“Mơ mộng vừa thôi, sương mù chi thành còn khủng bố và ác liệt hơn cả khu cách ly, có thời gian mơ tưởng thì đi nhặt thêm chút dịch dinh dưỡng còn hơn, may ra còn sống lâu được thêm hai năm.
” Anh Hắc cười mắng, nhìn hai bao vật tư ở trước mặt, hắn ta kích động đến nỗi phát run.
Cho dù bọn họ có đi đến chỗ thả xuống vật tư, cũng không có khả năng thu hoạch như vậy.
Một rương dịch dinh dưỡng này cầm đi đổi lấy rau dại khử độc, đủ cho bọn họ ăn trong vòng hai tháng.
Chưa kể còn có rương quần áo, toàn bộ đều là đồ mới, có thể cầm đi đổi muối ăn cùng các đồ dùng sinh hoạt khác.
“Mau trở về nhanh, tránh để người khác thấy được.
” Đám người ôm chiến lợi phẩm về, phấn khích bước ra khỏi rừng rậm.
Tô Đường ngồi ở trên cây, lấy ra trí năng quang não ở trong bao, mắt to đen nhánh như quả nho hiện lên tia cười.
Cô nhanh nhẹn trèo xuống đất bằng nhánh dây đằng, ôm bao vật tư ở trong ngực đi đến lùm cây không xa ở phía trước, thân hình nhỏ xinh linh hoạt chui vào.
Lùm cây này do nguyên chủ cùng lão người hầu chế tạo ra, bên ngoài là bụi cây rậm rạp, bên trong là một bãi đất trống, trên mặt đất có da thú biến dị, một cái bếp thô sợ làm bằng đá, còn có một cái rương đồ cũ, bên trong là toàn bộ gia sản của cô: gồm có vài món quần áo cũ nát bị khâu vá đủ chỗ, nửa bình dịch dinh dưỡng, một ít rau dại có độc đã phơi khô, một cái nồi sắt cũ, còn có nửa thùng nước chưa được tiêu độc dùng để làm nước uống.
Có thể nói Tô Đường bây giờ là người một nghèo hai trắng.
Có điều, từ nhỏ cô đã trải qua cuộc sống khổ cực, nên hiện tại gặp tình cảnh này cũng không thấy khổ.
Trước kia mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều phải đi vô rừng sâu, một lần như vậy là ở tận một tháng, so với bây giờ còn khổ hơn nhiều.
Tô Đường ngồi xếp bàng trên tấm da thú biến dị, cô từ từ mở bao vật tư để xem thử, đầu tiên lấy ra được một bịch nhỏ ở phía dưới, trong bao là sáu bình dịch dinh dưỡng, còn có một hũ muối ăn nhỏ, tuy rằng bao vật tư này nhìn qua không lớn lắm, nhưng đây hẳn là bao vật tư giá trị nhất rồi.
.