Chương 14: Thực tế ảo - cây Bạch Quả
"A... Thực tế ảo?”
Đối với từ này, một người thích xem tiểu thuyết internet - như Trần Húc - cũng không xa lạ gì, bởi vì ngay chương đầu tiên của tiểu thuyết, đại đa số nhân vật sẽ đi mua mũ thực tế ảo, sau đó đi vào trò chơi.
Không biết thực tế ảo trong lời Tiểu Mẫn có phải là thực tế ảo trong ấn tượng của hắn không? Vì thế Trần Húc lại hỏi: "Ngươi nói hệ thống thực tế ảo, có phải là cái loại hệ thống có thể làm người ta tiến vào một thế giới ảo chơi?"
"Đúng vậy."
"Vậy sau khi tiến vào cái kia thế giới ảo đó, người ta có cảm giác như thế giới thật? Hoàn toàn lấy góc nhìn thứ nhất để trãi nghiệm thế giới ảo?"
"Đúng vậy." Tiểu Mẫn nói: "Có điều tôi phải đính chính một chút, hệ thống thực tế ảo bị điều kiện phần cứng hạn chế. Với kỹ thuật hiện tại, tuy có thể làm cho người sử dụng lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được tính chân thật của hệ thống thực tế ảo, nhưng loại chân thật này cũng có chênh lệch với thế giới thật. Tỷ như những ngọn cỏ rất nhỏ, biểu tình trên mặt nhân vật,... đều cần phải có sự kết hợp của phần cứng cực mạnh với phần mềm mới có thể thực hiện được. Nhưng thực tế ảo được sinh ra, là một trong những sự kiện quan trọng trong quá trình phát triển khoa học kỹ thuật, văn minh nhân loại"
Trần Húc hung hăng hít mấy hơi, nói: "Bây giờ ta có thể trãi nghiệm thực tế ảo không?"
"Không được" Tiểu Mẫn trực tiếp dội một chậu nước lạnh, "Bởi vì hiện giờ chỉ mới khôi phục chủ thể của hệ thống thực tế ảo, còn thiếu phần mềm nên không thể sử dụng."
"Ách, có ý gì?"
"Hệ thống thực tế ảo có tên là Brian Computer, gọi tắt BC, chính là hệ thống ‘máy tính đại não’. Nếu so sánh với PC truyền thống thì chủ thể hệ thống BC tương đương với hệ điều hành của PC. Vì chúng tôi [ý nói các máy tính giống Tiểu Mẫn], là thế hệ máy tính có phần cứng kết hợp của PC với BC. Theo lý thuyết thì phần cứng đủ để sử dụng BC. Hiện giờ chỉ mới khôi phục ‘hệ điều hành’ của BC, không có phần mềm gì để sử dụng cả"
Vừa nghe giải thích như thế Trần Húc đã hiểu, nói cách khác: hiện tại hệ thống BC của cái máy tính tương lai này giống như một cái PC cài đặt Windows, nhưng cái PC này ngoài hệ điều hành ra thì không có cái gì khác! Không có trình duyệt, không có phần mềm chat, thậm chí mấy cái game nhỏ như quét mìn [game MineSweeper trên máy tính cài windows] cũng không có!
Cái PC này có thể làm gì? Một cái xác không hồn, chả làm được cái quái gì hết!
Trần Húc vui, vì hệ thống thực tế ảo BC có sức hấp dẫn và tiềm lực rất lớn, hơn nữa Tiểu Mẫn nói: bên trong ổ cứng có gần một phần ba dữ liệu thuộc về hệ thống BC.
Trần Húc buồn, vì hiện giờ, hệ thống BC này giống mỹ nữ trong TV, xem được sờ không được, đừng nói đến chuyện mình đè nàng xuống!
Đang buồn bực, Trần Húc đành phải hỏi Tiểu Mẫn vài chuyện có liên quan hệ thống ảo, xem như cho mình một hy vọng.
Hệ thống này ra đời năm 2064, do các chuyên gia Trung - Mỹ nghiên cứu ra, có ý nghĩa vượt thời đại. Ý nghĩa chân chính của hệ thống này là: thực hiện kết nối giữa đại não với máy móc, không có phản ứng phụ, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực.
Nhất là hai lĩnh vực lớn là game và điện ảnh, nó gần như đã diệt chủng PC!
Hệ thống này được sinh ra có ý nghĩa vô cùng trọng đại, đối với rất nhiều người tàn tật thì hệ thống này giúp họ có thể nghe được, thấy được thế giới này, giúp họ có thể hưởng thụ thế giới này giống người bình thường. Tới năm 2086, trải qua mười mấy năm phát triển, hệ thống thực tế ảo đã gần như hoàn thiện, hằng năm, có hàng trăm game cực nóng được sản xuất riêng cho hệ thống BC này.
Hơn nữa, ngoài việc dùng BC để chơi game và xem phim, ý nghĩa tối trọng yếu là giúp đỡ mọi người trong học tập!
Nghe miêu tả Tiểu Mẫn xong, Trần Húc thật sự thực hâm mộ bọn nhỏ 80 năm sau. Dưới sự trợ giúp của BC, học sinh thời đại đó có thể vừa học vừa chơi.
Muốn nhìn khủng long? Không thành vấn đề! Dùng BC đưa bạn vào thế giới ảo, để bạn thật sự cảm thụ được cái gì là ‘Công viên kỷ Jura’.
Muốn học về máy bay? Không thành vấn đề! Có thấy đống linh kiện phi cơ - có độ mô phỏng 99% - trước mặt không? Lại đó lắp ráp đi, sau đó lái thử coi phi cơ có bay được hay không? Phi cơ có bị rơi cũng không sao, dù sao cũng không chết được, muốn ráp thế nào thì cứ ráp thế đó đi!
Thậm chí quân đội các quốc gia cũng tạo phần mềm chuyên huấn luyện quân sự trên BC, một binh sĩ dưới tình huống không cần lo lắng tử vong, có thể tự mình thể nghiệm sự tàn khốc của chiến trường, học cách sử dụng nhiều loại vũ khí, quen thuộc nhiều phương thức tác chiến, thậm chí có thể đạt tới trình độ tinh anh của bộ đội đặc chủng: hải lục không tam quân nhất thể [lính có thể tác chiến trên biển, trên đất liền và cả trên không]!
Hơn nữa, có thể nói rằng chi phí huấn luyện bằng BC chỉ bằng với cho phí cho một game chiến tranh: ngoài chi phí nghiên cứu và bảo trì game thì gần như là không tốn một đồng nào nữa. Cho nên, quân đội tương lai rất thích tiến hành diễn tập "thực chiến", gần như mỗi một lần diễn tập đều là đạn đạo bay đầy trời, phi cơ, xe tăng - trong hiện thực có giá trị mười triệu, trăm triệu – muốn nổ là nổ, không cần phải lo nghĩ. Nói không chừng còn có thể ném ra vài cái đầu đạn hạt nhân nữa, bọn lính ở trung tâm vụ nổ chỉ cần có năng lực tự bảo vệ chính mình là hoàn thành nhiệm vụ...
Trần Húc hiện giờ chỉ mơ được chơi game của BC – dù cho là game tệ nhất cũng được. Cảm giác của hắn bây giờ giống hệt năm đó khi lão cha mua cho hắn cái máy chơi game vừa xuất hiện trên thị trường, tới lúc vô cùng hưng phấn gắn vào TV chuẩn bị chơi thì hắn mới phát hiện lão cha ‘gà’ chưa có mua hộp game...
Hắn cẩn thận dặn dò Tiểu Mẫn, nếu có game BC nào có thể chơi, thì nhất định phải báo cho hắn trước tiên! Hắn phải nhanh chóng đi vào cẩn thận thể nghiệm một chút!
Trở lại phòng ngủ, thấy cửa đã khoá, trong phòng ngủ không có một bóng người. Lúc này Trần Húc mới nhớ tới, trong phòng ngủ trừ hắn và Tần Tiểu Ngạn còn chút bình thường thì hai vị khác đều giống như quỷ: cứ đến tối là chạy đi mất.
Ngô Nguyên thì còn đỡ, dù sao cũng biết hắn đi nơi nào. Thằng nhãi này thuộc loại trạch nam [chỉ ru rú trong nhà], nhưng buổi tối mấy ngày gần đây cũng hơi khác thường. Mỗi lần cơm nước xong thì về phòng, lấy cái laptop rồi biến mất. Nghe Tiểu Ngạn - tin tức linh thông nhất trong phòng – nói: trước khi nhập học, Ngô Nguyên vào xem BBS của trường, sau đó biểu hiện ra năng lực công phòng internet xuất sắc - lúc đó hắn chưa tham gia CLB nào – nên đã bị một đám sư huynh lôi kéo. Hiện giờ đã gia nhập “CLB Sinh viên yêu máy tính”, không biết là đang làm dự án gì.
Phải biết rằng: các CLB của sinh viên trong trường đại học Tổng hợp rất ngưu B, nhìn quanh, không có CLB của trường nào có năng lực hơn các CLB của đại học Tổng hợp, hơn nữa, trong trường có rất nhiều CLB thành công. Các CLB của đại học Tổng hợp sẽ là tấm gương và mục tiêu của sinh viên các trường xung quanh. Sau khi tốt nghiệp, khi tìm việc mà trên lý lịch có ghi mình tham gia CLB chuyên ngành nào đó khi còn học đại học thì sẽ được “thêm điểm”.
