Siêu cấp máy tính

Sự tình lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, các nhân viên công tác của đại sứ quán trú tại Nigeria đã tiến hành khám nghiệm tử thi. Người đó là một người da một người da đen, đã tử vong lâu ngày, chết bởi vì tự sát, rất giống với vụ việc của Mông Tiểu Bạch, thân thể nhiều chỗ bị thương, đã hư thối và biến dạng.
Khí trời ở Nigeria nóng đến dọa người, người này chết trong căn hộ của hắn, căn phòng này đã bốc mùi nhưng phụ cận không có người nào sinh sống cho nên không ai biết có người chết, phỏng chừng thời gian tử vong đã vượt qua 24 tiếng, mà chiếc máy tính trong phòng đã bị phá nát.
Manh mối đến đây đã bị đứt quãng.a
Trần Húc buồn bực trở về, dù sao hắn gấp cũng không thể giúp gì nên về nhà ngủ cho sướng. Đến chỗ ở, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy trong phòng là một mảnh đen kịt, Trần Húc lập tức liền chóng mặt nghĩ sẽ lại không bị cúp điện a?
Trần Húc mò mẫm mở cửa phòng bếp liền thấy một mảnh lung linh trong ánh nến, Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đang ngồi ở trước bàn ăn cười cười nói nói, Trần Húc tiện tay ấn xuống một cái công tắc đèn điện, "Pằng ", đèn lại sáng? ( Quá phũ )
Trần Húc lại ngã ngữa, nghĩ thầm rõ ràng có điện a! Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đã kêu lên: "Uy! Mau tắt đèn, tắt đèn đi! Đúng là không có một chút ý thức!
Sau đó còn có một người cười hồng hộc, Trần Húc nghe thanh âm liền nhận ra là Đường Bích Hiên? Cô ta như thế nào cũng ở đây?!
Lúc này Quản Dịch tiến lại trực tiếp tắt đèn rồi lôi luôn Trần Húc vào bếp vừa đi vừa giận dỗi nói: "Vừa về đến đã phá hư hết cả không khí, anh có biết hôm nay là ngày gì không?"
Trần Húc một đầu sương mù: "Ngày gì? "
" Là ngày lễ tình nhân đó!" Cao Hiểu Tiết trong phòng bếp hô lên: "Ai nha, thật đúng là một cái đầu gỗ, ngày này là ngày gì mà cũng không có biết!"
Trần Húc lúc này mới kịp phản ứng, thì ra là ngày lễ tình nhân a? Hôm nay nhiều chuyện quá đi, quên cả hôm nay là ngày gì, không trách được lại bị chửi. Bất quá Trần Húc cùng hai người kia đấu võ mồm cũng đã thói quen, liền ha ha cười nói: "Ta xin các cô, mấy cái lễ của phương tây không có gì tốt? Nếu nói tốt thì phải kể đến đêm thất tịch." ( đêm thất tịch là ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau )
" Được "Quản Dịch bắt được sơ hở trong lời nói của Trần Húc: " Là anh nói a, đêm thất tịch muốn trải qua cùng bọn này nha! Em muốn đi dạo phố!"
Nghe xong lời này Trần Húc hận không thể chính mình vả một cái vảo miệng!
Trần Húc biết rõ cùng với bọn con gái đi dạo phố kinh khủng đến cỡ nào! Các Nàng có thể vừa ý một bộ y phục ở một cửa hàng nào đó nhưng lại một đường đi dạo tiếp đến hết con phố, sau đó mới trở về mấy chỗ cũ để mua rồi mới trở về nhà.
Chứng kiến hai nha đầu kia cười nham hiểm, Trần Húc mới mặc kệ các nàng. Quay lại nhìn Đường Bích Hiên cười nói: "Nha đầu, làm sao em cũng đến đây?"
"Còn nói sao! "Quản Dịch vỗ vai Trần Húc, sẳng giọng: " Bốn người chúng em đều bị đuổi việc a, tên Lý Kiến Nam đó tìm một đống lý do, nói cái gì mà đã xảy ra án mạng đối với cửa tiệm ảnh hưởng không tốt các loại. Làm hại Bích Hiên cũng bị chúng ta làm liên lụy."
"Cái gì? "Trần Húc giật mình nói: "Bị đuổi việc rồi? vậy tiền lương? "
Quản Dịch cười đắc ý: "Tiện nam kia nói chúng ta không có ký hợp đồng, nên không phát lương. Nhưng hắn nghĩ là em để dễ dàng thế sao. Có Cao Hiểu Tiết ở đây, cuối cùng hắn cũng phải trả tiền, em tại đó đã làm nửa ngày, được 15 đồng, cũng coi là không tệ."
Trần Húc chứng kiến Cao Hiểu Tiết cười đắc ý liền cảm thấy hiếu kì hỏi:"Làm sao có thể bắt tên đó trả tiền vậy?"
Cao Hiểu Tiết cười hắc hắc, mở miệng nói:"Hừ, lão nương cùng Quản Dịch còn có Bích Hiên ngồi ở đó cả buổi trưa, vừa uống trà vừa ăn bánh ngọt cùng thảo luận về Hoa Điệp Hiên rốt cuộc có hay không có vấn đề. Cuối cùng khách hàng đều bị dọa chạy hết. Tên tiện nam đành phải trả tiền lương thôi."
Trần Húc đổ mồ hôi, các ngươi đúng là cưỡng bức người ta mà. Cao Hiểu Tiết nhíu nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu nói: " Chúng ta không có nhiều tiền lương, làm một buổi chiều còn có vài cái bánh ngọt. Nhưng Bích Hiên cay đắng một tháng không thể làm làm không công được, tiền công của cô ấy khẳng định phải trả."
Quản Dịch cũng ha ha cười nói: "Chính là như thế. Lần này Bích Hiên một phen mệt mỏi rồi. Chúng em cũng muốn khai trương một tiệm bánh ngọt, bởi vì chúng em đều phải đến trường. Đang cần một người có thể giúp chúng em quản lý, cho nên đặc biệt tuyển Bích Hiên đến tiệm chúng em công tác, như thế nào, có hay không?"
Trần Húc vừa nghe đã gật đầu lia lịa, bởi vì hắn cũng muốn giúp Bích Hiên , một mặt là bởi vì lão đại, cùng lúc thì là vì Bích Hiên làm cho người ta rất thương. Hơn nữa Quản Dịch nói cũng không sai nếu mở cửa tiệm, không có khả năng 24 tiếng đồng hồ đều ở đó, cùng Đường Bích Hiên quen biết không được lâu, nhưng có thể cảm giác được nàng là một người rất đáng tin tưởng, có nàng tại đó, Trần Húc cũng rất yên tâm.
Lúc này Cao Hiểu Tiết bị kích động kêu lên:" Tốt quá, mọi người đã đến đông đủ. Ăn cơm, ăn cơm nào, đói rồi!"
Sau đó 3 cô nương cũng rất bận rộn soạn đồ ăn. Quản Dịch còn làm như ảo thuật biến ra một bình rượu đỏ cùng bốn cốc có đế dài. Cao Hiểu Tiết cầm chai rượu lên nhìn nhìn, không biết trên đó là nhãn mác gì. Vì vậy hiếu kỳ hỏi: "Cái này mua đâu vậy? Nhãn hiệu này là gì?"
Quản Dịch ha ha cười, dùng dụng cụ thuần thục mở nắp, sau đó nhẹ nhàng rót vào một cốc một chút liền nói:" Là mang đến đây từ nhà, ừ, không đắt lắm, chừng một trăm tệ mà thôi."
Trần Húc sặc một phát, nói: "Hơn một trăm tệ, nhất định là rượu ngon!"
Vì vậy Trần Húc dật bình rượu qua, sau đó uống sạch cả bốn chén rượu, uống nhanh hơn cả uống bia! Quản Dịch mắt trắng không còn chút máu: "Thật là, không có điểm ý tứ."
Nhãn hiệu của trên cái chai là chữ Anh ngữ, là tiếng tiếng Lating. Được mệnh danh là Jésus môn đồ của St. Peter, một trong những loại rượu vang đỉnh cấp thế giới, hơn nữa số lượng cực kì ít.
Bình rượu này còn được ủ 82 năm, hiện tại giá bình rượu này ngoài thị trường tối thiểu là ba vạn năm nghìn tệ!
Trần Húc uống xong kết quả là hương vị vẫn còn trong miệng, phải nói loại rượu này ngon hơn cả Nữ Nhi Hồng.
Quản Dịch thiếu chút nữa bật cười, nói:"Có muốn thêm đường không?"
Trần Húc vừa nghe xong liền nói:"Ừ, cho anh một viên, rượu này rất thơm, nhưng không ngọt. "
Quản Dịch liếc xéo nhìn Trần Húc. Trần Húc lấy viên đường bỏ thêm vào, uống xong cảm giác mùi vị không tệ, khen một câu: "So với chén vừa rồi ngọt hơn." Cao Hiểu Tiết cùng Bích Hiên thấy thế cũng muốn cho thêm đường, Quản Dịch thấy thế liền can ngăn, nói:"Rượu này tuy không đắt, nhưng cũng không thể cho đường vào như vậy, như vậy sẽ không còn là nó nữa"
Đúng thật là buồn cười! Không biết loại rượu vang đỉnh cấp này vốn là không đường sao? Kỹ thuật làm rượu vang ở Châu Âu mấy trăm năm mới rốt cuộc tìm được phương thức loại bỏ đường từ rượu nho. Nếu cứ như vậy cho thêm đường vào, không phải là lại đem công sức đổ bể sao!!!
Ngoài Rượu Vang Quản Dịch còn mang đến bò bí-tết và trứng cá muối, tuy đêm nay thức ăn thoạt nhìn không nhiều, nhưng nếu nói tốn kém thì quả là tốn kém thật.
Trần Húc lấy bò bí-tết cắn một phát, lập tức mở to 2 con mắt. Quản Dịch thấy thế liền nói:" Ăn ngon chứ? Bò bí-tết này chính là em tự làm đấy! Anh xem đồ anh ăn đều do Cao Hiểu Tiết làm. Chỉ riêng hôm nay là em làm, phải cho người ta chút mặt mũi nha!"
Lời này nói quá mập mờ, Đường Bích Hiên nghe không hiểu cũng không có gì, còn Cao Hiểu Tiết thì cười thiếu chút nữa phun hết rượu ra. Mà Trần Húc lúc này cũng không nhận thức được trong lời nói có chút mập mờ. Lần đầu tiên? Ừ. Cái từ này là có chút mập mờ, bất quá lại dưới tình huống có chút đặc biệt, lần đầu tiên mà khiến người khác hài lòng chỉ sợ là sẽ nhớ mãi.
Nhất là khoản đồ ăn!
Trần Húc rất cố gắng lộ ra một nụ cười, vừa muốn nói gì đã bị Quản Dịch chặ họng:" Anh sẽ không có chê đồ ăn của em làm chứ? Như vậy quả là đáng thương cho em. Nhất định phải ăn hết đấy."
Trần Húc nhìn Quản Dịch. Cố gắng hình dung rốt cuộc là nàng cố ý chỉnh mình hay là lần đầu tiên nấu đồ ăn đây. Nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy rất chờ mong liền hiểu, Trần Húc cố gắng cười nói: "Ừ, ăn ngon. "
Nói xong câu đó Trần Húc liền ôm rượu vang liều mạng uống. Trời ạ, muối trong nhà không phải là cũng cần tiền mua sao?! Còn có tảng thịt bò to tổ bố nữa! Đây là cho người nguyên thủy ăn sao? bên trong thịt bò đều là một màu máu, như thế cũng chưa tính là gì. Quan trọng hơn là thịt bên ngoài đã cháy thành than!
Điều này làm cho Trần Húc nhớ tới lần đầu tiên cùng các bằng hữu nướng thịt khi đi leo núi, đó là lúc còn học tiểu học, lúc ấy cong nhỏ, chuẩn bị không có kĩ càng. Hôm đó có đem theo một miếng thịt, và một bao muối. Kết quả khi nướng xong có thể nghĩ.
Ngẫm lại chính mình khi đó cùng như bây giờ, Trần Húc đã cảm thấy có thể tin tưởng là Quản Dịch không biết nấu ăn. Không nghĩ tới cô ấy biểu diễn võ thuật hay vũ đạo đều giỏi, quả thực là tuyệt thế yêu tinh, không nghĩ tới về khoản nữ công gia chánh lại yếu thế.
Ai, quả nhiên trời cao công bằng!
Nhìn Trần Húc ăn rất vui vẻ, Quản Dịch cười đến nỗi hai con mắt híp lại, dưới ánh nến thật là kiều mỵ động lòng người.
Nến đỏ chập chờn, ba cô gái như hoa như ngọc ngồi ở trước bàn. Mọi người đều không nói lời nào, nhưng không khí cũng rất chi là khiến mọi người có cảm giác ấm áp.
Trần Húc cũng là lần đầu tiên trải qua lễ tình nhân, không nghĩ tới lại cùng 3 cô gái ở chung, tuy nhiên có một người không thể có ý, nhưng mặt khác còn có hai mỹ nhân cùng mình có chút mập mờ sao, nghĩ vậy Trần Húc đã cảm thấy thịt bò cũng không còn khó ăn nữa, loại cảm giác này thật sự là không tồi.
Ăn được một nửa, Quản Dịch đột nhiên vỗ bàn nói: "Khuya hôm nay bốn người chúng ta ngủ như thế nào? Trên giường có thể nằm ngủ ba người sao? "
Cái đề tài này thật là khoai nha, Cao Hiểu Tiết cùng Trần Húc liếc nhau nhịn không được nghĩ tới đêm mây mưa hôm đó, vì vậy lập tức nhìn sang hướng khác, cúi đầu đỏ mặt không nói gì.
Đường Bích Hiên vội vàng nói: "A a, để em về nhà là được rồi, không cần ngủ lại đây đâu!"
" Vậy không được" Cao Hiểu Tiết nói: "Bích Hiên, em ở chỗ đó cũng quá tệ rồi, ở nơi đó còn rất loạn lạc nữa, em là một cô gái ở nơi đó rất không an toàn, ở lại ngủ ở đây đê?"
Quản Dịch cũng mở miệng khuyên ngăn!.
Trần Húc vụng trộm hỏi Cao Hiểu Tiết: "Các em đến nhà em ấy rồi à?"
Cao Hiểu Tiết gật gật đầu nói: "Xế chiều hôm nay anh không phải ở lại cục công an sao, em cùng Quản Dịch không có việc gì liền theo Bích Hiên trở lại Hoa Điệp Hiên, sau đó không phải là bị tiện nam kia đuổi việc sao! Về sau em cùng Quản Dịch đã giúp Bính Hiên mang một ít đồ vật về nhà, bởi vì em ấy ở quá xa."
" Bích Hiên ở rất xa sao?"
" Rất xa, rất xa, cơ hồ là ở ngoại ô thành phố. Chỗ đó trị an rất loạn, quá phòng ốc không tiện nghi, cũng chỉ là một gian nhà nhỏ một tháng bảy mươi tệ, phòng đã gần mục nát, lại ẩm ướt nấm mốc. Hơn nữa hai bên phòng còn là mấy tiểu tiệm uốn tóc các loại, thường lóe lên đèn đỏ, chính là làng chơi trong truyền thuyết."
Trần Húc đổ mồ hôi hột, nói đến làng chơi hắn lại nghĩ tới lão nhị Tần Tiểu Ngạn đã từng gặp một chuyện nhớ đời. Bởi vì bọn họ mới từ cấp 3 lên đại học kỳ thật đều rất thuần khiết. Nhiều sự tình thật cũng không biết. Làng chơi tuy trước kia ngẫu nhiên có nghe nói qua, nhưng là không biết cụ thể họ làm gì.
Hợp Hiệp Đại Hậu Diện là khu phố khắp nơi đều là đèn đỏ, trời vừa tối đầy đường đã lập loè hồng sắc. Hơn nữa ở đó đều là các tiệm uốn tóc và khách sạn. Tiệm uốn tóc trên bảng hiệu đều có gi gội đầu, mát xa, bảo vệ sức khoẻ.
Lúc trời tối Tần Tiểu Ngạn đi hớt tóc phát cho đẹp, không nghĩ là chui nhầm vào chỗ đó. Kết quả một cô gái lả lướt vừa nhìn thấy hắn đã tiến lại sờ mó con tờ rim, dọa Tiểu Ngạn tranh thủ thời gian ném mười tệ phí gội đầu xong liền chạy thục mạng về nhà!
Nghe được Đường Bích Hiên ở nơi đó, Trần Húc rất là lo lắng, đồng thời cũng có chút ít bội phục. Bởi vì tục ngữ nói nam nhân có tiền rất đồi bại, nữ nhân đồi bại lại có tiền - đương nhiên nói cách khác, Trần Húc cảm giác mình hiện tại cũng rất có tiền. Nhưng vẫn là rất thuần khiết a, thuần khiết như là hoa hồng trắng.... đúng là tự biên tự diễn quá độ a!
Nói thật nữ nhân đồi bại lại có tiền, dùng Đường Bích Hiên làm điều kiện, cô tùy tiện mở cái giá. Rất nhiều rất nhiều người giàu có sẽ lập tức bu lại thôi. Bất quá cô ấy tự lập như vậy, mặc dù thời gian trôi qua rất gian khổ, nhưng vẫn là tự bảo vệ được chính mình. Cô gái như vậy thật sự rất khó kiếm nha!
Vì vậy Trần Húc cũng nói: "Bích Hiên em cứ ở lại đây, cùng lắm thì khuya hôm nay anh ngủ ở phòng khách, ngày mai sẽ tìm một cái phòng trọ khác. Em là một cô gái ở chỗ đó thật sự không có an toàn, không thể biết được có mhay không chuyện xấu xảy ra, nếu một tên say xỉn xông vào trong phòng của em thì toi."
Cao Hiểu Tiết đá vào chân Trần Húc hạ xuống, như vậy mà là khuyên người ta sao? Bất quá muốn nói đến khuyên người khác thì Quản Dịch có sở trường nhất, vì nữ nhân rất thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra tại sao Đường Bích Hiên phải cự tuyệt.
Quản Dịch nghĩ nghĩ rồi nói:" Như vậy đi, Bích Hiên khuya hôm nay em cứ về trước đi, bất quá đem đồ đạc của em thu xếp lại, ngày mai chị cùng Cao Hiểu Tiết sẽ đi tìm một phòng trọ, đến lúc đó mọi người cùng nhau ở. Như thế nào? Bích Hiên em không nên cự tuyêt, chúng ta sẽ chia tiền thuê nhà. Hơn nữa tin tưởng chị, chị cũng muốn phòng ở giá cả cũng sẽ không cao. Đến lúc đó chúng ta cùng ở chung sẽ chia sẻ tiền thuê nhà, tuyệt đối sẽ không thuê phòng đắt tiền, xa hoa."
Cao Hiểu Tiết lập tức hiểu ý Quản Dịch liền cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Bích Hiên, em xem nếu muốn đi làm cùng nhau cũng nên ở gần một chút, mà cũng nên giữ an toàn một chút. Em cũng biết, chúng ta đều là sinh viên còn phải đi học, nên hay là muốn giao cho em tới chiếu cố cửa tiệm khi không có bọn chị."
Nghe nói như thế Đường Bích Hiên cũng có chút động lòng, đương nhiên cô biết là mọi người chiếu cố mình, hơn nữa còn có thể nhìn ra, loại chiếu cố này không mang theo chút toan tính nào hết.
Đường Bích Hiên so với tuổi mấy người ở đây đều nhỏ hơn một hai tuổi, nhưng là đau khổ mà cô nếm qua chắc chắn là nhiều hơn, kinh nghiệm giao tiếp cũng rất phong phú. Xã hội này quả là như vậy, cô gặp qua rất nhiều người, nhưng là lần đầu tiên gặp người trợ giúp mình mà không so đo.
Nghĩ tới đây Đường Bích Hiên cảm giác mình nếu từ chối thì quả là làm kiêu, vì vậy đã gật đầu cảm kích.
" Ha ha, Bích Hiên đồng ý rồi!" Cao Hiểu Tiết cao hứng vỗ tay, giơ chén rượu lên nói: "Nào, mọi người chúng ta cùng uống
Rượu uống không say, nhưng người tự say. Vừa rồi cụng ly, ba cô gái mặt đều có chút đỏ, dưới ánh nến càng thêm đẹp. Nhất là Quản Dịch, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói là kiều mỵ động lòng người.
Quản Dịch vốn có một khuôn mặt yêu mị, hôm nay uống chút rượu mặt có chút đỏ ửng, không ngừng ném cho Trần Húc những ánh mắt yêu mị, điều này thật sự làm cho Trần Húc có chút chịu không nổi liền cười hắc hắc nói:" Đã ăn gần xong, chúng ta có thể bật đèn lên rồi"
" Thực là không có chút lãng mạn!" Quản Dịch vỗ vỗ cái trán, Trần Húc chớp cơ hội vội vàng đem nửa khối thịt bò bỏ xuống dưới bàn —— thứ này ăn nữa có thể chết người a!
Động tác này Quản Dịch không thấy được, nhưng là Cao Hiểu Tiết cùng Đường Bích Hiên nhìn thấy lại hồng hộc cười, Trần Húc liếc mắt hạ giọng nói: "Hai người các ngươi cố ý phải không? Cố ý dụ cô ấy làm phải không?"
Cao Hiểu Tiết che miệng, cười khom bụng:" Nhân gia đại mỹ nữ tự mình xuống bếp là vinh hạnh của anh rồi còn gì."
Đúng rồi, tuyệt đối là cố ý!
Trần Húc rất muốn đánh vào hai cái mông của Cao Hiểu Tiết cho bõ tức, nhưng tưởng tượng như vậy thôi chứ không dám làm đâu!.
Chứng kiến Trần Húc nhìn chằm chằm vào cái mông mình, Cao Hiểu Tiết sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi véo Trần Húclàm Trần Húc thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Mà lúc này đây trên đồng hồ Trần Húc lại đột nhiên cảnh báo, Trần Húc sững sờ liền xin vào toilet, sau đó nhanh chóng tránh đi.
Trên đồng hồ là tin tức khẩn cấp của Hách Ái Quốc.
Tin tức Hách Ái Quốc gửi đến có chút nghe rợn cả người, mười lăm phút trước, tổ chức Satan lại khủng bố tại thành phố Seattle, từ trên không trung phát Ác Ma Chi Ca. Nước Mĩ tốc độ phản ứng rất nhanh lập tức sử dụng tạp âm để đối kháng, cuối cùng nắm được cục diện nhưng không bắt được tên tội phạm nào.
Sự tình này đã cảnh báo cho toàn bộ thế giới, vì sử dụng tạp âm phòng ngự tuy nhiên có thể có chút hiệu quả. Nhưng là đối với dân chúng thương tổn rất lớn, nhìn văn phòng thị trưởng Seattle vô số điện tín cùng điện thoại đến trách cứ sẽ biết, kế tiếp sẽ là một giai đoạn đau đầu của chính phủ Mĩ, rốt cuộc phải giải thích như thế nào về chuyện này cho dân chúng.
Bất quá Mĩ Quốc có đau đầu thì mặc kệ họ, nhưng là mỗi quốc gia cũng đều suy nghĩ nếu như Satan đến quốc gia mình thì nên ứng phó như thế nào?
Một ngày không bắt được đám người Satan, thì tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác. Giống như không thể nói, đề phòng được một lúc nhưng không đề phòng được mãi mãi.
Nhưng là lần này Hách Ái Quốc còn mang đến một tin tức rất phi thường tốt —— các chuyên gia điều tra, rốt cục tại Nigeria trên máy tính của tên bị chết đó tìm được một tấm hình!
Tấm hình này có năm người chụp ảnh chung, có thể khẳng định, có hai người trong tấm hình đã bị chính phủ Mĩ Quốc bắt được, bây giờ Satan có yêu cầu phóng thích, hai gã này có lẽ là lãnh đạo của tổ chức Satan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui