Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyen- Đi thôiHà Kiệt kéo Hà San San, mấy người cùng nhau đi vào trong quán rượu.Khách sạn không xa, chưa đến mười phút mấy người đã về tới khách sạn, trên đường Hà San San còn không ngừng hỏi Lý Dương, chỉ là nhìn vài lần tùy ý chọn một thứ đồ mua mất ba trăm được giá trị mấy trăm vạn đối với cô là một sự kích thích lớn.Cả buổi sáng đi không nhiều nơi nhưng thời gian qua đi rất nhanh lúc này đã 11 giờ rồi, sắp tới giờ ăn trưa.-Anh Bạch?Cửa thang máy khách sạn, cửa thang máy mở Lý Dương ngạc nhiên kêu lên một tiếng, bên trong thang máy chỉ có ba người còn lại đều là người quen của Lý Dương.Đứng giữa là Bạch Minh, Bạch Minh hôm nay mặc sơ mi màu đen trông rất lịch lãm, lúc này đang cười tươi thậm chí còn có chút hưng phấn.Hai người bên cạnh anh là Mao lão và thầy giáo Thái nhìn thấy Lý Dương cũng lộ ra nụ cười.- Lý lão đệ, em gái, mọi người quay về rồi, ha ha quay về thật đúng lúc, tôi đang có thứ tốt muốn cho cậu xem, mau đi theo tôi.Bạch Minh cũng không đi ra ngoài nữa mà kéo Lý Dương vào thang máy, Mao lão và thầy giáo Thái lại ngạc nhiên nhìn anh, cùng nhau lắc đầu.Trong mắt hai người có chút ngưỡng mộ, Bạch Minh hôm nay thực sự có chuyện gì đáng vui.- Đồ tốt gì? Lý Dương bị Bạch Minh túm bọn Hà Kiệt cũng đều theo vào thang máy.Bạch Minh đưa họ tới tầng một cười ẩn ý: - Tới bên trên cậu sẽ biết, chắc chắn là tin tốt, một lát nữa cậu đừng có quá ngạc nhiên.Dáng vẻ của Bạch Minh biểu hiện cực kỳ dắc ý, Mao lão và thầy giáo Thái đều mang vẻ bất đắc dĩ.Thang máy rất nhanh đưa đến tầng Bạch Minh ở, vào phòng Bạch Minh để bọn Lý Dương đợi một lát mình vào trong phòng ngủ.Chưa đến hai phút anh mang ra một chiếc hòm, là một chiếc hòm giấy rất bình thường, nhìn chiếc hòm này Mao lão và thầy giáo Thái lộ ra chút ngưỡng mộ.Đây chính là sự đắc ý của Bạch Minh và sự kiêu ngạo của anh.Chiếc hòm mở ra bên trong đặt một chiếc đĩa sứ nhiều màu sắc sáng đẹp, hoa văn, chiếc đĩa không lớn nhưng rất đẹp, Bạch Minh cẩn thận lấy chiếc đĩa ra đặt lên bàn.- Thế nào, Lý lão đệ?- Không tồi, đĩa Hoa Điểu màu sắc thời Khanh Hy chính tông, ở đâu có?Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, chiếc đĩa này có điểm vi hướng nhưng chỉnh thể không ảnh hưởng nhiều, đây là phấn màu Khang Hy rất đẹp, giá trị cũng phải trên trăm vạn, chưa biết chừng có thể đấu giá cao hơn.Hiện tại loại đồ sứ phấn màu này đặc biệt là phấn màu thời Khang Hy có thể là khó lắm mới có được.- He he, vừa đào một vạn tệ.Bạch Minh hếch miệng lên rất đắc ý nói một câu, Lý Dương lại ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhưng anh không phải là nhìn Bạch Minh mà là nhìn Mao lão và thầy giáo Thái.- Không tồi, tiểu tử này ban nãy chúng tôi đi chùa Bàn Long hai chúng tôi dâng hương hắn không có việc gì đi dạo không ngờ một lúc mang về chiếc đĩa này.Mao lão nhẹ nhàng nói một câu, khi nói không tự nhiên lại lộ chút ngưỡng mộ.Bạch Minh hiếu động anh cũng dâng hương nhưng nhanh hơn bọn Mao lão và thầy giáo Thái, thế là bản thân đi quanh một vòng đúng lúc gặp người bán chiếc đĩa này với giá rất cao thiếu một vạn không bán.Những du khách khác cũng nhìn thấy chiếc đĩa nà nhưng giá cả lại làm cho họ chùn bước, trong miếu họ khó tin có bảo bối giá cao như vậy.Bạch Minh không như vậy, Bạch Minh là chuyên gia nổi tiếng nhìn cái là trúng chiếc đĩa này.Việc mặc cả với người đó đơn giản Bạch Minh lập tức rút một vạn ra mua chiếc đĩa này, nói lại cũng may lần này bọn họ đi chơi trên người đều mang không ít tiền trên người Bạch Minh vừa đúng có hơn 1 vạn tiền.Nếu người này đòi giá cao hơn sợ trong miếu không có ngân hàng để rút tiền, tới lúc đó chưa biết chừng sẽ xảy ra biến cố.Đối với điều này, Mao lão và thầy giáo Thái không nói gì, đúng là chó ngáp phải ruồi, ném đi cũng không mất.- Lý lão đệ, vụ mua hời này của tôi không bằng vụ mua hời lớn của anh nhưng cũng không tồi nhỉ, lần này đến Vân Nam thật không uổng.Bạch Minh lại đắc ý cười, anh ban nãy định mời rượu chuẩn bị bữa trưa gặp được Lý Dương không kìm chế được liền khoe ra kéo Lý Dương lại.- Rất tuyệt, chúc mừng anh, Bạch đại ca.Lời của Lý Dương lại làm Bạch Minh cười sung sướng, sau khi nhận được món hời người Bạch Minh nghĩ đến trước tiên là Lý Dương, bình thường cùng đi với Lý Dương đều là bọn họ nhìn Lý Dương mua hời, lần này cuối cùng anh cũng hãnh diện tự mình có được món hời.Mua hời trên trăm vạn đã là không nhỏ rồi, chí ít hội giao lưu chuyên gia năm nay anh có bảo bối có thể mang đi.Mao lão và thầy giáo Thái lại lắc đầu nhưng trong lòng họ lại vui vì Bạch Minh.Bạch Minh tính vội vàng bình thường lại tùy tiện, so với những chuyên gia cẩn thận khác số lần mua hời của anh không nhiều bình thường mua hời cũng rất khó gặp.Vì điểm này nên hội giao lưu các chuyên gia những năm trước Bạch Minh không tham gia, không có bảo bối thích hợp anh cũng không mặt mũi nào đi tham gia.Năm nay vốn có chút nguy hiểm nhưng bây giờ tốt rồi, có bảo bối này tham gia hội giao lưu năm nay sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.- Chiếc đĩa này cũng là bảo bối sao? Có thể đáng bao nhiêu tiền?Hà San San đột nhiên hỏi một câu, cô nhìn không hiểu đồ, điều cô quan tâm nhất là giá cả, kỳ thực không chỉ cô Hà Kiệt và Vương Giai Giai cũng như vậy, đối với họ để xem xét bảo bối này giá cả là trực quan nhất.- Phấn màu Khang Hy này ảnh hưởng đến một phần giá cả nhưng tuyệt đối là đồ tốt, bảo bối tốt, ít nhất trên trăm vạn.Bạch Minh lập tức nói một câu, trăm vạn, đối với anh mà nói không phải là một con số nhỏ, một vạn đổi trăm vạn, vụ làm ăn này coi như có lời cũng là một trong những niềm kiêu hãnh của anh.- Một trăm vạn, không nhiều mà.Hà San San nhẹ nhàng nói, trên mặt không có nhiều sự ngạc nhiên, khối ngọc bội nhỏ của Lý Dương ban nãy có đáng giá hai trăm vạn.Bạch Minh nao nao, hắn còn chưa nói nói, Hà San San lại nói tiếp: "Lý Dương ban nãy cũng mua một khối ngọc bội nói đáng giá hai trăm, tôi còn tưởng chiếc đĩa này của anh đáng mấy trăm vạn cơ.- Ngọc bội hai trăm vạn?Bạch Minh lại ngạc nhiên, Mao lão và thầy giáo Thái đều ngồi thẳng lưng ngạc nhiên nhìn Lý Dương.Hà San San nhìn đồ không giống bọn họ, Hà San San hiểu đồ rất ít, từ nhỏ cùng lão gia tử trong ấn tượng của anh trong giới đồ cổ đồ sứ có giá trị nhất đặc biệt là khi ở nước ngoài rất nhiều người đều săn lùng đồ sứ Trung Quốc.Ban nãy cô nhìn chiếc đĩa mà Bạch Minh lấy ra vẫn còn tưởng đồ sứ phấn màu đẹp thế này ít nhất mấy trăm vạn, không ngờ giá cuối cùng chỉ có một trăm vạn, một trăm vạn mặc dù nhiều nhưng không giống với tưởng tượng của cô khi trước, cho nên cũng không ngạc nhiên.Nghiêm túc mà nói cô cũng có chút thất vọng.- Ngọc bội gì, Lý lão đệ, mau cầm ra cho chúng tôi xem.Bạch Minh ngẩng đầu vội vàng nói một câu, Mao lão và thầy giáo Thái đều đang nhìn Lý Dương, nếu là Hà San San rất dễ hiểu Lý Dương ban nãy cũng mua được bảo bối rồi.- Cũng được, mấy vị đại sư giúp choLý Dương từ trong túi lấy ra ngọc bội, Bạch Minh vừa nói một nửa liền dừng ở đó ánh mắt nghiêm nghị bên ngoài náo nhiệt bên trong, họ nhìn một cái là nhìn ra sự bất phàm của ngọc bội.Ngọc bội đích long hình trái xoan đây có thể là bảo bối vương hầu cổ đại.- Đồ đẹp.Bạch Minh cẩn thận nhận ngọc bội từ tay Lý Dương, khối ngọc bội này thực sự không tồi, màu sắc huyết thấm trông rất thật, rất đẹp, làm cho ngọc bội này có thêm sắc thái thần bí.Mao lão và thầy giáo Thái cũng xúm lại xem khối ngọc bội này.Điêu khắc rất tinh xảo, là áp tuyến pháp khắc, tông mao trến đầu long đều có thể thấy rõ, sống động như thật.Xử lý thân long cũng rất đúng chỗ, thân long xoay quanh mang sự uy nghi quý tộc, bố cục cả khối ngọc bội rất hợp lý, tương xứng là khối ngọc cổ thượng đẳng khó kiếm.Còn có huyết thấm kia trên vị trí đầu long lại càng tăng sự dữ tợn.- Lý lão đệ cậu không thể không đả kích tôi às?Nhìn một lát Bạch Minh vội đưa ngọc bội cho Mao lão bên cạnh, nhìn Lý Dương với vẻ phức tạp.Hắn vốn định để bày ra trước mặt Lý Dương khoe khoang một chút vụ mua hời ở chùa thực sự đáng tự hào.Đáng tiếc niềm tự hào này không được lâu đã bị Lý Dương đả kích rồi, Lý Dương cũng đi còn đi dạo qua chợ đồ cổ rất tồi tàn, lại mua được một món hời còn lớn hơn anh.Ban nãy bọn họ đã hỏi Lý Dương lý lịch ngọc bội này.So sánh chiếc đĩa mua một vạn đáng một trăm vạn và ngọc bội mua ba trăm đáng giá hai trăm vạn, cho dù người không hiểu gì về đồ cổ cũng có thể nhận ra cái nào lợi hại hơn, cái nào tốt hơn.- Lão Bạch, cái gì gọi là không đả kích anh, tôi xem các anh ngày hôn nay đang hợp lại đả kích tôi mới đúng.Mao lão cười khổ sở đưa ngọc bội cho thầy giáo Thái, trong lòng Bạch Minh không phải tư vị bọn họ càng không phải là tư vị, bốn người, hai người hôm nay mua hời còn hai bọn họ hai tay trống trơn.Đương nhiên rồi bọn họ cũng hiểu mua hời là dựa vào may mắn, chỉ là nhìn thấy hai người bên cạnh đều mua hời lớn bọn trong lòng có chút không cam tâm, tuyệt đối không có khả năng.Có ngưỡng mộ và đố kỵ, đây cũng là chuyện thường tình.- Cũng đúng, một trăm vạn này đơn giản là kiếm được.Bạch Minh ngẩn người ra lập tức lại cười dáng bộ giống ban nãy.Đây chính là tính cách của Bạch Minh, cũng là tính cách mà Lý Dương rất thích, một người rất thẳng thắn cho nên quan hệ giữa anh và Bạch Minh mới tốt như vậy, còn hơn cả Mao lão và thầy giáo Thái.- Có điều trưa nay tôi không chiêu đãi nữa, Lý lão đệ mua hời to hơn để Lý lão đệ mời trước, quay về tôi mời tiếp.Bạch Minh lại nói một câu, Lý Dương lập tức gật đầu đồng ý, mời ăn cơm rất đơn giản không cần Bạch Minh nói anh cũng đồng ý chủ động mời.Chỉ là việc sáng nay mua ngọc bội chỉ sợ không giấu được chẳng bao lâu sẽ bị mọi người biết.Lý Dương bảo Lưu Cương đi đặt phòng, ngoài mấy người bọn họ ra còn có Sang Dala, An Văn Quân và Hoắc Tư tiên sinh làm không khí càng thêm náo nhiệt.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận