Hắn cẩn thận nhìn, thấy bóng dáng 4 người đó thân hình thon thả thướt tha, mặc dù che kín mặt, nhưng vẫn có thể phán đoán ra bốn người bịt kín mặt này chính là bốn vị hoa đán dịu dàng quyến rũ.Trần Băng nhớ lại cảnh tượng Đông Mai ngồi trên đùi hắn cám dỗ hắn, trong lòng toát mồ hôi, cũng may lúc đó hắn khống chế được kích động, không thì, tiểu nha đầu này mà phát điên lên, chắc chắn sẽ thịt mình mất thôi.Thân hình của bốn vị cô nương dần dần lại gần, tim Trần Băng đập loạn hết cả lên.Sau lưng bị dính một chưởng của Đông Mai khiến chân khí của nàng lưu thông không tốt, xương sườn bị gãy đau đớn khiến nàng thở càng thêm khó khăn, mà bốn vị hoa đán ngày càng tới gần khiến Đan Nhi càng thêm căng thẳng, cả người run rẩy, bàn tay nhỏ lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi.Trần Băng cảm nhận được xao động của Đan Nhi, vội vàng kéo tay nàng lại, dúng ánh mắt ra hiệu nàng không cần lo lắng.Đan Nhi muốn bỏ tay hắn ra, nhưng cảm nhận được hơi ấm của bàn tay Trần Tiểu Cửu truyền đến, đúng lúc có thể hóa giải cảm xúc căng thẳng của nàng, hơn nữa hiện tại lại là lúc khẩn cấp, nàng trong lòng mềm yếu liền không giãy dụa nữa. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mTrần Băng hiện tại không còn lòng dạ nào nghĩ đến bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi mềm mại trắng nõn cỡ nào nữa, bóng dáng của bốn vị cô nương càng ngày càng gần khiến hắn cũng trở nên càng ngày càng căng thẳng, hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi, rồi dần dần hai người bọn họ cùng tựa vào nhau.Bóng dáng của bốn vị hoa đán ngày càng gần, lại dừng lại trước chỗ bọn họ năm sáu mét.Chợt nghe thấy một giọng nói quyến rũ nói:- Xem ra cái tên thích khách đó không ở đây, chúng ta đến chỗ khác tìm thôi.Trần Tiểu Cửu vừa nghe là đã biết là giọng của Xuân Vũ cô nương, lại nghe thấy một giọng nói càng quen thuộc hơn nói:- Tên thích khách này bị thương rồi, nhất định chạy không xa, chúng ta lên phía trước tìm, không ngờ lại dám hành thích đại tỉ, chúng ta đi tìm ả, chém ả thành trăm ngàn mảnh.Cô nàng Đông Mai này cũng thật dã man tàn ác, một chút cũng không giống như cái bộ dạng dịu dàng ngại ngùng ban ngày, rõ ràng là sát thủ có qua huấn luyện.Trần Băng trong lòng chấn động, đã thấy bốn vị cô nương dần dần đi xa, Đan Nhi trên người đau đớn, thấy bốn vị sát thủ đi xa, vội vàng thở phào một cái, Trần Băng vội bịt miệng nàng lại, ra hiệu cho nàng không được lên tiếng.Đan Nhi không biết nên giãy dụa, Trần Băng nhẹ nhàng nói thầm vào tai nàng:- Tạm thời không nên động đậy, bọn họ có khả năng giả vờ, lát nữa không chừng có thể quay lại.Đan Nhi bên tai cảm nhận được hơi thở của Trần Băng, khuôn mặt đang đỏ bừng lên, nàng bĩu môi, không tin lời hắn nói, đang lúc giãy dụa, bốn vị hoa đán quả nhiên vô cùng thần kỳ quay lại lục soát.- Đông Mai, xem ra tên thích khách này thật sự không ở đây, nhưng lại chạy đi đâu chứ?Xuân Vũ thắc mắc hỏi.- Chúng ta đi thôi, xem ra tên thích khách này thực không phải là nhân vật đơn giản, bị thương nặng như vậy, không ngờ lại có thể để ả chạy thoát rồi, thôi vậy, chúng ta có lẽ quay về xem đại tỉ thế nào.Đông Mai ra quyết định nói.Bốn vị cô nương xoay người bước đi, trong lòng Đan Nhi thở phào một cái, bản thân rốt cuộc là kinh nghiệm giang hồ nông cạn, ngay cả cái trò mèo này mà cũng không nhìn ra được, nhưng cái tên thư sinh Trần Tiểu Cửu này sao mà lại nhanh trí khôn khéo như vậy chứ?Nàng nhìn Trần Băng một cái, thầm nghĩ hắn thật đúng là tên tiểu gia đinh thần kỳ, nhưng khi nhìn thấy cái nụ cười đắc ý trên mặt hắn, trong lòng càng thêm tức giận, nếu không phải vì cái tên tiểu tử thối này, nàng cũng sẽ không bị rơi vào cái tình cảnh thảm hại như thế này.Nàng vừa tức vừa hận, giơ tay ra, véo mạnh một cái vào eo của Trần Băng.Trần Băng không chú ý bị véo một cái đau gào to lên.Cái hành động vô cùng không sáng suốt này của Đan Nhi, hoàn toàn làm bại lộ hành tung của hai người họ.