Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenKỳ thực ý của Bạch Minh lúc nãy chính là muốn ở lại chỗ của Lý Dương, Hoàng lão cũng có mục đích này, nhưng Hoàng lão lại ngại ngùng không nói ra.Hôm nay Lý Dương thắng lớn thu được những món bảo bối này, đều gây sự hấp dẫn của bọn họ, ai cũng muốn thừa dịp này để xem kỹ một chút, qua hôm nay, không biết lần sau khi nào mới có cơ hội tốt như thế này.Lý Dương cũng nhìn ra ý của bọn họ, không đợi Bạch Minh mở miệng nói, chủ động đưa ra lời mời.Mười hai chuyên gia, không thiếu một ai đều xuất hiện trong căn phòng của Lý Dương.Còn có Lý Xán, Liễu Tuấn, Chu Văn và Lý Bồi, Lâm Bá Văn, Lưu Cương và Triệu Vĩnh cũng chạy theo vào, phòng khách này của Lý Dương cũng không lớn lại vô cùng náo nhiệt.- Lý tiên sinh, Ngài đợi một chút, tôi sẽ cho người chuẩn bị!Lâm Bá Văn vội vàng nói, phòng khách chỉ có hai cái bàn, mấy cái ghế sô pha, cũng rất nhỏ, không thích hợp để chưng bài những món bảo bối này.Những món bảo bối này, tuyệt đối không thể xảy ra chút sơ xuất gì, nếu xảy ra sự tổn hại này, những người trong này sẽ trở thành tội nhân, đối với chủ động của Lâm Bá Văn, Lý Dương cũng không cự tuyệt.Bọn Hoàng lão cũng hiểu, đều đứng ở đó chờ.Một hồi không lâu, nhân viên phục vụ bên ngoài mang hai cái bàn hình chữ nhật đi vào, đồng thời chỉnh sửa cái ghế sô pha một chút, lại mang thêm mười mấy cái ghế, cách bố trí của phòng khách đơn giản giờ trở thành hội trường đơn giản.Vừa sắp xếp xong, bọn Hoàng lão nhanh chóng ngồi xuống,Trong mắt của bọn họ đang chứa một khát khao mãnh liệt.Lý Dương hơi lắc đầu nhẹ, bảo Lưu Cương đem mười hai món bảo bối vào, mười một vị chuyên gia, mỗi người thưởng thức một món, còn một món có thể để mọi người đổi nhau xem, để mọi người đều có thể xem qua hết.Mười hai món bảo bối vừa được mang đến, Tống Học Dân chỉ vào một tấm thiệp, y thích nhất chính là ngọc thạch và tranh chữ, so giữa hai món này, tranh chữ càng hấp dẫn y hơn, tác phẩm của Thư Thánh Vương Hi, y đã nóng lòng chờ đợi.Hoàng Lão dành lấy cái bát trà Thiên Mục, sở trường của lão Hoàng chính là đồ sứ, cũng là đại gia sưu tầm đồ sứ.Đồ sứ có biến hóa lão cũng có, hơn nữa có không ít, đồ sứ Cố Cung và Đại Hang Vạn Lịch trên tay Lý Dương, chính là lão quyên tặng.Nhưng đồ sứ men Thiên Mục này, lão lại không có một chiếc, loại đồ sứ này rất hiếm, nếu nói không quá, còn ít hơn so với Nguyên Thanh Hoa.Cầm cái bát này, lão Hoàng rất cẩn thận, buổi trưa không người lấy ra xem, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ khoái cảm.Cái bát này, lão không phải là lần đầu thấy qua, mười mấy năm trước đã thấy qua ở hội triển lãm Nhật, Hoàng lão còn nhớ, lúc lão ở Nhật, đối tác ở đó giới thiệu đây là vua trong các loại đồ sứ.Hơn nữa lần đó, cái bát này chỉ đặt trong tủ triển lãm, Hoàng lão chỉ có thể nhìn qua kính thủy tinh, không thể cầm trên tay.Lúc này lại có thể nhìn thấy cái bát này lần nữa, lão không chỉ có thể quan sát ở cự ly gần, cái bát này còn có thể đem về nước, lúc này trong lòng lão dâng lên một niềm tự hào, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.Sau khi nhìn cái bát, Hoàng lão lại ngẩng đầu nhìn Lý Dương.Trong mắt lão có chút phiền muộn, nhưng phần vui mừng lại nhiều hơnHình như lão nhìn thấy tương lai đồ cổ Trung Hoa dưới sự dẫn dắt của Lý Dương đang bước vào thời kỳ huy hoàng, nhìn thấy lớp lớp thiên tài không ngừng xuất hiện những quốc bảo lưu truyền ở nước ngoài đã không ngừng trở về nước.Lý Dương tựa hồ có linh cảm, nhìn qua phía Hoàng lão.Hoàng Lão mỉm cười gật đầu với Lý Dương, lại tiếp lấy món đồ sứ cấp quốc bảo thưởng thức, thời gian của lão không nhiều, còn có nhiều chuyên gia đang đợi thưởng thức nữa, nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt qua.Trên tay Lý Dương, bây giờ đang cầm một thanh kiếm, một thanh kiếm thần.Thanh kiếm trên tay Lý Dương chính là kiếm Thừa Ảnh, Lý Dương nắm lấy chuôi kiếm, cẩn thận quan sát món thần khí này.Dưới ngọn đèn sáng chói sáng rực rỡ, một phần của thanh kiếm này mất đi một nữa, hắn chỉ thấy chuôi kiếm, mà không nhìn thấy được thân kiếm, Liễu Tuấn, Chu Văn và Lý Xán đều đứng bên cạnh Lý Dương, đang nhìn cẩn thận không gian trước mặt.Bọn họ không nhìn thấy kiếm, nhưng lại biết thanh kiếm đang trên tay Lý Dương, chu dù kiếm Thừa Ảnh không phải là có tiếng sắc bén, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện chạm vào, một trong mười đại thần khí, cái này đủ để cho bọn họ sống cả đời.Huống hồ, Lý Xán và Liễu Tuấn sớm đã biết được sự lợi hại của Trạm lô kiếm, trình độ sắc bén của kiếm này, cho dù chỉ có một phần mười của trạm lô kiếm, cũng không làm bọn họ bị thương.Lý Dương đang nhìn vào thanh kiếm dài trước mặt, sắc mặt có chút nghiêm túc.Dưới ánh mắt của hắn, một hình lập thể đang phủ toàn diện thanh kiếm này, chỗ mắt không nhìn thấy rõ, dưới hình lập thể lại nhìn thấy rất rõ.Bọn Lý Xán lo lắng thanh thần kiếm này, đang nhìn chằm vào Lý DươngThanh kiếm này không sắc bén như vậy.Độ sắc bén của thanh kiếm này, so với kiếm Trạm Lô và kiếm Trường Ngư kém hơn rất nhiều, thậm chí so với những binh khí hiện đại cũng không sắc bằng, vẫn không bằng côn thiết để đi đánh người.Chẳng trách trong lịch sử có nói, đây không phải là kiếm để giết người, nó không phải không giết người, mà là rất khó giết người, trừ phi có một kẻ ngu su đứng đó, để bạn cầm kiếm chém vào, mới chết được.Cho dù như vậy, cũng không giết được người, mũi của kiếm Thừa Ảnh không phải loại sắc nhọn, mà có hình hơi tròn, xem ra rất kỳ quái, nếu không phải xem kỹ, kiếm như vậy hoàn toàn giết không chết người.Trên thân của thanh kiếm thần này, có hàn khí đặc biệt, lại không có chút sát khí, đặc điểm lớn nhất của nó chính là vô hình, nhưng mục đích của vô hình không phải là để giết người, có lẽ trong mười đại kiếm thần, không giết người duy nhất chỉ có thần kiếm này mà thôi.Lúc này, Lý Dương lại nghĩ đến một cái tên khác của nó.Kiếm Ưu Nhã, cái tên này quả thật rất chuẩn xác, đây quả thật là kiếm Ưu Nhã, dưới ảnh sáng rực rỡ hoặc tối đen sẽ phát hiện ra đều này, càng có vẽ tao nhã, càng có vẻ thần kỳ.Lý Dương chú ý tới, phần thân của thanh kiếm này quả thật không bình thường, có ba hình thoi không giống nhau.Hình dạng này, trong trạng thái cố định người khác sẽ không phát hiện, chỉ là hắn vừa phát hiện dưới ánh sáng rực rỡ có một vật gì không rõ ẩn chứa trong đó, điểm này làm cho người ta rất khó hiểu.Ba cái hình thoi này, hẳn là nguyên nhân để ẩn chứa một thanh kiếm, cụ thể chuyện như thế nào, Lý Dương tạm thời không khẳng định, còn phải nghiên cứu kỹ.Bỗng nhiên Lý Dương hít lấy một hơi thật sâu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.Thanh kiếm này, lúc ở trang viên Lâm thị Lý Dương đã phát hiện ra một bí mật to lớn, nhưng ở đó không phải là địa điểm tốt để quan sát bí mật này, hơn nữa đánh cược với Tam Tỉnh Thái vẫn chưa kết thúc, để Lý Dương chuyên tâm đối phó đánh cược này, không nên suy nghĩ nhiều.Đợi sau khi trở về lại dùng năng lực đặc biệt xem xét kỹ lại, Lý Dương hoàn toàn có thể khẳng định, thanh kiếm Thừa Ảnh này, quả thật có một bí mật lớn.Trong thanh kiếm thần này, vẫn còn cất chứa một thanh kiếm.Trong kiếm có kiếm, cùng loại với kiếm mẫu, nhưng lại không giống, đều này làm cho Lý Dương bắt đầu nhớ tới một câu chuyện truyền thuyết.Trong truyền thuyết, kiếm Thừa Ảnh có một huynh đệ song sinh, một tên là kiếm Hàm Quang, một tên là kiếm Thừa Ảnh, vào thời Xuân Thu, đều là vật phẩm của Khổng Chu, nhưng người sau chỉ thấy kiếm Thừa Ảnh, không có ai thấy kiếm Hàm Quang.Sau đó lại có người tiết lộ ra, Hàm Quang và Thừa Ảnh vốn là một, Hàm Quang vốn ẩn trong Thừa Ảnh, đáng tiếc lúc truyền ra những lời này, bất luận là Hàm Quang hay là Thừa Ảnh đều không thấy đâu, không có ai chứng minh câu nói này là thật.Dần dần, chuyện này đã trở thành một truyền thuyết, rất nhiều người đều tin truyền thuyến này.- Lão đại, anh sao vậy?Chu Văn cẩn trọng nhất, phát hiện cái sai của Lý Dương, vội vàng hỏi, Lý Xán, Liễu Tuấn và Liễu Tuấn đều lần lượt kéo đến, Lâm Bá Văn cũng giống như bọn họ ngẩng đầu sang nhìn Lý Dương.Vương Giai Giai siết chặc cánh tay của Lý Dương, khác lạ của Lý Dương, cô đã sớm đã phát hiện ra trước Chu Văn, nhưng cô biết Lý Dương nhất định là đang suy nghĩ chuyện này, nên không hỏi gì.- Tôi không sao, các người đi theo tôi vào phòng!Lý Dương khẽ thở dài, lắc đầu nói, nói xong kéo Vương Giai Giai đi thẳng vào phòng ngủ.Bọn Lý Xán liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ ý khó hiểu, sau cùng vẫn đi theo.Lý Dương vào phòng có lý do của mình, người bên ngoài quá đông, trong này hắn có thể dùng khả năng đặc biệt để nhìn thanh kiếm này, nhưng xảy ra chuyện gì, hắn lại không rõ, ở bên ngoài hắn không dám tùy tiện thực hiện bước tiếp theo, chỉ có thể dẫn bọn họ vào trong phòng.Phòng ngủ nhỏ hơn một chút so với phòng khách, nhưng người lại ít hơn, nên an toàn hơn một chút.- Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì?Vừa chạy đến, Lý Xán vội hỏi một câu, trong những người này, y là người đi theo Lý Dương lâu nhất, cũng hiểu Lý Dương rõ nhất, khi gọi bọn họ vào nhất định sẽ có chuyện gì khác.- Đừng hỏi, bây giờ ta không dám khẳng định, một chút nữa mọi người sẽ biết!Lý Dương ngẩng đầu khoát tay, ngồi xuống bên cạnh cái bàn trà, những người bọn Lý Xán, những người bị hắn bỏ lại phía sau đều chạy đến sau lưng hắnLý Xán không hỏi ra nguyên nhân, chỉ có thể đứng đó hiếu kỳ, mở to mắt nhìn Lý Dương.Liễu Tuấn, Đồng Văn cũng giống như Lý Bồi, không mở được cái đèn lớn của phòng ngủ, chỉ mở được đèn nhỏ, đèn sáng nhưng hơi tối, phần lớn thân kiếm Thừa Ảnh đã được hiện ra.Đèn sáng nếu nói có chút tối, thân kiếm trên kiếm Thừa Ảnh sẽ không còn, sáng rực và tối đen, đều là điều kiện của kiếm Thừa Ảnh ẩn thân, chỉ dựa vào điểm này thì không thể không bội phục tổ tông của chúng ta.Mấy nghìn năm trước thì không có tay nghề như vậy, quả thật đáng để chúng ta kiêu ngạo.Lý Dương đặt thanh kiếm lên bàn trà, đối với sự sắc bén của kiếm Thừa Ảnh hắn không lo lắng gì, tay đặt trên lưỡi kiếm cũng không có vấn đề gì, hắn không yên tâm, chính là thanh kiếm ẩn chứa trong kiếm Thừa Ảnh,Nhìn thấy chữ khắc trên kiếm Thừa Ảnh, Lý Dương hít một hơi thật sâu, lấy ngón tay ấn nhẹ lên chữ “ảnh”.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận