Siêu Cấp Hệ Thống Đô Thị

"Tốt, tốt..." Cao Thái Hào ha ha đứng dậy, liên tục nói hai chữ tốt.

Nhìn nét mặt ôn hòa nở nụ cười của hắn, tất cả mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì tên này có một cái biệt hiệu nổi danh vô cùng -- Nhất Tiếu.

Chính là chỉ có một nụ cười, vui cũng cười, buồn cũng cười, cho dù là giận... cũng cười!

Hai năm trước, một tên đàn anh lớp trên thích bắt nạt những kẻ lớp dưới, ngay khi thấy hắn ăn mặc sạch sẽ con nhà giàu liền ra tay bắt nặt, kết quả chính là, hắn mỉm cười một cái, ba phút sau chỉ thấy mình hắn đi ra khỏi cổng, còn tên đàn anh kia liền không thấy mặt mũi đâu, còn hãi hùng hơn nữa chính là ngày hôm sau tên đàn anh đó liền nộp đơn xin thôi học...

Còn ba năm trước, có một tên nhìn hắn không vừa mắt, sau đó nói vài câu giễu cợt, kết quả là nằm viện suốt ba tháng.

Rồi chuyện của bốn năm trước, ba chuyện của năm năm trước,...

Càng nghĩ, những người xung quanh càng cảm thấy khó thông, kì tích của tên này... quá nhiều!

"Vậy chiều nay, năm giờ, lúc tan học gặp nhau tại sân vận động Ban Liên!" Cao Thái Hào nhìn Điền Lâm, nét mặt càng thêm tươi cười.

Điền Lâm cũng không phải hạng vừa, cái miệng nở toét ra rộng hơn Cao Thái Hào một chút: "Sân Ban Liên? Không không không, chúng ta chơi sân Hoàng Gia đi!"

"Sân Hoàng Gia?!"

Tất cả sau khi nghe xong cái tên sân này lại hít thêm một ngụm lãnh khí, đến nổi cái phổi cũng muốn nổ tung luôn rồi.

"Sân Hoàng Gia? Ngươi có tiền để trả sao?" Cao Thái Hào khinh thường lên tiếng, cái miệng banh ra rộng hơn nữa, quyết đoán không chịu thua Điền Lâm.

Điền Lâm nhìn cái miệng banh rộng ra bự đến mức nhét được một quả trứng ngỗng của Cao Thái Hào, vuốt vuốt bộ ngực, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, bày ra bộ dáng ta là cao thủ, cái miệng trở thành thanh lợi khí, nâng cấp nó lên chiếm gần nửa khuôn mặt: "Dĩ nhiên!"

Cho dù hắn là con của gia chủ Điền gia - một trong Ngũ Đại Gia Tộc, nhưng bởi vì do bị thiểu năng nên không có ai thèm quan tâm, hơn nữa dù sao Bắc Thịnh cũng là một trường lớn, nên không phải chỉ mình hắn có xe hơi để đi, bởi vậy cũng ít ai để ý tới.

Bằng không, một tên thiểu năng như hắn, gia cảnh lại nghèo, con mẹ nó vào được cái trường này sao?!

Trường này chỉ có hai tiêu chỉ, một là học cực kì giỏi, thông minh xuất chúng; hai là phải giàu nứt vách đổ tường, chỉ lấy tiền giấy cũng có thể chọi chết một con trâu!

Nhưng sân Hoàng Gia này lại khác, cái sân này chỉ phục vụ cho những nhà quý tộc cực đẳng, cụ thể hơn chính là cho Ngũ Đại Gia Tộc cùng Thập Thiên Gia Thị mà thôi!

Thập Thiên Gia Thị chính là mười gia tộc hùng mạnh của Nam Việt đế quốc, chỉ đứng sau Ngũ Đại Gia Tộc, lần lượt gồm: Âu gia, Địch gia, Hứa gia, Tinh gia, Lục gia, Tiêu gia, Thiên gia, Cao gia, Viên gia và Lưu gia.

Mà Cao Thái Hào hắn trùng hợp chính là người của Cao gia, bất quá cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi.

Nhưng Cao Thái Hào hắn quá mức ưu tú cho nên một mạch nhỏ gia đình này của hắn được đề bạt lên làm một mạch chi nhánh lớn của Cao gia, chứ vẫn chưa đủ để đi vào mạch chính.

Mà Điền Lâm người ta chính là mạch chính của Điền gia, một trong Ngũ Đại Gia Tộc. Cho dù Cao Thái Hào hắn có được làm thiếu chủ của Cao gia đi nữa thì vẫn xa xa không bằng Điền Lâm.

Thế nhưng lúc này, Cao Thái Hào hắn vẫn chưa biết cái gì, một mặt khinh thường, cái miệng cố gắng cong lên quá phân nửa khuôn mặt, nói đứt quãng: "Ha ha... được... rồi, ta... không chấp nhất với tên thiểu năng như ngươi, cái này... cứ để ta trả!"

"Được thôi." Điền Lâm nhún vai một cái. sau đó bước xuống, nếu có thể đỡ tốn tiền cũng tốt.

Cái miệng Cao Thái Hào cong lên to thêm nữa, như muốn chứng minh... miệng ta rộng nhất!

Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy không đúng, nhìn Điền Lâm dụ mình từ sân Ban Liên lên đến Hoàng Gia, nói qua nói lại, vẫn là mình trả tiền!

Cho dù là thuộc một mạch của Cao gia, nhưng nếu trả tiền cho một lần sai sân Hoàng Gia cũng không nhỏ, tuy chưa nói đến thương gân động cốt nhưng sắp đến ranh giới bại sản cũng có thể xem là đúng! Ít nhất là... đối với hắn.

Còn về phần Điền Lâm, hắn không xem sân Hoàng Gia ra gì cả, dù có trả không ba ngày ba đêm cũng chỉ như cái phất tay mà thôi!

Ngay lúc Cao Thái Hào cảm thấy... hình như mình bị hố rồi, thì cái miệng đang định cong xuống bỗng "răng rắc" hai tiếng, trực tiếp bị chẹo luôn!

Cả lớp: "..."

Ngọa tào! Nói chuyện đến mức chẹo cả quai hàm là lần đầu tiên bọn ta thấy ah!

Điền Lâm vừa bước xuống đến bàn, nhìn thấy cái cảnh này, không khỏi ha ha cười lên, cái miệng bất giác "răng rắc" hai tiếng, lại chẹo!

Cả lớp: "..."

Chuyện là hiếm thấy đây ah! Phí xem 50.000 đồng/ người, cuộc đấu khẩu giữa thiên tài và thiểu năng đến mức chẹo cả quai hàm ah!

...

Theo ước định thì chính là 5h chiều bắt đầu thi đấu bóng rổ, bất quá lúc này cả hai đều đang ở trong bệnh viện chỉnh hình.

Bệnh viện Lộc Thiên, bệnh viện lớn trên thế giới có trụ sở tại Linh An, thủ đô của Nam Việt đế quốc với viện trưởng là một trung niên nam nhân với hơn ba bằng tiến sĩ, năm bằng Cử Nhân, đối với các khâu từ chỉnh hình, phẫu thuật, kê thuốc,... đều tinh thâm như nhau.

Mà lúc này, người đức cao vọng trọng như y lại phải đi chỉnh hình cho hai đứa trẻ bị chẹo quai hàm vì đấu xem... miệng ai rộng hơn...

"Ao ươi ồi ở ây (Sao ngươi ngồi ở đây)?!" Cao Thái Hào nhìn Điền Lâm, ánh mắt như bắn ra tia điện.

"Âu ày a ỏi ươi ới úng (Câu này ta hỏi ngươi mới đúng)!" Điền Lâm nhìn Cao Thái Hào, ánh mắt cũng bừng lên ngọn lửa.

Nếu như ánh mắt có thể phóng sét vậy thì Điền Lâm đã sét đánh chữ hơn chục lần rồi, mà nếu ánh mắt có thể phóng ra lửa vậy thì Cao Thái Hào cũng bị thui cháy cả chục lần rồi.

Hai người lại bắt đầu đấu khẩu đến mức Điền Lâm quên cả mình đang có năng lực Lôi hệ trong tay...

Bằng không hắn mà nhớ thì chính là... ca đây chỉ phóng điện, không thèm đấu khẩu với ngươi!

Nếu không thì giờ Cao Thái Hào đã thành thịt quay luôn rồi.

Hai người đấu khẩu liên tục hai tiếng, sau đó "răng rắc" hai tiếng, lần nữa bị chẹo...

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

...

Vân Minh Tiến ngồi trong văn phòng viện trưởng của mình, bỗng nhiên nghe được một cú điện thoại, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi chỉnh hình cho Điền Lâm cùng Cao Thái Hào!

Một màn này khiến cho những bác sĩ, y tá, với bệnh nhân trong bệnh viện đều há mồm kinh ngạc, không nói nên lời!

Chỉ là hai đứa trẻ bị chẹo quai hàm lại khiến cho một vị viện trưởng có ba bằng tiến sĩ, năm bằng cử nhân vội chạy đi như chuột bị giẫm phải đuôi!

Cũng nhờ vậy mà Điền Lâm thu hoạch được không ít điểm số khiếp sợ...

Vân Minh Tiến biết, hắn gấp như vậy không phải vì Cao Thái Hào mà chính là vì Điền Lâm, Điền Lâm chính là thiếu chủ của Điền gia, một trong Ngũ Đại Gia Tộc, bây giờ hắn hết bị thiểu năng, tương lai còn có khả năng nắm giữ chức vị gia chủ, mà Cao Thái Hào chỉ là một mạch nhánh thôi, cho dù tương lai có khả năng vào chủ mạch, được tư cách tranh giành chức vụ gia chủ cũng chưa chắc chiến thắng những người trẻ tuổi nằm trong chủ mạch được bồi dưỡng từ nhỏ.

Nhưng do Cao Thái Hào cùng Điền Lâm ở cùng một phòng nên Vân Minh Tiến mới sẵn tiện chữa bệnh, vì dù sao tương lai hắn cũng có thể giành được vị trí gia chủ mặc dù rất nhỏ, nhưng kết bạn thêm với một người có tiềm lực cũng tốt hơn đúng không?

Chuyện này là do Điền Lâm không biết a, bằng không hắn sẽ hảo hảo đạp tên này ra khỏi phòng!

Nhờ danh của ca mà còn dám đắc ý với ca?!

Cao Thái Hào dĩ nhiên cũng không biết, còn tưởng là Điền Lâm nhờ danh của mình, thấy Vân Minh Tiến vừa vào phòng đã chữa bệnh cho Điền Lâm trước còn nghĩ rằng là do y nhìn nhầm người, tưởng Điền Lâm là Cao Thái Hào hắn nên ú ớ cả buổi, nhưng do bị chẹo quai hàm mà không nói được tiếng nào, ủy khuất vô cùng!

Đến khi Vân Minh Tiến quay qua chữa khỏi cho hắn, đợi hắn nói chuyện được thì ngươi ta đã đi ra khỏi phòng, hảo hảo đi ngủ luôn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui