Tiêu thừa tướng là một kẻ rất dẻo dai, là một kẻ đánh không chết, chỉ cần có chút cơ hội, lão vẫn có thể tìm cơ hội để chuyển bại thành thắng.Tuy nhiên, Triệu Văn Thái vì chịu sức cản, bị Hoàng thượng bác bỏ một cách khó hiểu, nhưng, chỉ cần nắm toàn bộ đại quyền trong tay, Trần Tiểu Cửu tuyệt đối không có lợi ích gì.Tiêu thừa tướng lập tức chiếu cao thiên hạ, hễ là đại nho, đều có đủ điều kiện để tham gia cuộc thi vào Bác học Hồng khoa, chỉ cần trong vòng mười ngày, tới được Kinh thành, không cần bất cứ hạn chế nào, là có thể báo danh.Cáo thị vừa ra, liền chấn động toàn bộ Giang Nam.Những người tầm năm sáu mươi tuổi thi nhưng chưa đậu tiến sĩ, lại có tài học phi phàm nối tiếp nhau san sát, nhiều không đếm xuể, nghe thấy tin có thể trực tiếp là môn sinh Thiên tử, ai cũng mừng vui như mở cờ trong bụng.Chỉ cần có thể đỗ được vào Bác học Hồng khoa, thì vinh quang biết chừng nào?Đại tài tử, tiểu tài tử, lão tài tử của Giang Nam đều chen chúc tới, tiến thẳng về Kinh thành.Càng kỳ lạ hơn là, một số lão quan viên trong Triều đình, còn cả một số kẻ thông thái rởm của Quốc Tử Giám không ngờ cũng tới tham gia cuộc thi.Bọn họ tuy đã từng thi đậu Cử nhân, nhưng dù sao cũng không coi là môn sinh Thiên tử, cũng không được sự trọng dụng của Triều đình, bản thân tài học cao thâm, lại chỉ có một lần là Bác học Hồng khoa, thành tựu xuất sắc.Nhưng tin tức này lại khiến Diệp Ngâm Phong vô cùng buồn bã.Gã loanh quanh trong phòng, đi ra đi vào:- Tiểu Cửu, đệ phải nghĩ cách đi? Việc này nên làm thế nào? Chủ ý này của Tiêu tặc, thoạt nhìn thì là ân điển của Hoàng thượng, là vô cùng coi trọng Bác học Hồng khoa, nhưng thực tế, không phải là lôi kéo những kẻ thông thái rởm, đến để phân tán sức ảnh hưởng của Tiểu Cửu sao?Trần Tiểu Cửu vẫn cười và thản nhiên uống trà, thần bí cười:- Lão Hoàng đế này vẫn là có chút nghi kỵ với ta, vốn tưởng ông ta sẽ trực tiếp chọn ta vào Bác học Hồng khoa, không ngờ, cuối cùng ông ta chỉ cho ta một cơ hội thoạt nhìn thì vô cùng xa vời.- Tiểu Cửu, ý của đệ là gì vậy?Diệp Ngâm Phong rất kinh ngạc.Trần Tiểu Cửu liền đem chuyện gặp được "lão bệnh tâm thân" ở phủ của Lâm Tướng Quốc kể cho Diệp Ngâm Phong, chỉ khiến Diệp Ngâm Phong trợn mắt sửng sốt.Trần Tiểu Cửu khổ sở đặt mạnh chén trà lên bàn, sẵng giọng nói:- Lão Hoàng đế đúng thật là mắc bệnh tâm thần, muốn thử tài năng của ta, ông ta muốn trực tiếp thử, muốn làm ra một con thiêu thân gian lận, đợi sau này ta cầm quyền rồi, còn không nhổ sạch râu mép của ông ta sao.Diệp Ngâm Phong giật mình, lại thở dài nói:- Đệ vẫn nên vào được Bác học Hồng khoa, mới có thể có cơ hội nhổ sạch râu của Hoàng thượng.- Bác học Hồng khoa này…thi khó lắm sao?Trần Tiểu Cửu có chút nghi vấn.- Nhị đệ, đệ không hiểu phương diện này à.Diệp Ngâm Phong bất đắc dĩ nói:- Phải ngụy biện, cho dù lập tức ứng đối, nhị đệ đương nhiên không có địch thủ, nhưng khó là khó ở cái môn thi viết, đặt ở cửa thứ nhất, nếu qua cửa thứ nhất, có tài năng nhiều hơn thế, cũng có ý nghĩa gì chứ?- Thi viết? Rút cuộc là thế nào? Nói đệ nghe đi.Trần Tiểu Cửu hứng thú hỏi.- Nói trắng ra chính là học bằng cách nhớ, ta rất trơ tráo.Diệp Ngâm Phong bất đắc dĩ thở dài nói:- Ngũ thư, là "thi", "thư", "lễ", "nhạc", "dịch", đều là tử giáo điều, thi viết chính là thi những thứ đó, nhưng nhị đệ tuy thông minh linh hoạt, đối với những thứ theo khuôn phép này cũng không hề thuộc về thiên hạ vô song.