Siêu cấp máy tính

Chương 15: Thủ môn
Trần Húc chơi game Winning Eleven - là game bóng đá rất xuất sắc của KONAMI, Nhật Bản - cũng khoảng 10 năm rồi.
Lẽ ra, một thằng chơi game bóng đá thời gian lâu như vậy thì hứng thú đối bóng đá nhất định là không nhỏ, nhưng kỳ quái là: Trần Húc hiểu rất rõ ràng các quy tắc, biết rõ đội hình của những đội bóng nổi tiếng thế giới, nhưng cho đến bây giờ hắn chưa từng học bóng!
Thật ra, không phải Trần Húc không đá bóng, là một thanh niên nhiệt lực bắn ra bốn phía, tràn ngập khát khao với cuộc sống sao không tham dự thể loại vận động này được?
Lần đầu tiên Trần Húc đá bóng là năm 1999, lúc ấy tuyển nữ Trung Quốc như hoa hồng nở rộ.
Nhưng trời không chiều lòng người, hoặc là nói lão thiên gia không muốn nhìn thấy một thiếu niên tốt rơi vào vòng xoáy của bóng đá – lúc đó hắn rất thích đá bóng, mỗi ngày đều trốn học đá bóng với đám bạn, khiến thành tích học tập vô cùng thê thảm - cho nên, trong một buổi đá bóng, Trần Húc ra sân chưa đầy 5 phút, hắn dùng mũi chân (là mũi chân, đám gà không trải qua huấn luyện chính thức khi đá bóng sẽ dùng mũi chứ không phải lưng bàn chân) hung hăng sút bóng, bất hạnh là trên cái sân bóng rách nát đó thò ra một tảng đá nhọn... Tiếp đó, Trần Húc ôm chân, lệ rơi đầy mặt, bị đưa vào bệnh viện, sau đó, bàn chân phải của hắn thiếu mất nửa ngón...
Trần Húc cảm thấy mình thật sự đã trải qua một hồi thảm kịch nhân gian, còn bi thảm này gấp mấy lần so với diễn viên đóng vai Âu Dương Phong sử dụng Ngũ Hành Độn thổ thuật, đầu bị đập vào đá hoa cương. Cho nên, giấc mộng bóng đá một thiếu niên nhiệt lực bắn ra bốn phía, cứ như vậy thất bại. Còn Trần Húc thì do bị thương nên tránh được bị đòn tét mông nhưng không thể tránh được màn “song ca” làm mệt lỗ tai của cha mẹ mỗi ngày.
Qua 10 năm, một lần nữa Trần Húc đứng trên sân bóng, vì để lấy phong cách, hắn còn đặc biệt đi mua một đôi giày chơi bóng hiệu Song Tinh, 18 đồng một đôi.
Trần Húc trên sân bóng đang kêu oa oa, đá đến bây giờ, hắn phát hiện ngay cả bóng mà mình còn chưa chạm vào được – trong game thì mấy cầu thủ bèo nhất cũng có thể sút cầu môn, ai ngờ mình thì cả bóng còn chưa chạm được nói gì đến sút bóng – trình độ mình bây giờ còn thua xa đám đầu heo trong tuyển quốc gia!
Chạy vòng vòng mệt mỏi, mồ hôi tuôn như tắm, nhưng không sờ được quả bóng, Trần Húc ảo não tiêu sái ra khỏi sân, Vương Đống vỗ vai của hắn, an ủi: "Quên đi, lần đầu đá bóng đều là như vậy, năm tao học tiểu học cũng vậy thôi"
"Nói vậy là trình độ hiện giờ của mình chỉ bằng lúc hắn học tiểu học?" Nghe Vương Đống an ủi, Trần Húc càng muốn khóc.
"Hiện giờ bạn biết bóng đá khó chơi thế nào chưa?" Không biết Cao Hiểu Tiết đến bên cạnh lúc nào, đang chế giễu.
Cao Hiểu Tiết hôm nay mặc đồ thật khỏe khoắn, phía trên là một cái áo thun ngắn, không có tay, phía dưới là một cái quần short cực ngắn. Cặp đùi trắng như tuyết lộ hết ra ngoài, hấp dẫn vô số tròng mắt của đám gia súc trên sân thể dục.
Trần Húc toát mồ hôi, nói “Là do tôi không cẩn thận nên nói nhầm thôi, có cần phải đả kích tôi như vậy không?” Hắn còn muốn trách móc vài câu, đột nhiên thấy sau lưng Cao Hiểu Tiết có một cô gái đang im lặng nhìn sân huấn luyện.
Trạm Tinh?! Sao nàng tới đây?
Trạm Tinh hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu trắng và quần jean màu xanh lam, nàng tùy ý đứng ở nơi đó, mái tóc nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, thật xinh đẹp giống như một bức họa.
"Woa? Sao bạn đỏ mặt?" Đột nhiên Cao Hiểu Tiết bên cạnh kêu một tiếng giống như phát hiện đại lục mới, sau đó ôm Trạm Tinh cười ha ha nói: "Ai da, nhìn Tinh Tinh nhà tui hả? Sao đỏ mặt? Ài, Tinh Tinh à, bạn có mị lực thật lớn đó!"
Trần Húc bị nàng trêu ghẹo, cảm thấy mặt thật sự có chút đỏ, nhưng hắn thấy nếu mình giải thích thì nhất định sẽ bị Cao Hiểu Tiết chụp lấy làm đề tài trêu chọc đến chết mất, vì thế cố ý nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Tui có thói quen vừa thấy mỹ nữ là đỏ mặt, có sao không? Dù sao lúc tui nhìn thấy bạn thì mặt tui không có đỏ!"
Người này dám nói bổn cô nương không phải mỹ nữ! Cao Hiểu Tiết trừng mắt với hắn, bất quá nàng nhanh chóng hiểu được ý tứ của Trần Húc, sau đó nàng ra vẻ đáng thương ôm Trạm Tinh nói, "Mình đâu phải là mỹ nữ, tất nhiên bạn sẽ không đỏ mặt. Sao có thể so sánh Tinh Tinh của chúng ta được? Tinh Tinh chúng ta là đại mỹ nữ nha, nếu bạn mời tôi bữa cơm thì tôi có thể tiết lộ cho bạn những tin tức độc nhất vô nhị"
Trạm Tinh nói “Đi chết đi, mấy người cãi nhau đừng có lôi tui vào” Sau đó, Cao Hiểu Tiết cố ý lên mặt nàng một cái, còn nói “Thơm quá”, trước khi Trạm Tinh kịp phản ứng thì nàng đã cười hì hì rồi chạy mất.
Hiện giờ còn lại ba người Vương Đống, Trạm Tinh và Trần Húc. Vương Đống đang nhìn biểu hiện của các cầu thủ, Trạm Tinh cũng vậy, Trần Húc cảm thấy mình ở chỗ này thật không có ý tứ, vì thế liền nói với Vương Đống “Sư huynh, em đi trước nha”
Vương Đống ngạc nhiên nói: "Sao lại đi? Xem một chút đi, đám năm nhất mấy chú đa số đều chưa từng tiếp xúc bóng đá. Nên anh định huấn luyện chung cho mấy chú một ít kiến thức cơ bản, chú mày không ở lại huấn luyện sao?"
Trần Húc lén liếc nhìn Trạm Tinh một cái, đột nhiên hắn cảm thấy cái đám trong sân không phải là đang đá bóng mà gào thét giống như một bầy khỉ đang đùa giỡn với nhau. Trong lòng hắn có vài phần hảo cảm đối với cô bé trước mắt này, giống như năm đó mình học trung học đã thầm mến một cô bé. Lúc đó mình rất ngu, vì hấp dẫn sự chú ý con gái người ta nên luôn cố ý gây sự với nàng, hiện giờ nghĩ lại thấy mình quá ngây thơ, không biết hành động gây chú ý đó trong mắt người ta thì mình ngày càng mất điểm.
Trần Húc bây giờ đã hiểu được đạo lý gọi là “bêu xấu không bằng giấu dốt”, cho nên hắn không muốn tham dự.
Trần Húc nói: "Em cảm thấy mình không có năng khiếu chơi bóng, để em ngoan ngoãn ngồi ngoài sân cổ vũ là được rồi"
Vương Đống nghĩ một chút rồi hỏi, “Chú mày chạy 100m mất bao nhiêu giây?”
Trần Húc gãi gãi đầu rồi nói: "Đừng cười nha, khoảng 14 giây gì đó"
"Vậy 1.500m?"
"Ách, cái này thì không nhớ rõ" Trần Húc vô sỉ nói: "Dù sao thời trung học, mỗi lần chạy cự ly dài thì em đều nằm trong nhóm những người về cuối, sau đó nằm thở như chó vậy"
Ách, ý của hắn chính là: Muốn tốc độ hả? Không có tốc độ. Muốn thể lực hả? Đíu có thể lực. Ngoài ra, vừa mới học chơi bóng thì nhất định là kỹ thuật cũng không có nốt.
Vương Đống rất muốn nói “Vậy mày về nhà ngủ đi, siêng năng đọc sách một chút, đừng lãng phí thời gian ở sân vận động nữa”. Nhưng hắn cảm thấy những lời này có sức sát thương rất lớn tới lòng tự trọng của một thiếu niên nên hắn không nói, đang nghĩ coi nói sao cho uyển chuyển một chút, đột nhiên Trạm Tinh đang đứng bên cạnh nói: "Vừa rồi mình thấy bạn xử lý bóng, tuy động tác rất bình thường, nhưng phản ứng và sức bật của bạn khá tốt, hay là bạn thử tập luyện làm thủ môn xem sao?"
Thủ môn?
Không biết Cao Hiểu Tiết lén trở lại từ lúc nào, kêu lên: "Tinh Tinh, không phải chứ? Bạn nghĩ hắn ‘cao’ thế này có thể giữ khung thành được sao? Uy, vị bạn học này, bạn cao bao nhiêu?"
Trần Húc trợn trắng mắt, di di ngón chân trên thảm cỏ: "1,72m", Trần Húc thật sự không tính là cao, đối với nam sinh bình thường thì 1,72m chẳng thể nào gọi là lùn, nhưng để làm thủ môn thì quả thật còn hơi thiếu một chút.
Trạm Tinh kéo Cao Hiểu Tiết lại nói “Thủ môn cũng không cần cao lắm, 1,72m cũng đủ rồi. Chủ yếu là mình thấy phản ứng và sức bật của hắn khá tốt”
Lực bật chân của Trần Húc khá tốt, nhưng hắn thấy kỳ quái là làm sao mà Trạm Tinh thấy được? Trạm Tinh nhìn hắn, nói: "Vừa rồi mình thấy bạn nhảy lên đoạt bóng"
Trần Húc nhớ vừa rồi mình thật sự có nhảy lên, lúc đó bị nàng thấy được? Lúc này Cao Hiểu Tiết ồn ào nói “Vậy qua thử một chút đi”
Nói xong Cao Hiểu Tiết đi lấy một quả bóng lại, nói “Bạn học này nhảy lên một cái để mình xem bạn có thể bật cao bao nhiêu?”
Trần Húc có cảm giác giống như nàng đang nói giỡn, vì thế ngoắc ngoắc ngón tay nói “Come on”. Cao Hiểu Tiết liếc hắn một cái rồi ném quả bóng tới.
Cao Hiểu Tiết thật đê tiện, ặc, là thật thông minh. Trước khi ném, nàng làm một cái động tác giả, nàng nhắm phía bên trái nhưng lại ném sang bên phải.
Rõ ràng Trần Húc bị động tác giả lung lay một chút, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, nhảy đúng hướng rồi cản quả bóng lại!
"Không phải chứ!" Pha chặn bóng này làm Vương Đống giật nảy mình, kéo Trần Húc lại, đấm vào ngực hắn một đấm nói: "Tốt lắm! Chú mày có tập luyện hả?"
Trần Húc cười ha ha nói “Chưa ăn thịt heo nhưng cũng không đến nỗi chưa từng thấy qua heo chạy. Em mỗi ngày đều chơi game bóng đá mà. Không ngờ cảm giác nằm trên cỏ này thật thoải mái”
"Ài, kiêu ngạo thế?!" Cao Hiểu Tiết thấy Trần Húc có bộ dáng đắc ý nên rất là khó chịu, nói: "Bạn học này, vừa rồi là do bạn gặp may đấy, không tin thì thử lại lần nữa nha?"
"Đừng, đừng!" Trần Húc cười ha ha, "Lần này nhất định bạn sẽ ném rất xa, mình không mắc mưu đâu! Hơn nữa, vừa rồi bạn nói là kiểm tra phản ứng mà, không phải bạn đã thấy rồi sao?"
Cao Hiểu Tiết bị hắn làm tức giận, ngũ tạng muốn bóc khói, lúc này Trạm Tinh kéo nàng lại nói: "Tốt lắm, không cần náo loạn nữa. Không phải hôm nay bạn tới để phát hiện nhân tài sao? Mình thấy hắn có thể làm thủ môn, nếu không thì để hắn tập luyện thêm rồi xem xét lại"
Vương Đống cũng đi tới nói “Anh thấy vừa rồi tiểu tử này chặn quả bóng đó rất tốt. Hơn nữa, chủ lực khoa chúng ta hiện giờ đều là năm tư, sẽ không tham thi đấu được, nếu Trần Húc thật sự có thiên phú, hơi lùn một chút cũng không sao. Nếu biểu hiện tốt không chừng có thể được mời vào đội tuyển của khoa”
Nghe xong, Trần Húc rất đắc ý, cố ý liếc mắt thị uy Cao Hiểu Tiết một cái, nói: "Thế nào, thấy thiên phú của tôi rất cao phải không? Tôi chính là hạt giống thiên tài nha, oa ca ca ca ca!"
Thấy dáng vẻ đắc ý của người này, trong lòng Cao Hiểu Tiết rất khó chịu, thật ra, không phải Cao Hiểu Tiết cố ý nhắm vào Trần Húc, chẳng qua nàng là điển hình của những người có tính tình ương bướng như con lừa, không thích người khác chống đối mình. Vừa định phản bác vài câu, đột nhiên nhãn châu chuyển động, nghĩ ra một biện pháp rất tốt, vì thế lập tức thay đổi biểu tình, nũng nịu nói: "Được rồi, vị bạn học này quả nhiên là một cầu thủ rất có tiềm lực. Vì để nhanh chóng khai thác hết tiềm năng, từ giờ trở đi mình sẽ đảm nhận chức trách huấn luyện thủ môn riêng của bạn nha”
"Á..." Nụ cười của Trần Húc đông cứng trên mặt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui