Siêu cấp máy tính

2,5 cân đường viên và chai nước cứ như thế tràn ra chăn đệm. Quản Dịch hét lên một tiếng nhanh tay lấy cái chai ra, vào lúc đó Trần Húc cũng luống cuống vươn người ra lấy cái chai. Hai người này vì luống cuống mà đập đầu vào nhau.
Lần cụng đầu này tuy không đau nhưng mà bỏ lỡ thời cơ nhặt cái chai nước, đợi đến khi Cao Hiểu Tiết bò qua luống cuống tay chân mới lấy chai nước và gạt hết đường viên ra.
Trần Húc lúc này vô cùng thê thảm, ướt sũng giống như vừa đái dầm, buồn bực quát:" Hai người các em làm cái gì thế này.!"
Chứng mình gây tai hoạ, Cao Hiểu Tiết cùng Quản Dịch vội vàng bò lên, luống cuống tay chân vội xốc cái chăn trên người Trần Húc lên. Nhưng nhìn thì đã ướt sũng một mảng, chỉ biết khuya hôm nay không thể nằm ngủ bằng chăn đệm này nữa.
" Ai nha nha "Quản Dịch không đợi Trần Húc nói chuyện, chỉ vào hắn nói:"Anh tranh thủ thời gian vào toilet thay quần áo đi, nhớ làm cho sạch người, đường viên tan ra rất dính, chăn đệm này để tụi em thu dọn cho."
Trần Húc từ eo quần trở xuống đã dính đầy nước đường, rất là khó chịu. Bên cạnh hai nữ nhân che miệng cười hắc hắc, Trần Húc bị cười một đầu căm tức nghĩ -- Mấy cô này chắc tưởng tượng như mình đái cả quần đây mà!
Vì vậy Trần Húc đành phải lấy một bộ quần áo mới phóng vào toilet, dùng nước nóng tắm qua một chút rồi mặc quần áo mới, khi ra khỏi phòng tắm thì đèn đã tắt hết, hai nữ nhân không biết khi nào thì đã trùm chăn che đầu, cùng phát ra những tiếng khò khò, làm bộ mình đã ngủ.
Trần Húc bị hai nữ nhân này trêm tức điên người. Nghĩ thầm chỗ này là nhà của hắn mà bị hai nữ nhân này chiếm dụng hết rồi.
Trần Húc vừa tức vừa đi bật đèn, hai nữ nhân thấy đèn sáng đều giả vờ dụi dụi mắt nói:" Làm gì vậy, Không thấy người ta đang ngủ à? Đúng là không có ý thức.!"
Chứng kiến hai nữ nhân này trêu mình, Trần Húc nghĩ nghĩ một hồi rồi tiến thẳng lại giường, nhấc chăn lên.
Hai nha đầu này thấy thế trêu không nổi nữa. Quản Dịch vừa ôm chăn vừa kêu to sắc lang, còn Cao Hiểu Tiết thì hét lên là đồ phi lễ. Trần Húc thấy vậy liền nở một nụ cười khả ố rồi bổ sung vào một câu:"Đừng kêu, các ngươi có kêu rát họng cũng sẽ không có người để ý đến đâu."
Chơi đùa nửa ngày, Trần Húc lúc này mới ngồi bên vào bên giường nói:" Uy, hai người các cô làm chăn đệm của tôi ướt rồi, định trốn phải không. Nói đi, tối nay tôi ngủ ở đâu?"
Quản Dịch làm bộ mặt đau lòng khi làm sai nói:" Anh cùng Cao Hiểu Tiết ngủ ở trên giường đi, em ngủ dưới đất.!"
"Không thể như thế được" Trần Húc cùng Cao Hiểu Tiết đồng thanh kêu lên, hai người liếc nhìn nhau một cái rồi cùng xấu hổ quay đi. Nhưng mà Cao Hiểu Tiết không thể để cho Quản Dịch thấy bộ mặt rụt rè của mình nên làm ra một bộ mặt khinh thường nói:" Ta xin cô, như vậy thì quá tiện nghi cho tên kia rồi! Hay là cô cùng anh ấy ngủ trên giường đi, ta ngủ dưới đất."
" Không thể ngủ ở dưới đất nữa!" Trần Húc nghiến răng nghiến lợi đáp:" Chăn đệm dưới đất ướt cả rồi, các cô xuống ngủ thử xem. Thôi được rồi, tối nay ta không ngủ, hai cô ngủ đi." Vừa dứt lời, Trần Húc liền không nhịn được ngáp một cái —— ngày hôm nay bận việc suốt, cũng đã mệt chết rồi, hiện tại làm sao có thể không buồn ngủ được.
Vấn đề là chăn mền không có —— Trần Húc coi như là ngủ ở bàn máy tính cũng không được vì trời mùa đông rất lạnh, bật điều hoà vẫn không thể hết lạnh được. Nếu ngủ không chăn rất dẽ bị cảm lạnh.
Quản Dịch đột nhiên nói:"Hay là......., anh lên trên này đi, ba người chúng ta ngủ chung. Em cùng Cao Hiểu Tiết chung một cái chăn, anh dùng một cái. Thấy như thế nào?."
Lại ngủ cùng giường!!!
Lần trước ngủ chung chỉ có Cao Hiểu Tiết, bây giờ đã trở thành lưỡng nữ rồi. Trần Húc nhịn không được trong đầu xuất hiện những hình ảnh độc đáo —— Hắn ngủ ở giữa, hai người Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết dựa vào hai bên ngực của hắn............... Ai dza, đau quá!
Trần Húc xoa xoa cánh tay kêu lên:"Gì vậy, sao lại véo người ta chứ?!"
" Vậy sao?" Quản Dịch chớp chớp lông mi, nhìn Cao Hiểu Tiết nói:" Ngươi xem vẻ mặt anh ấy vừa rồi thật là khả ố nhỉ." sau đó quay lại Trần Húc rồi nói:"Anh ngươi cho rằng anh nghĩ cái gì em không biết sao?. Có phải đang nhĩ là trái một cô phải một cô rồi ôm cả hai không? Được, hôm nay cho anh một cơ hội."
Quản Dịch vừa mới dứt lời, Cao Hiểu Tiết liền hét to một tiếng:" Không cần phải như vậy chứ." Trời ạ, Cao Hiểu Tiết biết mình lúc ngủ có nhiều tật xấu, nếu như ngủ bên Quản Dịch thì không sao cả, đều là nữ nhân mà, không thể nói là chiếm tiện nghi của nhau được. Nhưng mà nếu là ngủ bên Trần Húc mà nói........ Bữa hôm đó, mới mở mắt dậy đã thấy mình nằm trong ngực Trần Húc, lại là chính mình chui vào...... Cao Hiểu Tiết có cảm giác nhảy lầu cũng không hết bẽ mặt!!!!
" Dù sao ta cũng không, Quản Dịch hay là ngươi cứ ở giữa, ta ôm ngươi ngủ. Nếu là tên kia dám dộng thủ với ngươi, ta giúp ngươi cắt của anh ta!"
" Ta đây mà phải chịu thiệt ư!" Quản Dịch giống như cười mà không phải cười, cô rất thông minh, chứng kiến Cao Hiểu Tiết có phản ứng như vậy liền biết chắc trước đó cũng đã ở cùng nhà với nhau nhất định có mờ ám. Bất quá nàng cũng không có nói ra, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:" Vậy được rồi, bản tiểu thư sẽ như vậy mà làm. Bất quá tiểu tử kia tốt nhất là an phận, giữa đêm đừng có mà làm những hành vi bậy bạ đấy."
Quản Dịch đáp ứng sảng khoái như vậy Trần Húc có chút kỳ quái, vốn hắn định xin một trong hai cái chăn còn lại để ngủ trên bài máy tính cho qua một buổi đêm. Nhưng Quản Dịch nói như vậy, nhìn nữ nhân này đối với mình sảng khoái như vậy không khỏi có chút kì quái, mơ mơ màng màng cũng đồng ý —— kỳ thật chuyện này cũng là do ảnh hưởng của tiềm thức còn sót quấy phá. Dù sao cùng hai đại mĩ nhân ngủ chung chăn gối , loại chuyện này mơ cũng không được nha!
Sau khi tắt đèn, ba người cứ như vậy song song nằm trên giường. Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đắp chung một cái chăn, Trần Húc cũng đắp một cái chăn —— chăn mền đều là Cao Hiểu Tiết mang đến, bởi vì cái chăn của Trần Húc đã ướt, mà Quản Dịch khi qua chỗ Trần Húc chỉ đem theo cái vali du lịch, trong đó cũng chỉ có vài bộ quần áo và vào đồ tuỳ thân, không mang chăn mền.
Cái chăn mà Trần Húc đang đắp trên người là chăn của Quản Dịch đắp trước đó, mùi thơm của nữ yêu tinh này còn vương đầy trên chăn. Mà cái giường thì chỉ đủ chỗ cho hai người ngủ là vừa vặn, nhưng hiện tại lại có ba người nên rất chật chội. Chen chúc một hồi Trần Húc cùng Cao Hiểu Tiết đều ép về phía Quản Dịch, Trần Húc cảm giác mình đang dần dần bị đẩy ra ngoài, chỉ sợ sẽ té xuống giường.
Trần Húc nghiêng một cái, trong đêm tối mơ hồ thấy Quản Dịch đang trương mắt nhìn mình —— đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Trần Húc, dù sao hắn cũng không dám xác định Quản Dịch đang nhìn mình. Bởi vì trước đó cái rido cửa sổ đã được kéo lại, trong phòng không còn một chút ánh sáng, tối đen đến nỗi dơ tay trước mặt không thấy ngón. Nhưng Trần Húc có thể cảm giác được, Quản Dịch không có nhắm mắt, đồng tử mơ hồ có chút phản quang, tia phản quang đó lộ ra vài tia nghiền ngẫm. Hình như là con mèo nhỏ đang hiếu kỳ đang ngó chừng một cái quả cầu len.
Trần Húc nhịn không được ho khan một tiếng, hắn có thể cảm giác được mục quang đối diện mang theo chút vui vẻ, Quản Dịch thanh âm nhỏ nhắn truyền đến:" Như thế nào, cảm mạo rồi à?"
Theo thanh âm phát ra, có thể đoán được nữ nhân này đang hướng mặt bên phía mình. Trần Húc thấp giọng lẩm bẩm một câu chính mình cũng không biết đang nói gì, liền dúi đầu vào trong chăn.
Ánh mắt của con người chính là một thứ kì quái, giống như có một luồng năng lượng từ mắt bắn ra mà con người không thể biết được. Nói thí dụ như sau lưng có người nhìn mình, mặc dù không thấy nhưng mình sẽ có cảm giác rất khó chịu, cảm giác có người soi mình. Có khoa học gia cho rằng ánh mắt của con người có thể tập trung tạo ra được một tia năng lượng. Nếu như có thể chứng minh được khả năng này, con người không phải có thể bắn ra tia laser từ mắt hay sao.
Đương nhiên những thứ này chỉ là giả tưởng, dù là trong đống tư liệu của Tiểu Mẫn cũng không có một chút gì về khả năng này. Cho nên Trần Húc trùm chăn che đầu cản trở ánh mắt của Quản Dịch, hắn lập tức có cảm giác thư thái hơn nhiều.
Vừa lúc đó, Quản Dịch đột nhiên vươn tay, kéo chăn trùm đầu của Trần Húc ra.
Trời ạ! Nữ nhân này muốn làm gì?
" Đừng nói chuyện" Quản Dịch tiến sát mặt lại, Trần Húc có thể cảm giác được mấy sợi tóc đang cọ trên mặt mình. Hai người mặt sát nhau như vậy, hơi thở cứ phả vào tai Trần Húc, lúc này hắn có một loại xúc đông, nghiêng đầu lên thì sẽ hôn nhau mất.
Trần Húc mất tự nhiên đem đầu dời ra chỗ khác, Quản Dịch nhịn cười không được đem đầu trở về chỗ cũ, nhưng yêu tinh kia này đúng là lá gan rất lớn, lại trực tiếp hướng Trần Húc thở ra một hơi, hạ dọng nói:" Như thế nào, sợ em xơi anh à!."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui