Anh Lý, vừa xuống của máy bày lại có hai người gọi Lý DươngHai người này là Triệu Khuê và Hải Đông, sau khi hai người chuyển đồ về Bắc Kinh thì lập tức Quảng Châu, sớm hơn Lý Dương một ngày, là bọn họ mang hai khối Phỉ Thúy đếnNếu muốn tìm Trần Vô Cực giúp đỡ, Phỉ Thúy nhất định phải mang về, không có đồ làm cho người ta rất khó điêu khắc.- Các anh đến rồi à!Lý Dương mỉm cười, Triệu Khuê và Hải Động gật đầu theo, đều đứng bên cạnh Lý Dương, bọn họ đến Quảng Châu trước nên thuê hai chiếc xe hơi, thuận tiện cho Lý Dương đi lại trong mấy ngày này, nhưng có quản lý Trương ở đây, hai chiếc xe này tạm tời Lý Dương không dùng đến.- Quản lý Trương, nếu Trần lão đang đợi chúng ta, thì chúng ta xuất phát đi, đừng để ông ta chờ lâu.Lý Dương quay đầu nói với quản lý Trương mập mạp, quản lý Trương vội vả gật đầu, y lái một chiếc xe xa hoa đến, Lý Dương và Trương Vĩ còn có Lưu Cương lên xe của y, Triệu Khuê và Hải Đông lái một chiếc xe thương vụ khác đi phía sau.Quê của Trần lão ở Yết Dương, không ở Bình Châu, lần này chỉ là nhân cơ hội đến đại hội Bình Châu góp vui.Yết Dương cũng là khu vực gia công ngọc khí nổi tiếng trong nước, phố Dương Mỹ Yết Dương có Quốc Ngọc Đô, ở đó tụ tập rất nhiều thầy chạm ngọc phía nam trong nước, trong những thầy chạm ngọc này, người nổi tiếng nhất chính là Trần Vô Cực.Khoảng cách giữa Yết Dương và Quảng Châu rất gần, ước chừng bốn trăm km, quản lý Trương sợ Trần lão chờ lâu, lái xe khá nhanh, lúc đến Yết Dương cũng đã tối rồi.Quản lý Trương đối với địa hình Yết Dương không xa lạ gì, chạy đến một khu biệt thự xa hoa lộng lẫy sau cùng dừng lại trước khu biệt thụ rất đẹp này.- Lý tiên sinh, chúng ta tới rồi!Dừng xe xong, quản lý Trương quay đầu lại cười, Lý Dương và Trương Vĩ cùng nhìn nhau, cùng nhau xuống xe.Triệu Khuê và Hải Đông cũng dừng xe lại, Triệu Khuê đem hai thùng chứa Phỉ Thúy cấp đỉnh đưa cho Lưu Cương, bọn họ không đi theo vào, có Lưu Cương đi cùng thì được rồi có chuyện gì bọn họ cũng có thể nhanh chóng giúp đỡ.Chẳng qua chỗ này cũng không xảy ra chuyện gì.Tòa biệt thự của Trần lão so với của Lý Dương ở Bắc Kinh muốn nhỏ hơn một chút, cũng chỉ bằng với tòa của Dương Minh, nhưng ở đây xem như là rất tốt rồi, giá trị của căn này ở Yết Dương không thấp, căn biệt thự thế này giá trị cũng cũng trên ngàn vạn.- Các cậu đến rồi à!, mấy người vừa vào tới cửa, cửa lớn tự mở ra, lần trước ở Bình Châu Lý Dương đã thấy qua Trần lão Vô Cực, đang mặc trang đường đứng ở cửa, cười ha hả nhìn bọn họ.Tuổi của Trần lão không nhỏ, tuổi của Trần lão xếp thứ hai trong bốn vị bậc thầy chạm ngọc cấp đỉnh nổi tiếng nhất trong nước, chỉ có Hồng lão Tô Châu lớn tuổi hơn ông một chút.Do Trần lão thường ngày tập luyện Thái Cực Quyền, tuổi của ông tuy lớn, nhưng trong bốn bậc thầy lại có thân hình cường tráng nhất, vốn ông làm mười mấy năm cũng không thành vấn đề, đáng tiếc người cùng thời đều từ từ thoái ẩn, hơn nữa người nhà khuyên nhủ, cũng làm cho ông hoàn toàn buông xuôi, về hưu dưỡng lão an tâm ở nhà.- Trần lão, xin chào!Nhìn thấy thân thể cường tráng của Trần Vô Cực Lý Dương vội vàng đi tới phía trước, mắt vẫn nhìn kinh ngạc.Trần lão dường như biết được, cũng mở kịp thời mở cửa, vẫn đứng cửa chờ bọn họ, không chỉ Lý Dương có cảm giác này, ngay cả Trương Vĩ và Lưu Cương cũng có cảm giác như vậy.