Mà “CLB Sinh viên yêu máy tính” là một trong những CLB nóng nhất trường. Các CLB khác đều là đi mời gọi các sinh viên mới rồi sàng lọc lại mới cho làm thành viên, nhưng “CLB Sinh viên yêu máy tính” lại dùng cách khác: đặt một cái mật mã vào BBS của trường, người nào có thể vượt qua mật mã này mới có tư cách báo danh. “CLB Sinh viên yêu máy tính” còn ngưu B ở chỗ: bọn hắn có thể nhận các dự án của trường hoặc của các công ty, sau khi hoàn thành dự án thì được thù lao rất dày.
Hơn nữa “CLB Sinh viên yêu máy tính” có rất nhiều đề tài nghiên cứu và sản phẩm được trong nước khen ngợi, tuy Ngô Nguyên hiện giờ vội vội vàng vàng, nhưng với thành tích là năm nhất duy nhất có thể tiến vào CLB ngon lành như vậy thì hắn cũng được coi là người có chút danh tiếng trong trường rồi.
Về phần Đổng Thanh Khiết, hắn là người thần bí nhất trong phòng. Mỗi lần vừa tan học là không thấy hắn đâu nữa, khi hắn trở về, hỏi thì hắn nói đi làm việc ngoài giờ, nhưng không nói làm ở đâu. Nghĩ lại biểu hiện kích động của Lão Đổng ngày đó - khi mất đồ - mọi người đoán gia cảnh Lão Đổng rất khó khăn, nghe nói ngay cả học phí cũng là nhờ quỹ khuyến học cho vay, nên ngày đó, tuy hắn mất không nhiều tiền, nhưng đối với hoàn cảnh hắn thì rất khó thừa nhận.
Huống chi, cuối cùng mọi người đều lấy lại được đồ của mình, chỉ có tiền của hắn là không lấy lại được.
Tuy mọi người không nhắc lại chuyện này, nhưng đều nhớ trong lòng, khi đi ăn cơm, thấy Lão Đổng lấy rất ít đồ ăn, cả đám đều lấy cớ chia đồ ăn của mình cho hắn.
Sinh hoạt phí mỗi tháng của Tần Tiểu Ngạn chỉ hơn 400 đồng, Ngô Nguyên và Trần Húc thì ngày thường coi như khá đầy đủ, nên hai người rất ăn ý, mỗi bữa cơm đều lấy thêm một ít đồ ăn, sau đó tìm nhiều lý do để chia cho mọi người cùng ăn.
Giờ này chắc Tần Tiểu Ngạn đang thảo luận chuyện bóng đá trong phòng Vương Đống, không biết khi nào thì trở lại, nên Trần Húc không dám lấy siêu cấp máy tính ra, hắn lấy cái laptop cùi của mình ra, dạo vài vòng trên mạng, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Ngay sau đó, Trần Húc phát hiện quyết định của mình thật là “anh minh thần võ”, bởi vì chưa được vài phút, đã nghe có tiếng đập cửa, vừa mở cửa thì thấy không phải Tần Tiểu Ngạn, mà là một thằng ở cách vách, tên Lưu Thụy.
Khai giảng cũng đã vài ngày, cả tầng lầu coi như là quen biết nhau, Trần Húc cũng rất khách khí hỏi hắn có chuyện gì.
Lưu Thụy hỏi “Cho tao mượn máy tính dùng một chút nha, tao lên mạng tra tư liệu”
Đây không phải là vấn đề gì lớn, dù sao hiện giờ Trần Húc cũng không dùng laptop, nên đưa cho hắn mượn. Sau đó ngạc nhiên hỏi hắn tra tư liệu gì.
"Thơ ca!" Lưu Thụy ngạc nhiên nhìn qua: "Mày không biết hay là đã quên? Hôm nay, lúc tan học, chủ nhiệm Trần đã nói còn có một tháng nữa là tới Trung Thu, kêu chúng ta chuẩn bị thiệp chúc mừng, rồi nộp lại, sau đó, đến đêm Trung thu, trường sẽ phát thiệp ngẫu nhiên cho các bạn khác"
Trần Húc nói “Tao biết, nhưng thiệp mừng liên quan cái rắm gì đến thơ ca?”
Lưu Thụy nói “Mày không hiểu rồi, hôm nay tao nghe Trần Lão Đại nói: mặc dù thiệp mừng là ngẫu nhiên phát đến tay người khác. Nhưng nguyên tắc cơ bản là đem thiệp của nam sinh phát cho nữ sinh, thiệp của nữ sinh phát cho nam sinh. Khoa chúng ta ‘sói nhiều thịt ít’, các cô nương trong khoa chắc chắn sẽ nhận thiệp của chúng ta. Tao muốn làm một bài thơ cực kỳ cảm động, biết đâu may mắn nó rơi vào tay cô em xinh đẹp nào đó? May mắn hơn nữa thì biết đâu sẽ vào tay một trong ‘tam đại mỹ nữ’ Quản Dịch, Trạm Tinh, Cao Hiểu Tiết? Nói không chừng nàng ngưỡng mộ tài hoa của tao, sau đó, hắc hắc hắc...”
Trần Húc bị tiếng cười như cú đêm kêu của hắn làm cả người nổi da gà, sau đó nói “F..k, biết đâu bài thơ của mày rơi vào tay ‘khủng lg’ thì sao?”
"Cùng lắm thì bỏ của chạy lấy người thôi!" Lưu Thụy hèn mọn liếc mắt nhìn Trần Húc một cái, nói: "Tao muốn làm, tốt xấu gì cũng có cơ hội thành công, còn nếu không làm thì một chút hy vọng cũng không có", Trần Húc thật sự cảm thấy người này là một triết học gia!
Bất quá nghĩ lại thằng nhãi này nói cũng có đạo lý, nhìn thằng này tập trung tinh thần tìm thơ ca trên mạng, Trần Húc khinh thường cười, “Thơ ca? Thứ đồ chơi này mà phải tìm sao?”
Dù sao, hiện giờ không có việc gì làm, laptop lại bị người ta mượn, vì thế Trần Húc đi xuống lầu mua thiệp chúc mừng, cầm lấy bút trực tiếp viết.
Mấy năm trung học, Trần Húc cũng trãi qua chuyện dùng văn chương tỏ tình. Sau này hắn cảm thấy làm chuyện này thật sự vô vụ nên mới buông tha cho, hiện giờ nhớ lại cảm thấy như giấc mộng Nam Kha. Bất quá hắn tin rằng những gì mình viết trước kia cũng không mấy thứ trên mạng.
Trong sân trường trung học của Trần Húc có một cây Bạch Quả ngàn năm, được xưng là ‘Trấn giáo chi bảo’ [bảo vật trấn phái] của trường trung học bọn hắn, nghe nói là năm đó, Chu Du thời Tam Quốc từng cất nhà dưới gốc dây này, nhưng Trần Húc không tin tưởng lắm, Chu Du không có việc gì làm sao? Không đi đánh giặc chạy tới gốc cây này làm cái gì?
Tất nhiên, có không ít nhà văn, nhà thơ viết về cây Bạch Quả, nhưng cơ bản đều là loại gà mờ, không có tiếng tăm gì giống Trần Húc. Năm đó, Trần Húc có một cô bạn tốt chuyển trường đi Thượng Hải, Trần Húc liền viết về cây Bạch Quả tặng nàng [Để nguyên đọc chơi, mình không biết dịch, ai dịch thơ được thì dịch hộ mình nha, thanks]:
Sẽ nghĩ muốn tích khi ấu bình thực,
Đông chí Diệp Lạc di khô chi.
Trọng thủ trước đây chiều xuân diệp,
Hồng nhạn xa ký truyền tương tư.
Hiện giờ Trần Húc viết thiệp chúc mừng, cũng viết thơ về cây Bạch Quả. Sau khi viết ra, trong lòng hắn có 3 phần khoe khoang, 4 phần tự đắc, nhưng còn có 3 phần phiền muộn vì hồi ức ngày xưa:
[Để nguyên đọc chơi, mình không biết dịch, ai dịch thơ được thì dịch hộ mình nha, thanks]
"Cùng ngươi gặp lại
Duyến tự kia Tiêu Sắt gió thu
Cũ cây Bạch Quả hạ
Ngưng ta lúc ban đầu cảm động
Ngươi nắng tươi cười
Thâm khắc ở ta trong óc bên trong
Cây Bạch Quả hạ ngươi
Giống cái Thiên Sứ làm cho ta tim đập thình thịch
Có lẽ ngươi chưa từng phát hiện
Bên người nam hài nhất liêm u mộng
Có lẽ ta thôi lâm vào
Kia tương tư không đáy thâm động
Lấy lên một mảnh cây Bạch Quả
Muốn mượn một trận gió mát
Đưa vào trong tay của ngươi
Đổi ngươi ảm đạm cười
Đủ để đem trên đời hàn băng
Toàn bộ tuyết tan
Nhưng ngươi chung không nhìn tiêu sái quá
Đem kia tấm cây Bạch Quả lưu ở trong gió
Chỉ vì ta lưu lại một tấm
Trống trơn mưa bụi mênh mông "
Sau khi viết xong, Trần Húc tiện tay bỏ thiệp mừng vào trong bao thư rồi dán kín lại, trong lúc dán bao thư, Trần Húc cảm thấy giống như mình đang phong tỏa một đoạn hồi ức.
Nhất thời, tâm tư khoe khoang bay đi hết, Trần Húc có chút đần độn ném bao thư vào trong ngăn kéo, Ài, muốn phát cho ai thì phát đi!