệnFULL.vnHai người ngẩng đầu lên thì thấy Ô Mã không biết đã đứng lên từ khi nào, đôi mắt đỏ thẫm không ngừng nhấp nháy, tò mò nhìn hai người đang mây mưa thất thường.Vị khán giả tò mò kia khiến hai người không biết nên khóc hay cười!Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đầy tò mò, ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng Hoa Như Ngọc nhanh chóng tan đi.Dường như trong lòng nàng có chút thất vọng, hừ hừ oán hận nói:- Đồ khốn, huynh quả nhiên muốn ăn muội! Tâm tư không trong sáng… sớm biết thế muội đã không thay quần áo, vẫn mặc bộ võ phục đẫm máu kia hun chết đồ tồi huynh.- Nàng là lão bà của ta, ta muốn ăn thì ăn, mặc kệ nàng mặc quần áo gì ta cũng sẽ lột sạch nàng như lột bánh tét, một miếng nuốt sạch!Trần Tiểu Cửu há miệng như muốn cắn một cái, nháy nháy mắt nói:- Hoa muội muội, hay chúng ta… tiếp tục đi, nàng không cần xấu hổ, Ô Nhã nhìn không hiểu chúng ta làm gì đâu…Hoa Như Ngọc ưm một tiếng nhu mì, nhắm mắt lại ôm cổ hắn, giọng êm ái nói:- Huynh đúng là quỷ háo sắc …Trần Tiểu Cửu đang ngo ngoe muốn động, Ô Nhã bỗng nhiên vội vã bước tới, cái đầu ngựa lớn dùng sức dụi dụi vào eo hắn, chỉ một chút đã ủi Trần Tiểu Cửu sang một bên, trừng lớn đôi mắt đỏ thẫm, không ngừng thở phì phì, dường như rất bất mãn với hành vi thụ hưởng nữ sắc của hắn.- Ô Nhã ngươi giỏi lắm, không ngờ lại đi phá chuyện tốt của ta!Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, hăng hái mất sạch, nhảy bật dậy như một con cá chép, mở miệng trêu chọc Hoa Như Ngọc trắng nõn nà, nói:- Hoa muội muội, còn không nhanh mặc quần áo đi? Ở trần như thế mà cám dỗ ta, còn thành bộ dạng gì nữa?- Huynh cái đồ khốn kiếp, ai cám dỗ ngươi ? Rõ ràng là ngươi lột… hết sạch của ta !Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Như Ngọc đỏ bừng, vung cước lên đá vào mông hắn, giận dữ nói :- Một chốc nữa Nghị sự đường sẽ cử hành tiệc mừng công, đồ khốn kiếp huynh ngàn vạn lần chớ có quên !Nói xong, vung cánh tay nhỏ, như một con thỏ con chạy mất.Trần Tiểu Cửu thở phì phì vuốt tai Ô Nhã, cười hì hì nói :- Tiểu Ô Nhã, có phải ngươi ghen tị hay không ? Ai… đáng tiếc ngươi là một con ngựa, nếu ngươi mà là một đại mỹ nữ thì tất nhiên ta sẽ cưới ngươi làm vợ cả ngay !Ô Nhã như nghe hiểu lời của hắn, hí dài một tiếng vang trời, đôi mắt toát lên thần thái khác thường.Trong nghị sự đường, tiếng cười vui, tiếng ồn ào vang lên trầm bổng.Đám hán tử vừa đánh thắng một trận lớn, tiêu diệt toàn bộ năm nghìn binh mã Huyền Vũ doanh, mở ra trang sử mới phỉ cướp hoàn toàn đánh bại quân chính quy, có thể nào không làm người ta hưng phấn?Hơn nữa thu hoạch rất phong phú! Hơn bốn nghìn binh khí toàn bộ lưu lại Hỗ gia trại , còn có hơn bảy trăm thớt chiến mã, đó đều là lợi ích thực tế, hàng thật giá thật cả đó…Kinh qua trận này, Hỗ gia trại đại hiển thần uy, sau này còn có lộ quân đội đui mù nào dám đến Hỗ gia trại tìm phiền phức? Nếu về sau đại gia thiếu bạc, chỉ cần chặn một gã nhà giàu báo lên tên Hỗ gia trại , còn chưa cần động thủ gã nhà giàu kia chẳng phải sẽ quỳ xuống xin ta sao, hừ… Bất kể thế nào, đều là chuyện lớn đại sướng lòng người!Đám hán tử ăn miếng to, uống ngụm lớn, rất khoái hoạt !Hoa Như Ngọc ngồi trên ghế chủ tọa, đôi mắt tỏa ra phong vận hấp dẫn. Mấy bát rượu xuống bụng khiến sắc mặt trở nên hồng nhuận, đẹp không sao tả xiết.Nàng nâng chén rượu lên, cất cao giọng nói:- Các huynh đệ Hỗ gia trại đều là đấng nam nhi đường đường, sống như chết, vẫn một bầu máu nóng. Tuy rằng chúng ta lấy ít thắng nhiều, đánh một trận thắng lớn, nhưng cùng ta chiến chính là Huyền Vũ doanh, xuất chinh năm mươi hai người lại chỉ đưa về được bốn mươi bảy! Trận này qua đi, chúng ta thiếu mất năm vị huynh đệ tốt!Các hán tử nghe vậy, khuôn mặt hiện ra thần sắc bi thương.Hoa Như Ngọc bưng bát rượu lên nói:- Tới đi… bát rượu này, trước kính cho các huynh đệ đã an giấc ngàn thu dưới đó!Các hán tử thở dài một tiếng, vẩy rượu xuống đất.