Chương 58: SM.MH xuất hiện! / Cho ngươi một tháng
Vừa nghe nàng nói những lời này trong lòng Trần Húc lập tức khẩn trương lên. Vì trước đây hắn có xem một đoạn phim Hàn, trong đó có cảnh nữ nhân vật nói "Cảm ơn" rồi... nhảy lầu! Cảnh tượng bây giờ cũng tương tự, Trần Húc hoảng hốt nói:
-Cảm ơn cái gì? Mau mau leo xuống đi.
Cao Hiểu Tiết than thở:
-Tui không nhảy lầu đâu. Thôi được rồi, tui leo xuống là được chứ gì... Rồi, yên tâm chưa?
Trần Húc thấy nàng leo xuống, trong lúc nàng leo xuống Trần Húc cũng cảm thấy hồi hộp một chút vì trường đề phòng người ta vô ý leo lên rồi bị té nên xây lan can rất cao - khoảng 1,8m. Người bình thường cũng rất khó leo lên, không biết cô nàng này làm sao trèo lên đó được?!
Cao Hiểu Tiết vừa leo xuống đã ngồi trên xi-măng, dựa vào tường:
-Ê, nói chuyện với tui chút nha.
Âm thanh nghe thật mềm mại, không hề giống nàng thường ngày. Trần Húc cũng ngồi xuống nói "Ừ" một tiếng.
Cao Hiểu Tiết hỏi ngay:
-Ông có thấy tui bình thường rất hung dữ?
Trần Húc toát mồ hôi:
-Không, không. Tuy có giơ nanh múa vuốt nhưng rất đáng yêu. Ừ, ít ra bà cũng không có đánh người...
Cao Hiểu Tiết cười phá lên:
-Tui khủng bố vậy sao?
Trần Húc cũng cười:
-Tốt lắm mà. Rất hoạt bát. Không biết tui ăn trúng cái gì mà nghĩ bà muốn nhảy lầu nữa?
Hai người lại cùng cười, nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy cả hai người đều ngồi dưới đất, cùng dựa vào tường và cùng cười, bộ dáng rất nhẹ nhàng, thư thái.
Thật ra, có một số chuyện chỉ đơn giản như thế. Tuy quan hệ của hai người không thể nói là oan gia nhưng chỉ vẻn vẹn là quen biết mà thôi. Vì sao? Là vì không có cơ hội ở cùng nhau.
Bạn bè cũng thế mà người yêu cũng thế, không trải qua hoạn nạn cùng nhau thì không thể có được tình cảm. Nói một cách "nguy hiểm" thì đây chính là "duyên phận"!
-Sao vừa rồi bà cảm ơn tui?
-Cảm ơn ông quan tâm tui. À, giờ này ông lên đây làm gì? Không phải vì chuyện của tui mà ông mất ngủ chứ? Đừng nói "không phải" nha, đừng làm tui thất vọng đó.
Trần Húc dở khóc dở cười, vì hắn mò lên đây là vì chuyện game nọ, nhưng nói hắn mất ngủ thì không đúng, vì hắn chỉ cần ngủ 2 giờ là đủ rồi, làm gì có chuyện mất ngủ?!
Có điều, bây giờ không phải lúc đả kích tâm hồn yếu đuối của con gái người ta nên hắn nói:
-Được rồi, tui tiếp nhận lời cảm ơn của bà.
Cao Hiểu Tiết chán nản:
-Hình như ông không tình nguyện? Khó khăn lắm bổn cô nương mới nói được câu cảm ơn đó!
Trần Húc nở nụ cười, nha đầu này thật bá đạo, nhưng nàng nói tiếp một câu làm hắn cười không nổi:
-Người ta cảm ơn để trong lòng là được rồi, cần gì phải mở miệng? Nghe buồn nôn!
Nghe những lời này làm Trần Húc thay đổi ấn tượng với Cao Hiểu Tiết, nhưng sau đó hắn nhanh chóng phát hiện có điều không đúng:
-Ê ê, bà có ý gì? Bả chỉ cảm ơn tui ngoài miệng thôi hả? Có đạo đức công cộng không dzạ? Giờ này tui ngồi hứng gió để nói chuyện với bà, còn lo bà nhảy lầu nữa, bà có chút xíu lương tâm nào không đó?
Bên kia Cao Hiểu Tiết cười rất vui vẻ nhưng không nói lời nào, chà cô em này quá giảo hoạt!
Cười một lúc nàng mới nói:
-Tui nghĩ kỹ rồi, tui sẽ tạm buông tay.
Trần Húc giật mình:
-Buông tay? Tại sao?
-Ai da, tui chỉ nói "tạm thời" thôi! Tui không phải loại người dễ dàng đầu hàng đâu! Với lại ông cũng thấy tui bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó mà, sao tui dễ dàng buông tha được?!
Trần Húc mơ hồ:
-Vậy sao bà còn nói buông tay?
-Hiện giờ tui bỏ qua. Nói cho ông biết nhé, tui đã thấy cái game Thục Sơn của Imagine rồi, à, tui làm sao để biết thì ông đừng có hỏi. Game đó hiện giờ đã hoàn tất, đang test lần cuối, chuẩn bị tung ra thị trường. Tui nghe nói tháng sau có cuộc triển lãm game có quy mô rất lớn. Chắc chắn bọn họ sẽ tung game của họ ra trong dịp triển lãm này, có thể thấy được họ rất có lòng tin vào game của mình.
Cao Hiểu Tiết nói tiếp:
-Cái game Thục Sơn này là họ hợp tác với một công ty game lớn, đầu tư hơn 10.000.000, nó dựa trên Kiếm Tiên và Hiên Viên. Nó được đầu tư engine tiên tiến nhất của nước ngoài nên hình ảnh không thua gì WoW, có thể nói nó là game có hình ảnh xuất sắc nhất trong nước. Cho nên, lần này họ cố ý nhắm vào mặt hình ảnh của chúng ta không phải vì thù oán gì mà họ muốn nhân cơ hội này để tuyên truyền về mặt hình ảnh trong game của họ.
-Họ muốn biến game này thành game thuộc dạng kinh điển, mục tiêu chủ yếu là thị trường tiếng Anh cho nên trong game có 2 loại ngôn ngữ tiếng Anh và tiếng Trung. Nói thật, game này chỉ được cái hình ảnh vì tui cũng thấy nội dung trong game rồi, nó quá bê bết! Đường đường mang tên Thục Sơn mà trong đó có cả nhân vật Vampire [ma cà rồng] của phương Tây! Cho dù là có nét độc đáo của tiên thuật đại chiến ma pháp phương Tây nhưng mà nội dung thì thật là... Ài..., tui thấy người viết kịch bản game cũng ngu ngốc cùng cấp bậc của những tay viết kịch bản phim truyền hình! Họ cố ý sửa kịch bản của nó để đáp ứng thị hiếu của phương Tây, thật là... thật là... buồn nôn!
Trần Húc toát mồ hôi:
-Họ đầu tư lớn như vậy nhưng kịch bản quá kém thì ai thèm chơi? Họ không biết "chuyện xưa" mới là nhân vật chính trong tiết mục "kể chuyện xưa" sao?
Cao Hiểu Tiết cũng khó chịu:
-Ông đi hỏi Trần Khải Ca đi, hỏi ổng coi phim Vô Cực của ổng cuối cùng là muốn nói cái gì? Game Thục Sơn này cũng y hệt Vô Cực vậy đó, ngoài hình ảnh đẹp mắt thì chả có ai hiểu được nội dung! Ông không thấy người viết bài kia không dám nói chữ nào tới nội dung sao?
Nghe Cao Hiểu Tiết nói, Trần Húc suýt hôn mê, hắn cũng từng xem Vô Cực, nhưng chỉ thấy thằng cha nhân vật chính chạy như điên, còn nhân vật nữ thì cởi áo, cởi áo và cởi áo! Nhưng ghê gớm nhất là Trần Khải Ca tuyên bố: những người xem phim phải mất 5 năm mới hiểu được giá trị của phim này!!!
Cao Hiểu Tiết chỉ nghe Trần Húc cười nghiêng ngả mà không nói gì, nàng nhịn không được hỏi:
-Ông cười cái gì? Sao nghe giọng cười đê tiện quá vậy?
Trần Húc vội trả lời:
-Không có gì, bà nói tới Vô Cực tui nghĩ tới chuyện 1 cái bánh bao làm chết người!
Thế là hai người cùng cười. Sau đó Cao Hiểu Tiết nói:
-Tui thấy game của chúng ta thất bại cũng tại tui. Tui vừa rồi cẩn thận suy nghĩ thì thấy hối hận, vì sao biết rõ chúng ta không có kỹ thuật lại còn đi làm game? Rồi sao không ráng chờ cho nó thật sự hoàn mỹ hãy tung ra chứ? Đều tại tui quá nóng lòng. Tui đã chờ quá lâu rồi, nên nó vừa hoàn thành đã vội vã tung ra.
Trần Húc ngẩn người, chợt nghe Cao Hiểu Tiết nói:
-Sau khi thi vào đại học, người khác thì người ta đi chơi còn tui thì thui thủi ở nhà để hoàn thành kịch bản. Sau nhiều lần sửa chữa thì cuối cùng tui cũng hoàn thành nó vào đêm trước khi vào đại học, lúc này trong lòng tui rất muốn nhanh chóng làm ra nó!
-Khi nghỉ hè tui đã liên hệ với nhiều công ty game nhưng người ta không thèm để ý, có người không muốn đầu tư, có người thì lo lắng vấn đề bản quyền... Mà ngay từ đầu tui đã xác định game này không phải để thu lợi, nó chỉ là một cái tâm nguyện mà thôi. Hiện giờ xem nghĩ lại tui đã quá hấp tấp, tung ra ngoài bán thành phẩm, thậm chí là phế phẩm, làm cho người ta chê cười, làm vấy bẩn giấc mộng của mình.
-"Đừng nói vậy!" Trần Húc nghe xong cũng nóng nảy, lúc vừa bắt đầu chơi game thì hắn còn để ý chê bai hình ảnh, nhưng sau một lúc thì hoàn toàn quên mất tiêu, vì nội dung nó quá thu hút. Game này đích thật là game rất tốt, tuy hình ảnh là của game khác nhưng lại được sắp xếp rất hợp lý, hoàn toàn dung nhập với nội dung trong game. Nếu so sánh với những game tự phát thì nó đã thành công ngoài mong đợi, ngay cả Heo Nhỏ cũng cảm thấy đáng tiếc, tiếc vì nếu nó được đầu tư hình ảnh thì nhất định sẽ rất huy hoàng.
Cao Hiểu Tiết nói có chút cam chịu:
-Không cần an ủi tui đâu. Thật ra chúng ta đều biết, chúng ta không có năng lực nâng cao chất lượng hình ảnh. Lúc trước do tui quá nôn nóng nên không nghĩ tới vấn đề này. Hiện giờ mới thấy mình quá ngu ngốc. Thôi quên đi, mình phải nỗ lực rất nhiều mới được. Cùng lắm thì sau khi tốt nghiệp sẽ thành lập công ty game, nhất định sẽ làm lại game này!
Trần Húc thở phào, chỉ cần cô em này không đầu hàng thì tốt rồi. Vừa rồi hắn định nói ra chuyện phần mềm Đại sư RPG, để làm game thì một mình hắn làm không nổi nhưng nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì không thành vấn đề.
Trần Húc rất bực tức! "Imagine, mịa nó, các ngươi là trang web chuyên đánh giá game thì có quyền bình luận. Nhưng các ngươi là một công ty lớn mà đối xử như thế đối với dân nghiệp dư thì thật là quá đáng! Bọn họ nói mà không giữ lời! Lúc nhận game thì hứa sẽ hỗ trợ tuyên truyền, nhưng đây mà là tuyên truyền sao? Tuyên truyền hay chà đạp?"
-Vậy bà định bỏ qua sao? Tui nuốt không trôi cục tức này đâu!
Cao Hiểu Tiết cười:
-Không nuốt trôi thì cũng không làm gì được, ông nghĩ tui muốn nhịn sao? Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không như ý mà. Vừa rồi vị sư huynh kia khuyên tui, sau này tốt nghiệp rồi đi làm sẽ còn gặp nhiều chuyện trắc trở hơn nữa, chỉ có nhiêu đó mà không nhịn được thì sau này làm sao chịu nổi?
Nghe xong Trần Húc càng buồn bực, dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi. Mà người trẻ tuổi chưa từng nếm trải mưa gió, nên suy nghĩ rất đơn giản "chỉ cần cố gắng thì sẽ có thu hoạch", nhiều lần va vào tường mà không biết hối cải.
Đương nhiên, nếu Trần Húc không có Tiểu Mẫn thì kết quả của hắn cũng thê thảm như những người trẻ tuổi khác, bị va chạm nhiều lần sẽ mất dần các góc cạnh, rồi trở thành một người bình thường như những người bình thường khác.
Không nghe Trần Húc trả lời, Cao Hiểu Tiết cười gượng:
-Trần Húc, cảm ơn ông nha. Cảm ơn vì ông đã tận tâm giúp tui. À, còn huynh đệ Ngô Nguyên của ông nữa, cùng với anh em trong CLB Sinh viên yêu máy tính nữa. Các bạn đã trả giá rất nhiều. Loại tình cảm thời sinh viên này hiện giờ trong xã hội hầu như không còn nữa, họ chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi. Tui thật sự rất quý trọng tình cảm này, tuy game không thành công là một điều đáng tiếc nhưng chỉ cần có phần tình cảm này thì chuyện được mất đã không còn quan trọng nữa.
Nghe xong, Trần Húc nhói đau trong lòng, hắn nghe được nội tâm đang yếu đuối của Cao Hiểu Tiết. Nghe đau xót như trong lòng đang có người chém mấy chục đao! Nàng đang đau buồn mà còn an ủi mình nữa chứ... À, thật ra nàng đang tự an ủi mình!
Hắn đồng ý với quan điểm của nàng về phần tình cảm bạn bè thời đại học. Tuy hắn có được Tiểu Mẫn, nhưng không hề có kinh nghiệm 2 kiếp người như các nhân vật xuyên thời không trong tiểu thuyết. Tuy nhiên, hắn cũng xem qua không ít mấy cái loại văn vẻ và tiểu thuyết, hắn nhớ có đoạn văn có tiêu đề "Hãy quý trọng thời sinh viên của mình, quý trọng nơi cuối cùng còn tồn tại tình cảm chân thành", trong đó có một đoạn thế này:
-Đại học là nơi cuối cùng bạn có thể phạm sai lầm.
-Đại học là nơi cuối cùng mà bạn bè không so đo lợi ích, vì nghĩa khí và tình bạn mà có thể giúp nhau.
-Đại học là nơi cuối cùng bạn có thể tìm được tình yêu chân thật. Là nơi bạn không cần để ý tới gia cảnh đối phương, chỉ có tự do yêu đương.
-Đại học là nơi cuối cùng bạn có thể xuất hết toàn lực thi thố để hưởng thụ quá trình mà không phải so đo kết quả...
Với kinh nghiệm đang có của Trần Húc thì hắn không khỏi cảm thấy kích động, hắn cho rằng có rất nhiều tình yêu tha thiết, tình bạn chân thành có được từ thời đại học này, sẽ được bảo tồn, sau 10 năm, 30 năm nhớ lại cuộc sống sinh viên thì sẽ lãng mạng thế nào? Sẽ là chuyện đáng tự hào thế nào?
Đây là thời đại cuối cùng có thể làm những việc ngu ngốc nhưng đáng tự hào!
Vì thế Trần Húc rất muốn nói game này không thể thất bại, chỉ cần có hắn thì nó sẽ không thất bại vì hắn đã tìm ra phương pháp! Nhưng hắn tưởng tượng nếu mình nói ra mấy lời đó thì chắc người ta cười đến xỉu mất!
Hai người đều trầm mặc.
Một lúc sau, Trần Húc hỏi một vấn đề mà hắn tò mò từ lâu:
-Bà có thể nói cho tui biết vì sao bà quyết tâm làm cái game này như thế? À, nếu thấy không tiện thì thôi, khỏi nói.
Bên kia lại trầm mặc một lúc, Trần Húc có thể nghe thấy tiếng thở có chút nặng nề của đầu dây bên kia.
Cuối cùng Cao Hiểu Tiết cũng lên tiếng:
-Tui chỉ có thể nói đây là lời hứa của tui với một người, hắn đang ở trên trời nhìn theo là động lực để tui thực hiện lời hứa.
-Là con trai hả?
-Ừ. Ông đừng nghĩ lung tung nhá, người đó là anh ruột của tui.
-Á, xin lỗi!
Trần Húc không cần Cao Hiểu Tiết giải thích gì nhưng hắn đã hiểu vì sao cô ấy lại quyết tâm như thế. Hắn thầm nghĩ "Nàng có động lực của nàng, còn động lực của mình là cái gì?"
Bây giờ hắn còn trong thời kỳ có thể hy sinh cho bằng hữu, ngoài việc tức cành hông thì hắn càng hy vọng mình có khả năng giúp đỡ bạn bè. Còn chuyện tiền nong ấy hả? Lúc này mà nhắc tới tiền thì quá sỉ nhục hai chữ bạn bè!
-Trời cũng khuya lắm rồi, cảm ơn ông đã hàn huyên với tui lâu như vậy. À, tui phải nhắc ông là sắp sáng rồi đó, mau mau đi ngủ đi, nếu không mai vào lớp mà ngủ gật là bị giáo sư túm đó nha.
Trần Húc nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 3 giờ rồi, vì thế hắn nói:
-Vậy tui đi ngủ đây. Bà cũng đừng nản chí, tui tin sẽ có cơ hội thay đổi.
Cao Hiểu Tiết cười cười nói "Ngủ ngon" rồi cúp điện thoại.
Câu "Ngủ ngon" của nàng làm Trần Húc căng thẳng, hắn cảm nhận được đau khổ trong lòng nàng khi bị ép phải buông tay, nhưng nàng là lãnh đạo của cả nhóm, nếu nàng buông tay thì coi như cả nhóm "tan hàng".
"Làm sao để nàng tiếp tục đây? Phải cho nàng một hy vọng thật lớn mới được. Nhưng hiện giờ nàng nản lòng rồi, mà mình thì không thể trực tiếp đưa phần mềm này ra được! Làm sao đây? Hay là cho SM.MH ra mặt?"
Trần Húc đột nhiên nảy ra chủ ý, sau đó hỏi Tiểu Mẫn:
-Có thể điều tra được anh của Cao Hiểu Tiết là ai không?
Tiểu Mẫn kêu hắn "Chờ một chút" rồi nhanh chóng báo cáo:
-Cao Phàn, nam, CMND số xxx.xxx.xxx, mất năm 2001 khi vừa 19 tuổi...
Lúc này Cao Hiểu Tiết đang phủi phủi bụi, chuẩn bị về phòng ngủ, nàng nghĩ "Không biết mình có thể ngủ được hay không đây?"
Đúng lúc này, di động trên tay nàng reo vang, nàng tưởng là Trần Húc gọi nhưng thấy số người gọi bị che đi.
Thật ra dấu số điện thoại không phải là chuyện gì quái lạ, ví dụ như mấy tổ chức phản động chuyên môn dùng cách này để tung tin đồn nhảm.
Cao Hiểu Tiết cũng nghĩ số này cũng là của bọn phản động, vì thế nàng định từ chối cuộc gọi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm nhầm nút nhận cuộc gọi.
-A-lô?
Một âm thanh kỳ quái vang lên:
-Xin chào, cho hỏi em có phải là Cao Hiểu Tiết - em gái của Cao Phàn không? Tôi là bạn của Cao Phàn. Game của em làm rất tốt, chỉ có phần hình ảnh hơi kém mà thôi, mà tôi cũng từng hứa với Cao Phàn nên tôi sẽ cho em thời gian một tháng để hoàn thành giấc mộng của mình. À, tôi xin tự giới thiệu, tôi không có tên nhưng dân trên mạng gọi tôi là SM.MH...