- Nhưng, những kẻ thông thái rởm kia tuy không linh hoạt, nhưng lại rất giỏi nhớ những thứ này, phải có tới mười mấy năm, một khi thi viết, bọn họ có thể chiếm ưu thế hơn nhị đệ rồi, càng đáng sợ hơn là, ai biết được Tiêu tặc có thể ngấm ngầm đem đáp án đưa cho kẻ đã được lựa chọn, để họ cố ý gây bất lợi cho đệ hay không cơ chứ?Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:- Có thể, Tiêu tặc hành sự đê tiện, nhất định sẽ ngấm ngầm đưa đáp án, sau đó đợi xem chuyện cười của ta, ha ha...kế này quả nhiên là âm hiểm.Hắn đột nhiên từng chữ một nói:- Nhưng, so với công phu cách học nhớ, ta có thể thua người khácsao?Trong ngôn ngữ, đầy sự tự tin.- Tiểu Cửu, ý của đệ là gì?Diệp Ngâm Phong kinh ngạc nói:- Lẽ nào Tiểu Cửu có chủ ý cao minh gì sao?Trần Tiểu Cửu nói:- Nào có chủ ý cao diệu gì? Đơn giản chỉ là học nhớ, bắt đầu từ số 0.Diệp Ngâm Phong lắc đầu nói:- Tiểu Cửu, đệ đừng dọa ta? Đệ biết ngũ thư có tất cả bao nhiêu quyển không? Tổng cộng ba mươi hai quyển, hơn nữa những thứ trong sách vô cùng khó đọc vì tối nghĩa, căn bản không phải trong một thời gian ngắn mà nhớ được! Ta bắt đầu học ngũ thư từ lúc bốn tuổi, tự xưng là thông minh hơn người, học tới bây giờ, cũng chẳng qua chỉ có thể nhớ được bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại, không tài nào nhớ nổi.- Không thử sao biết được?Trần Tiểu Cửu cười lớn:- Trong mười ngày này, nói không chừng đệ có thể lập kỳ tích đấy.- Tiểu Cửu, đệ thật sự muốn thử?Diệp Ngâm Phong khó xử nói:- Nhưng cũng đừng làm mệt đầu óc, đến khi đó sẽ mất nhiều hơn được, thật sự thực tế không được, vẫn có cách khác mà.- Không, đệ muốn dùng chiêu ngốc nhất để thắng Tiêu tặc, để lão biết, Tiểu Cửu ta không phải là trái hồng mềm nhũn mặc người muốn nắn bóp.Trần Tiểu Cửu hỏi nói:- Đại ca, nhà huynh có ngũ thư không?- Không thể tốt hơn.Diệp Ngâm Phong thấy sự kiên trì của Trần Tiểu Cửu, không muốn đả kích vào sự tự tin của hắn, trong lòng đã âm thầm nghĩ tới biện pháp khác.Trần Tiểu Cửu nói với Đan Nhi, Song Nhi và Độc Hoàng:- Trong vòng mười ngày, ta phải ở trong phủ đại ca bế quan khổ luyện, các nàng không ai được tới quấy rầy ta, ngộ nhỡ lần này ta thua rồi, cũng không còn mặt mũi nào mà quay về Hàng Châu đâu, Phương huynh, Phan huynh, Thôi huynh có hỏi, ta không phải mất mặt lắm sao.Độc Hoàng cười khanh khách nói:- Tiểu Cửu, ngươi cứ an tâm mà khổ luyện, ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt hai tỷ muội của ngươi.Đan Nhi định nói song lại thôi, cuối cùng nhịn không được, thở dài gắt lên:- Bế quan khổ luyện, nói nghe rất hay, ai biết có phải là ăn cháo của Nguyệt Nương, rồi ôm eo Nguyệt Nương, sau đó la " địa sơn hài lưỡng song, sàng thượng cẩu nam nữ". (Tức là: Hai đôi giày dưới núi, đôi cẩu nam nữ trên giường).Mọi người nghe vậy, đều không kìm nổi mà bật cười.Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, còn thật không biết đáp lại thế nào, chỉ hung hăng liếc nhìn Đan Nhi, nói:- Đợi ta về sẽ trừng trị nàng.Song Nhi dịu dàng sửa sang lại quần áo cho Tiểu Cửu, an ủi:- Cửu ca, huynh đi đi, không cần lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ lòng dạ hẹp hòi, để ta khuyên bảo tỷ ấy, là được.Đan Nhi hung hăng dậm chân, u oán nói:- Các muội không tin ta? Được, cứ đợi đấy mà xem, sau mười ngày, Nguyệt Nương bảo đảm sẽ "hết khổ mà sung sướng", liền cả đứa nhỏ (ý nói mang thai) cũng sẽ mang cho tên khốn kiếp nào đó. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Trần Tiểu Cửu thật không chịu nổi Đan Nhi nữa, bịt tai, ngồi lên xe ngựa, đi thẳng tới Diệp phủ.Trần Tiểu Cửu ngồi trong thư phòng, thấy bốn thư đồng trong Diệp phủ, xách một chồng sách tới, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.Không phải nói tổng cộng có ba mươi hai quyển sao?Diệp Ngâm Phong bất đắc dĩ cười nói:- Thật sự là ba mươi hai quyển, nhưng mỗi quyển lại có bốn quyển, cộng lại tổng cộng là 128 quyển,.Trần Tiểu Cửu khổ sở nhếch miệng:- Đại ca, lần này đệ coi như là xong rồi, được rồi, bây giờ đệ xin trân trọng dặn dò như sau, trong vòng mười ngày, các huynh không ai được quấy rầy đệ, ừ, chỉ cần Nguyệt Nương đưa đồ ăn tới cho đệ, ở cùng đệ là tốt rồi.Diệp Ngâm Phong thần bí cười:- Nhị đệ, xem ra Đan nhi lo lắng rất đúng, trong mười ngày, đệ và Nguyệt Nương không phải đúng là hai đôi giầy trên đất sao?Trần Tiểu Cửu cười ha ha:- Hy vọng là thế.Trí nhớ của Trần Tiểu Cửu rất siêu phàm, chỉ cần dùng tâm để đọc, đọc nhanh như gió, đã nhìn qua là không quên được.Nhưng, hắn rất lâu không chuyên tâm như vậy, chợt nhìn vào sách, thật sự có chút ngồi không yên.Nguyệt Nương im lặng ngồi một bên nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ mê ly, thường xuyên cười không có tiếng động.Tên Tiểu Cửu này căn bản không ngồi yên, đang cầm một quyển sách, lại nhìn quanh thư phòng.Một lúc lại tựa vào đầu giường, lúc lại ngồi chổm trên đất, lúc lại ngồi trên ghế.Thấy dáng vẻ vừa chuyên tâm vừa cẩn thận của Tiểu Cửu, trong lòng Nguyệt Nương có sự an tường và thân thiết, cảm giác ngọt ngào – Hai người nếu có thể ở cùng nhau cả đời trong một không gian yên tĩnh như vậy, thì tốt biết bao?Đang lúc suy nghĩ, lại thấy Tiểu Cửu vừa cẩn thận đọc sách, vừa đi tới phía mình, khi đi tới cạnh nàng, không ngờ giơ tay kéo lấy vòng eo nàng, gắt gao ôm vào lòng, trong miệng lại nói:- Quan quan con chim cu gáy, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.Nguyệt Nương cho rằng Tiểu Cửu là cố ý làm như vậy, muốn thân cận với nàng một chút, trong lòng nóng lên, không biết là nên cự tuyệt hay là phối hợp?Vùng vẫy một lúc, lại thấy Tiểu Cửu không hề có thêm bất cứ cử chỉ thân mật nào khác, chỉ là ôm eo nàng, tiếp tục chuyên tâm đọc thi thư.Ồ!Đây chỉ là một tư thế quái dị của hắn.Không có sự chờ đợi bất an, trong lòng Nguyệt Nương hơi thấy chút mất mát, nàng không rời khỏi cánh tay Tiểu Cửu, sợ hễ một động tác nhỏ cũng khiến Tiểu Cửu phân tâm.Nguyệt Nương rút cuộc không kìm nổi ý muốn cầm tay Tiểu Cửu, thể nghiệm một chút hơi ấm mình động tình đàn ông, lại không ngờ Tiểu Cửu vừa vặn rút tay về, lại ngồi xổm cạnh góc tường đọc tiếp, khiến Nguyệt Nương hờn dỗi giận tái người, trong lòng hoài nghi Tiểu Cửu đang cố ý.Nguyệt Nương lo được lo mất, lại phát hiện Tiểu Cửu đã đọc xong một cuốn – Mình cũng tự xưng là trí tuệ, đọc đủ thứ thi thư, nữ tử trung coi như là có tài, nhưng, khi mình đọc ngũ thư, vẫn không kìm nổi sự khó hiểu với những từ tối nghĩa, đọc một lúc liền cũng không kiên nhẫn mà đọc tiếp nữa.Nhưng sao Tiểu Cửu lại lợi hại như vậy?Trong thời gian ngắn, không ngờ đọc xong một cuốn? đổi lại là mình, cũng chỉ đọc được một hai trang?Sự chênh lệch lớn lao này, khiến Nguyệt Nương cho rằng Tiểu Cửu chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, nhiều nhất chỉ là nhớ kỹ mặt, một lát sau, cũng sẽ quên hết những gì mình đã đọc.Bảy ngày sau, Trần Tiểu Cửu tốc độ nhanh như chớp, đọc xong toàn bộ ba mươi hai quyển 128 cuốn.Tiểu Cửu lau mồ hôi trên đầu, tiện tay ném quyển sách trong tay xuống đất, hít thở sâu, mồ hôi lấm tấm trên trán, thả lỏng nói:- Không ngờ mất bảy ngày, vẫn còn phải nói dài dòng, trí nhớ quả nhiên là bị tụt giảm.Nguyệt Nương lập tức ngẩn người, lắp bắp nói:- Tiểu Cửu, huynh đọc xong rồi? Toàn bộ thuộc…thuộc hết rồi?