- Ha ha, tôi ở chỗ này quan sát đúng lúc nhìn thấy các cậu đến, thì ra đây đón các cậu!Trần lão dường như biết suy nghĩ của bọn họ, lớn tiếng cười tự mình giải thích, Lý Dương và Trương Vĩ đều tỏ ra hơi giật mình, cùng Trần lão đi vào trong.Căn biệt thự này không tính phần trệt có ba tầng, còn có một cái sân không lớn, tầng thứ nhất là phòng khách khoảng một trăm mét vuông, trên sô pha của đại sảnh bày hoa quả tươi, ngoài trừ Trần lão ra trong này không còn ai khác nữa.- Mời ngồi!Trần lão đi thẳng đến trước ghế sô pha, chỉ vào chiếc ghế xô pha gỗ đó sau đó mới nói, tự mình ngồi xuống trước.Lý Dương tỉ mỉ nhìn qua căn biệt thự này cuối cùng gật đầu chậm rãi ngồi xuống, bộ sô pha của Trần lão làm từ thứ gỗ Hoa Lê Hải Nam tốt nhất, giá trị bộ sô pha này cũng hơn trăm vạn.Lý Dương đối với những thứ này rất cảm khái nhưng không kinh ngạc, rất nhiều bậc thầy trong giới ngọc thạch đều rất có tiền chính hắn là một ví dụ điển hình, dựa vào đổ thạch bán lời hơn mười trăm triệu, mua một bộ sô pha và những vật dụng gia đình tốt này hoàn toàn không thành vấn đề.Trần Vô Cực không đổ thạch, nhưng ông là bậc thầy chạm ngọc đỉnh cao, tiền công ít nhất cũng là bảy tám con số, tự nhiên sẽ không thiếu tiền, mua những gia cụ này chẳng qua là chuyện nhỏ.- Lý Dương, cậu vừa thắng Mã lão ở Myanmar, lại chạy đến chỗ tôi làm chi?Sau khi ngồi xuống, Trần Vô Cực hỏi trước, trên mặt Trần lão còn mang nụ cười kỳ lạ khó hiểu.Lý Dương hơi sửng sốt một chút, liền hiểu ngay Mã lão mà Trần lão nói là Phỉ Thúy Vương, xem ra Phỉ Thúy Vương và Trần lão sớm đã quen biết nhau, hình như mối quan hệ cũng không tệ.Suy nghĩ một lúc Lý Dương trở lại bình thường, bất luận là Phỉ Thúy Vương hay là Trần Vô Cực, đều là bậc thầy trong giới ngọc thạch, hai người quen biết nhau không có gì là lạ, đặc biệt tuổi của hai người hơn kém nhau cũng không nhiều.Người có thể đạt tới trình độ như bọn họ, bản thân không phải quá nhiều, nếu nói hai người không quen biết nhau mới là chuyện lạ.Nghĩ ngợi một hồi, Lý Dương mới chầm chậm trả lời:- Kỳ thực, lần này tôi đến tìm ông, là có chuyện nhờ ông giúp đỡ.chuyện tới trước mặt, Lý Dương lại không biết mở miệng như thế nào, Trần lão dù sao không dùng dao nhiều năm, Lý Dương cũng không biết dùng lý do gì mới tốt.- Mời tôi giúp, cậu thử nói trước là có chuyện gì, tôi xương cốt yếu rồi, cũng đã về hưu rồi, không biết có chuyện gì có thể giúp được cậu?Trần lão cười to sảng khoái, trong mắt còn hiện lên thần sắc hài hước thú vị, Lý Dương đang suy nghĩ lý do cũng không hề phát hiện, ngược lại quản lý Trương mập mạp nhìn thấy, còn nhìn Trần Vô Cực rất kinh ngạc.- Ông không già, nhìn cơ thể ông sống tới hơn trăm tuổi cũng không thành vấn đề chút nào, mục đích lần này tôi đến, ông xem món đồ tôi mang đến thì biết rồi!Lý Dương vội vàng nói, nghĩ tới cuối cùng hắn vẫn quyết định là nói thật, trước làm Trần Vô Cực thấy hai khối Phỉ Thúy đỉnh cấp, sau đó là nói ra cách nghĩ của mình.- Món đồ, đồ gì?Lấy ra ta xem xem, ông Trẫn càng cười tươi hơn, Lưu Cương vội vàng lấy cái két sắt ra, mật mã y biết, nhẹ nhàng bấm vài cái, cái thùng này liền mở ra.Ngọn đền phòng khách Trần lão rất sáng, lập tức phản xạ một màu ánh sáng tôn quý cùng mới vẽ đẹp mê hoặc, Trương Vĩ và quản lý Trương mập mạp liền đứng ngây người ra một gốc, ngây ngô nhìn hai khối Phỉ Thúy bên trung thùng.Chuyện Lý Dương ở Myanmar đổ ra hai khối Phỉ Thúy đỉnh cấp bọn họ đều biết rồi, nhưng nghe nới là nghe nói, và thấy được không giống nhau, lúc này thấy được hai khối Phỉ Thúy đẹp lung linh, hai người đều có chút thất thần.Phỉ Thúy đỉnh cấp hai nguời đều thấy qua, nhưng hai khối Phỉ Thúy như vậy đúng là chưa bao giờ thấy qua, khối thứ nhất và khối thứ hai cảm giác không giống nhau, một cộng một không nhất định là hai.Đặc biệt hai khối này màu sắc lại không giống nhau, cao quý và diễm lệ hợp cùng một chỗ, càng làm cho tận đáy lòng người có cảm giác rung động.Trong mắt Trần lão hiện lên một đường tinh quang, sau khi nhìn mấy lần, Trần lão mới mỉm cười gật đầu nói:- Lý Dương, cậu đem hai khối Phỉ Thúy này đến là có ý gì? Cậu nên biết, tôi đã không dùng đến dao đã nhiều năm rồi!- Không, ông không dùng đến dao, ông chỉ là trên tay không dùng dao, trong lòng thì vẫn dùng tới.Nghe thấy Trần Vô Cực có ý cự tuyệt, Lý Dương vội vàng nói, hắn không chờ Trần Vô Cực nói xong, như vậy thì mất cơ hội rồi.Trần Vô Cực càng cười tươi hơn, nhìn Lý Dương cười ha ha, lại hỏi :- A, tại sao cậu lại nói như vậy?- Tôi nói như vậy đương nhiên là có lý do, ông còn nhớ Phỉ Thúy khoai lang đó không?Lý Dương hơi nhẹ giọng, Trần lão cho hắn cơ hội nói thì tốt rồi.- Tiếp tục nói điTrần lão mỉm cười gật đầu.- Sau khi Phỉ Thúy khoai lang của ông điêu khắc xong, không phải ông không tìm được người có duyên thích hợp, mà là ông ông chịu, chạm ngọc dù sao cũng là công việc ông làm cả đời, ông sớm vứt bỏ một phần tình cảm này, cố tình giữ lại không muốn nó suy vong, trên thực tế là đang nói với chính mình.Lý Dương nói rất cẩn thận, trước khi điểm này rất sớm, lúc hắn mua khối Phỉ Thúy này thì có cảm giác này rồi, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên hắn tìm đến Trần Vô Cực, một trong bốn vị bậc thầy đỉnh cao, có lẽ chỉ có Trần Vô Cực không hề buông bỏ thật sự.Trần lão nhìn chằm chằm Lý Dương, đột nhiên cười lớn gật đầu, Lý Dương và Trương Vĩ bọn họ đều ngẩng đầu sửng sốt nhìn Trần lão.- Cậu nói không sai, lúc ta không lạc khoản quả thật không có nhân tố của mặt này, nhưng bây giời ta có lạc khoản rồi, cũng chẳng khác nào buông bỏ toàn bộ, đã buông bỏ rồi, thì không cần thêm đạo lý gì hết, Trần Vô Cực cười nói.Trên mặt Lý Dương vẫn tỏ ra chút lo lắng, vừa muốn nói bỗng nhiên Trần Vô Cực khoát tay, tiếp tục nói :- Nhưng hai khối Phỉ Thúy này đều rất tốt, ta thấy cũng rất động lòng, buông qua quả thật đáng tiếc, nếu như cậu đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ giúp cậu lần này!Lý Dương bỗng sững sờ, trong lòng hắn vốn có chút thất vọng, nhưng không ngờ rằng lại như vậy, hắn vẫn chưa nghĩ ra đối sách, Trần lão lại bằng lòng xuống núi lần nữa.- Xin ông cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định đáp ứng, Lý Dương khẽ thở ra, nhỏ giọng nói.Trần lão chỉ vào hai khối phỉ thúy, chầm chậm nói:- Cậu nhất định có thể làm được, tôi có thể giúp cậu đem hai khối Phỉ Thúy này làm thành món đồ cậu thích nhất, cậu chỉ cần nhận lời tôi, theo tôi học chạm ngọc là được rồi!Trần lão vừa dứt lời, Trương Vĩ và quản lý Trương mập đều đứng ngẩng ra một bên, Lý Dương làm sao cũng không ngờ rằng, lão Trần lại ra một yêu cầu như vậy.Quản lý Trương mập cũng không ngờ như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn theo lão Trần học chạm ngọc đều không được, đã từng có người thậm chí bỏ ra học phí kếch xù, chỉ cầu đi theo Trần lão vài năm, yêu cầu này cũng bị Trần lão từ chối.Bây giờ Trần lão lại chủ động yêu cầu Lý Dương theo ông học chạm ngọc, quản lý Trương nếu không phải là người quen thuộc ông, thậm chí nghi ngờ người ngồi trước mặt rốt cuộc không phải là Trần lão.