- Có người trốn ở đây.Ngay theo tiếng hô to của Đông Mai, bốn vị hoa đán quay đầu lại, nhanh như bay lao đến.Trần Băng trong lòng tức giận, nha đầu chết tiệt, thành sự bất túc, bại sự hữu dư, đang trong lúc quan trọng thế này, ngươi còn phát cáu cái lòng, thế là xong rồi, không những nàng không chạy thoát được, còn lôi cả hắn vào nữa.Hắn không không kịp cũng không nỡ trách cứ bà chị vợ này, trước nguy hiểm hắn không hề rối loạn, vọi vàng kéo cánh tay Đan Nhi, nhỏ giọng nói với nàng:- Nhanh, thời khắc mấu chốt, không cần nói nhiều, nàng giả vờ bắt cóc ta, ta làm con tim của nàng, nhớ kĩ, chỉ cần nàng có thể nghĩ ra cách khiến cho mấy vị cô nương hợp lại cùng nhau, ta sẽ có cách tóm gọm bọn họ.Đan Nhi cũng ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, nhưng việc đã vậy rồi, không còn cách nào quay lại, vốn nghĩ liều tính mạng đánh với bọn họ một trận, còn hơn là bó tay chịu trói, chỉ là nghĩ đến mối thù của nhà chưa báo được, trong lòng có chút bi thương.Nhưng nghe thấy lời hứa chắc chắn của Trần Băng như vậy, lại thấy ánh mắt của hắn kiên định mà lại tràn đầy hi vọng, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng nháy mắt, ra hiệu đồng ý cho Trần Băng biết.Nàng cố gắng chịu đau đớn, lấy con dao găm kề sát vào cổ Trần Băng, hướng thẳng về phía bốn vị hoa đán đi tới.Bốn vị hoa đán thân thế bí mật, không giết chết thích khách, sẽ có họa sau này.Nhưng lúc thất vọng thì lại có có hi vọng, bọn họ trong lòng ngạc nhiên vui mừng, vội vàng bay nhanh lại, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, tâm trạng vui mừng bỗng chốc biến đi.Tên thích khách này rõ ràng là đang bắt cóc Trần Tiểu Cửu, nếu như là con tin khác, bọn họ sẽ không quan tâm đến, giết thì cũng là giết rồi, liên quan gì đến các nàng đâu.Nhưng đây lại là Trần Tiểu Cửu không như những con tin bình thường khác, hắn là khách có một không hai được giáp mặt với đại tỉ, hơn nữa, thấy đại tỉ cũng có ý tình với Trần Tiểu Cửu.Bốn người các nàng bao vây quanh Đan Nhi, do dự không dám ra tay.Trần Băng thấy bốn vị cô nương không dám manh động, trong lòng buồn cười, biết rằng kế sách tạm thời nước đến chân mới nhảy đã phát huy hiệu quả vô cùng tốt, hơn nữa, còn có thể kết luận, cô nàng Hồng Hạnh và bốn vị hoa đán này đối với hắn chắc chắn là có cảm tình.Bốn vị cô nương cả người đều mặc bộ đồ đen, hắn không thể nói lộ ra thân phận của bọn họn, không thì sẽ rước họa vào thân.Hắn làm bộ không quen biết bốn vị cô nương, nước mắt ròng ròng mở miệng cầu xin:- Bốn vị đại hiệp, kính mong các vị từ bi, cứu ta với, cứu ta với!Hắn lại giả vờ giả vịt, đáng thương nói với Đan Nhi:- Hảo hán tha mạng à, ta với ngươi trước nay không thù không oán, ngươi ngàn vạn lần đừng giết ta.Hắn noi xong dùng gót chân đá trộm Đan Nhi một cái, thầm nghĩ, cô nàng này diễn kịch cũng không giả vờ cho thật tí, ngươi cần phải giả vờ tàn ác một chút chứ.Đan Nhi hiểu ý, vội vàng hạ quyết tâm cứa một nhát dao vào cổ Trần Tiểu Cửu, tàn ác nói:- Mẹ kiếp, cái thằng phóng đãng này không phải là con hàng của Hồng Hạnh cô nương sao? Mấy yêu nữ nhà các ngươi, còn dám tiến lại gần, ta sẽ giết chết thằng phóng đãng này.Đám người Đông Mai không dám làm càn, nàng thấy Trần Băng mặc dù không nhận ra nàng, nhưng tên thích khách này lại nắm rõ trong lòng bàn tay thân phận các nàng, chính vì vậy, càng phải giết người diệt khẩu, không thì sẽ hỏng việc lớn mất.Nhưng khi nhìn thấy Trần Tiểu Cửu bị tên thích khách này khống chế trong tay, trong lòng sốt ruột,vội dùng ánh mắt ra hiệu ba tỉ muội khác, bao vây gần lại.Trần Băng trong lòng rất tức, cô nàng Đan Nhi này nói mà không biết mức độ, ngươi nói ra thân phận của bọn họ như thế chẳng phải là khiến bọn họ càng có chủ tâm giết người chứ?Thấy vòng vây càng ngày càng nhỏ, hắn dùng cánh tay trộm huých bàn tay nhỏ của Đan Nhi một cái.Đan Nhi hiểu được ý tứ của hắn, nàng vẻ mặt căng thẳng đẩy Trần Băng ra xa một chút, tạo cái sơ hở, cho bọn họ có cơ hội tấn công.Đông Mai nhìn thấy sơ hở này, trong lòng nghĩ cơ hội này không thể đánh mất, một ánh mắt nhìn ra hiệu, bốn vị tỉ muội, từ các góc độ khác nhau bay nhanh lao tới.Trong nháy mắt, tiếng kiếm leng keng va vào nhau vang lên từng hồi.