- Trong lòng ta đã coi nàng là nương tử của ta, nói như vậy, lại sợ gì chứ?- Không được! không được.Đan Nhi giãy dụa khỏi lòng Trần Tiểu Cửu, đỏ mặt nói:- Tiểu Cửu, không phải không đáp ứng ngươi, chỉ là ta báo đại thù, mới nói thân thế của ta cho ngươi, ngươi muốn thế nào thì thế ấy, tùy ngươi.- Được lắm, Đan Nhi! Có Tiểu Cửu ta ở đây, còn có việc gì không thành chứ?Trần Tiểu Cửu vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, dặn dò nói:- Trong lòng ta đã có một kế hoạch hoàn chỉnh, chỉ là trước mắt, nàng không thể mạo hiểm đi ám sát Tào công công, bằng không có thể làm hỏng đại kế của ta.- Vậy thì thật tốt.Trong mắt Đan Nhi lộ ra nụ cười vui mừng:- Điều này mới đúng, chỉ cần báo được thù, người của ta đều là của chàng. Nếu chàng gọi là cha mẹ, trong lòng ta cũng nguyện ý.Khuôn mặt đỏ bừng trong đêm, lộ ra vầng sáng.- Nhất ngôn cửu đỉnh.Tiểu Cửu dịu dàng hôn nàng một cái, trong lòng vẫn còn ngọt ngào.Hai người nói chuyện một hồi, chợt nghe thấy tiếng bước chân của phụ nữ từng chút từng chút truyền đến, Đan Nhi có vết xe đổ, kinh ngạc nhảy dựng lên, Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo nàng cười nói:- Cửa khóa rồi, nàng xấu hổ cái gì.Đan Nhi mới yên lòng, thè lưỡi ra, than thở:- Ta mới không thẹn thùng.Tiếng bước chân kia đến trước cửa phòng, dừng bước, giọng nói quyến rũ thản nhiên truyền đến:- Trần công tử, Phan thiếu gia mời ngài tới thư phòng nói chuyện.Trần Tiểu Cửu cao giọng đáp lại một câu, trong lòng thầm gật đầu: Phan Tường sao có thể đoán được mình đang ở trong phòng Hồng Hạnh chứ? Xem ra, thằng nhãi này quả nhiên là nhân tài lớn.- Đan Nhi, nàng không phải là bảo tiêu của ta sao? đi thôi, đi cùng với Cửu ca.Trần Tiểu Cửu kéo tay Đan Nhi, mở cửa phòng bước ra ngoài.Không ngờ ngoài cửa không chỉ có một giọng nói quyến rũ của một người con gái đang đứng truyền đến, còn một một người đàn ông bụng phệ, mắt híp, nghiêng người, giống như là đầu gỗ, không nhúc nhích đứng trước cửa.Người này chính là Kỷ Đức.Trần Tiểu Cửu hoảng sợ, thằng nhãi này làm hỏng chuyện tốt của ta, không ngờ còn dám rình ta?Lập tức cười như không cười nói:- Kỷ đại thúc thật có nhã hứng, tuổi như vậy rồi, không chỉ sức dẻo dai, ôm hôn mỹ nữ, không ngờ còn có tâm trạng đi nghe lén ngoài phòng, bái phục, bái phục.Kỷ Đức đỏ mặt, không trả lời, cuối cùng lung lay thân mình, đôi mắt do đự, nhìn Đan Nhi đang đứng sau Trần Tiểu Cửu.Ông ta ôm cô nàng mua vui, trong lúc vô ý mở cửa phòng Hồng Hạnh, một tiếng gào to, khiến ông ta sợ tới mức nhảy lên, chạy trốn, cái đồ cứng rắn kia dưới quần cũng uể oải theo, tức tới quát cô nàng kia đi, cũng không cùng ông ta…Khi buồn bực không vui, mới nghĩ lại, tiếng gào đó rõ ràng là giọng nói của Trần Tiểu Cửu.Tên tiểu tử này tối lửa tắt đèn ở trong phòng làm gì? Nhất định là không làm chuyện gì tốt, lén lút cùng với ..bị mình vô tình phá hoại, tiểu tử thối, ẩn núp rất sâu, trước mặt ta giả bộ làm người đứng đắn, sau lưng lại ôm một cô nàng tự nhiên phóng khoáng nhất định phải tra tới cùng.Thời gian không phụ lòng người. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mKỷ Đức rút cuộc đợi Trần Tiểu Cửu hiện thân, ánh mắt ông ta đảo quanh người Trần Tiểu Cửu, nhìn về phía Đan Nhi phía sau: nhưng thấy khuôn mặt nàng, tuyệt không thấy có một tỳ vết nào, hình dáng không lịch sự kiểu cố tình tân trang, lại vô cùng thanh tú, chỉ là đôi mắt trừng lên, đầy sự ngang ngược.Ông ta vốn tưởng người Trần Tiểu Cửu ôm cũng chỉ là một phấn hương dung tục trong Tửu Hương lầu, thanh niên đi dạo kỹ viện, quở trách một chút cũng không sao.Khong ngờ vừa nhìn liền kinh ngạc.Cô nàng này, vừa thấy cách ăn mặc là biết không phải kỹ nữ trong Tửu Hương lầu, luận về dáng vẻ, không ngờ còn đẹp gấp nhiều lần so với bảo bối của mìnhViệc lớn không tốt, bảo bối của mình làm thế nào?Ông ta vác thân hình mập mạp, đi vòng quanh Đan Nhi vài vòng, vội vã nói:- Trần Tiểu Cửu, nữ nhân này là ai? Ngươi dám ở trước mặt ta, to gan lớn mật ăn vụng như vậy?Đan Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, cau mày nhìn Kỷ Đức nói:- Lão đầu, ngươi nói ai ăn vụng?Khi nói chuyện, lưỡi kiếm sáng loáng đưa ra, vắt ngang trên cổ ông ta.Hai chân Kỷ Đức run lên, thiếu chút nữa thì tè ra quần!