Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn Bạch Minh và Mao lão còn chưa nói gì thì tên bán hàng đã vọt tới, Lưu Cương xoay người chặn tên này lại.Tên bán hàng giẫy giụa một chút nhưng không thoát ra được nên vội hét lớn:-Thầy Bạch, thứ này đáng giá bao nhiêu vậy?Hiện tại tên này đã hoàn toàn tin lời của Lý Dương, nói chính xác thì hắn tin lời của bọn người Mao lão, nhìn người khác kiếm lời từ bản thân mình, hắn không khó chịu là không được.-Vị này là?Mao lão có chút nghi ngờ nhìn Lý Dương, bộ dáng của tên này thật kỳ lạ, ánh mắt còn có chút đỏ lên, đặc biệt đôi mắt lo lắng và hối hận kia, sâu bên trong thậm chí còn có chút dữ tợn. Mao lão và Bạch Minh không biết chuyện vừa rồi nên cả hai đều rất nghi hoặc.Lý Dương còn chưa nói gì Ngưu Linh đã rất tự nhiên đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, năng lực tự thuật của cô bé quả thật không tệ, chỉ một lát sau cô bé đã nói xong chuyện vừa rồi.Mao lão và Bạch Minh chỉ nghe một lần lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng biết tên này muốn mượn người khác xem xét đồ vật cho hắn, tiếc là hắn đã dùng sai phương pháp rồi.Với chuyện thế này hai người đều rất phản cảm, đầu cơ trục lợi tự cho là thông minh, cuối cùng lại vác đá đập chân mình.-Nếu như đấu giá thì giá sẽ từ 30-40 vạnMao lão do dự một chút cuối cùng cũng nói ra giá thật, khối ngọc bích này vốn là trân phẩm, nếu không phải bảo tồn không đúng thì giá trị còn cao hơn, nếu như là có thể dùng để truyền lại thì khối ngọc này có giá ít nhất cũng trăm vạn.-Ba mươi vạn, bốn mươi vạnTên bán hàng có chút ngẩn người, hắn cắn răng nhìn Lý Dương rồi đột nhiên chạy về quầy hàng của mình rồi thu dọn quầy hàng sau đó bước đi, trong lòng hắn nghĩ cái gì không ai có thể biết được.-Tên đáng thương cũng có chỗ đáng giận, ai, nếu hắn thật sự tìm chuyên gia xem xét thì cho dù là tốn chút tiền cũng sẽ không bị người khác chiếm tiện nghi rồiBạch Minh thở dài, Mao lão cũng đồng ý gật đầu, khối ngọc bích kia chỉ cần chuyên gia có chút trình độ là có thể nhận ra, lần này xem như là một cái giáo huấn, sao này có sửa đổi hay không là phải tùy vào hắn.-Lý lão đệ, hiện tại cậu còn có chuyện gì sao?Bạch Minh xoay người hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương lắc lắc đầu, hắn vốn chỉ tùy tiện xem, không ngờ là chưa tới phố đồ cổ đã kiếm được chút tiện nghi, đương nhiên, thứ mà hắn cho là một chút tiện nghi này trong lòng người khác là rất lớn đó.-Không có việc gì thì vừa lúc, cậu xem giúp tôi một vật điBạch Minh nắm chặt Lý Dương, hắn và Mao lão đến Phan Gia Viên là vì một khối ngọc, hiện tại vừa lúc gặp được Lý Dương, bọn họ không có lý do gì không kéo vị Ngọc Thánh này theo, trên phương diện ngọc mà nói Lý Dương xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất cả.Lưu Cương có chút nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn đứng yên ở đó. Lưu Cương định bảo hộ Lý Dương an toàn, nhưng mà Bạch Minh thì không có chút ác ý nào, bây giờ mà nhúng tay vào thì chỉ ảnh hưỡng tới cuộc sống của Lý Dương mà thôi.-Thấy Bạch, có cặp hỏa nhãn kim tinh của ngài ở đây còn cần đến tôi sao?Lý Dương bất đắc dĩ đi theo Bạch Minh, Mao lão và Lưu Cương một trước một sau đi theo hai người, Ngưu Linh có chút sững sốt, nhưng ngay lập tức cô liền chạy theo hai người.Với cô mà nói, hôm nay thu hoạch không nhỏ, không chỉ có thể gặp được Lý Dương mà còn gặp luôn Mao lão và thầy Bạch, hơn nữa Lý Dương còn kiếm được một món hời cộng thêm việc giải tức cho cô.Thông qua Lý Dương giảng giải, nhận thức của Ngưu Linh về ngọc bích thời Chiến Quốc đã có thêm chút nhận thức, tri thức đồ cỗ phải tích lũy từng ngày, người giống như Lý Dương có thể gặp qua là không quên cộng thêm có năng lực đặc thù thì trên toàn thế giới tuyệt đối không có người thứ hai.Dọc theo đường cũ mà đi, Ngưu Linh cũng không có vào cửa tiệm của mình, cô chỉ nói với cha mình một câu liền chạy theo bọn người Lý Dương.Bạch Minh dẫn Lý Dương đi vào một ngã tư đường khác, đi hơn mười phút mọi người mới dừng lạiĐây cũng là một con đường bán đồ cổ, nhưng mà không nằm trong phạm vi Phan Gia Viên, nó thuộc loãi ngã tư đường bên ngoài, phụ cận Phan Gia Viên có không ít con đường như thế này.-Chính là nơi nàyBạch Minh dẫn đầu đi vào.-Hoa Ngọc Các?Lý Dương nhìn vào tấm bản hiệu rồi cũng đi vào, từ tên gọi xem ra cửa hàng này có liên quan tới đồ ngọc.Căn tiệm này không lớn, diện tích không tới 40 m2, từ cửa chính đi vào 3 mặt cửa hàng đều là những quầy hàng, bên trong quầy hàng có đủ các loại ngọc, torng đó cố một số khối ngọc đã được điêu khắc.Bên trong quầy có hai người một nam một nữ đang đứng, năm thì hơn năm mươi, nữ thì bộ dáng chỉ hơn 20 một chút.Mọi người vừa mới vào cửa hàng thì người trung niên đã đi ra, vừa đi vừa cười to, nói:-Thầy Bạch, hôm nay thầy đến chậm đấy-Trên đường gặp được người quen nên đến chậm, không phải chỉ chậm có vài phút thôi sao, làm gì dữ vậy? Đồ vật đâuBạch Minh vội vàng hỏi, hắn cũng không chủ động giới thiệu Lý Dương, Lý Dương cũng không chủ động nhắc tới chính mình mà chỉ đứng bên cạnh Bạch Minh đánh giá xung quanh.Những khối ngọc trong cửa hàng này có cái mới, cũng có cái cổ, cái mới nhiều hơn cái cũ một chút, ngọc cổ được đặt một bên, hơn nữa trong đó có không ít hàng giả, đồ cổ chân chính cũng không có nhiều.Những tiệm đồ cổ trong cả nước phần lớn đều là như thế này, nếu như tất cả là đồ thật thì họ không có hàng cung cấp, đồ cổ có giá trị cao còn tồn tại tới bây giờ cũng còn rất ít, hơn nửa không phải ai cũng có tiền mua những thứ này, có điều trong những thứ này cũng có không ít đồ thật, có thể mua được đồ thật hay không thì phải dựa vào nhãn lực của mình rồi.-Thầy Bạch, xem thầy kia, đồ tôi đã cất lại cho thầy, thầy chờ một lát, tôi sẽ mang đến ngayNgười trung niên cười cười rồi đi vào bên trong, Lý Dương, Lưu Cương và Ngưu Linh đều bị hắn trực tiếp bỏ qua, có lẽ trong mắt hắn những người trẻ tuổi này chỉ là hậu bối.Bạch Minh lắc đầu, nói nhỏ với Lý Dương:-Người nầy gọi là Chu Phúc, mọi người đều gọi hắn là Chu Nhất Đao, chỉ cần là hắn có thứ mọi người muốn thì mọi người phải chuẩn bị tinh thần cho hắn chém một đao. Người này tuy rằng có chút đen nhưng có rất nhiều chiêu số, có một số thứ mọi người đều không biết nó ở đâu vậy mà hắn có thể tìm được-Quả thật như thế, cậu cứ nói cậu muốn gì thì hắn có thể tìm cho cậu, có điều giá thì không thấp, có một số thứ còn đắc hơn cả khi đấu giá nữaMao lão nhỏ giọng nói một câu, nhìn bộ dạng của Mao lão thì dường như ông cũng bị tên này chém qua.Người giống như Chu Phúc kỳ thật cũng không ít, trước kia Hà lão đã nói cho Lý Dương về loại người này, bình thường thì bọn họ có rất nhiều chiêu số, người quen thì cũng rất nhiều. Nếu bình thường những món sưu tập nào không hoàn chỉnh, như là đồ một đôi mà chỉ có một cái, một bộ chỉ có vài món thì tìm những người này là hoàn toàn chính xác, có điều giá cả thì có chút đắtLoại người này cũng chia ba bảy loại, người có năng lực thấp thì chỉ có thể tìm được vài món linh tinh, người chân chính có năng lực thì đồ vật trị giá vài trăm, vài nghìn, thậm chí mấy nghìn vạn bọn họ cũng có thể tìm được, có điều người như thế thì rất khó tìm.Lý Dương lúc này cũng rất ngạc nhiên, Chu Phúc này năng lực mạnh như thế nào, có mạnh như trong lời kể của Hà lão hay không.Một lát sau, Chu Phúc ôm một cái hộp gấm đi ra, trong hộp gấm còn có một tấm vải, bộ dạng rất là thần bí.Bạch Minh có chút kích động, đoán chứng thứ này chính là bào bối mà hắn đã tìm từ lâu, nhìn dáng vẻ của hắn, Lý Dương hiểu được vì sao tên chủ cửa hàng này có thể dể dàng chém như vậy.Anh muốn thứ này gấp, anh lại không tìm thấy, tôi tìm được giúp anh, tôi không chém anh thì chém ai.Chu Phúc cười hắc hắc rồi từ từ lấy tấm vải ra, Bạch Minh rất muốn xông lên lấy tấm vải ra, nhưng mà cuối cùng anh cũng nhịn xuống, noi này đều có quy định của riêng mình, hắn cũng phải làm theo mới được.Cái hộp rốt cuộc cũng đã được lấy ra, bên trong là một ấm trà bằng Bạch Ngọc, trên ấm trà còn có điêu khắc hoa văn hồ điệp, phi thường xinh đẹp.-Chính là nó, chính là nóSau khi nhìn thấy ấm trà, Bạch Minh có vẻ kích động hơn, Chu Phúc hé miệng cười, lúc này hắn mới từ từ đặt cái hộp trước mặt Bạch Minh.Bạch Minh cẩn thận cầm ấm trà ra, đặt ở trước mắt cẩn thận nhìn, Lý Dương và Mao lão đều đứng ở hai bên Bạch Minh cẩn thận nhìn.Ấm trà này làm bằng Hòa Điền Ngọc, hoa văn được trạm trỗ tinh xảo, thân ấm mượt mà, có thể nói là một ấm trà tinh mỹ.Từ tạo hình và hoa văn xem ra đây là ấm trà có từ giữa hoặc cuối thời Thanh, Lý Dương không cần dùng năng lực đặc thù cũng có thể biết đây là một món đồ cổ.Thân ấm trà có chút chuyển vàng chứng tỏ đây không phải là loại bạch ngọc thượng đẳng, nhưng mà dựa theo giá cả hiện nay thì giá của ấm trà này cũng không rẽ, điêu khắc của ấm trà lại rất tinh xảo, từ thủ công có thể nhìn ra nó được làm ở vùng Tô Châu.Lý Dương và Mao lão đều gật đầu, Lý Dương còn dùng năng lực đặc thù lặng lẽ nhìn một chút, thứ này quả thật là đồ cổ.-Lão Chu, ông cũng biết tình huống của tôi, gần đây tài chính không được sung túc, ông cũng đừng chém quá mức đấy, nói đi, bao nhiêu tiền?Sắc mặt của Bạch Minh đã bình thường trở lại, hắn đặt ấm trà trở về chỗ cũ, từ bộ dáng xem ra hắn có liên quan gì đó tới cái ấm trà này, chẳng qua hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, Lý Dương chỉ có nhịn lại mà thôi.-Hắc hắc, thầy Bạch nếu đã nói vậy thì tôi cũng không thể không cho ngài mặt mũi, ngài trả bao nhiêu đây là đượcChu Phúc cười cười hắc hắc.Chu Phúc vương ba ngón tay ra, Bạch Minh nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp nói gì thì Chu Phúc lại vươn tiếp ba ngón tay ở bàn tay bên kia ra.Sắc mặt Bạch Minh có chút kinh hãy, hắn hét lên:-Sáu mươi vạn? Chu Nhất Đao, một đao này của ông quả thật là độc đó?-Thầy Bạch, sao ngài có thể nói vậy, thứ này không phải một mình tôi tìmm còn có mấy người an hem tôi tìm tới hỗ trợ, người có chút nhiều, chi tiêu cũng có chút lớn, chuyện này tôi cũng không có biện phápChu Nhất Đao đau khổ nói, nếu có người đi ngang nhìn thấ còn tưởng rằng hắn đang chịu đau khổ gì nữa đó chứ, mà Lý Dương lúc này thì đang cảm than trong lòng, Chu Nhất Đao không hỗ có danh hiệu”Nhất Đao”, cái ấm trà này cho dù là đấu giá thì cũng không thể nào có giá sáu mươi vạn cả.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