Siêu Cấp Shipper


Lúc Tiền Phát trợn mắt há mồm, mu bàn chân đột nhiên truyền đến một trận đau thấu tim.

Thì ra Willa đạp mạnh lên chân anh ta một cái, gót giày vừa dài vừa nhọn suýt nữa đã đạp thủng giày da của anh ta rồi!
Willa hận lúc nãy anh ta sàm sỡ mình, nhân lúc đối phương cúi đầu kêu đau thì đá một cú vào đầu gối khiến anh ta văng ra.

Tiền Phát lập tức chảy máu mũi, ngã ngửa, rắm còn chưa kịp thả đã ngất đi.
Tất cả động tác đều mây bay nước chảy, rõ ràng là người có kỹ năng chiến đấu, khiến Phương Dạ nhìn thấy mà âm thầm cổ vũ.
Trong phút chốc, Willa sống sót sau tai nạn nhào đến bên người Phương Dạ: “Anh trai shipper, cảm ơn anh đã cứu tôi một lần nữa, đây là phần thưởng cho anh!”
Sau khi nghe thấy một tiếng chụt, Phương Dạ mới ý thức được mình vừa bị cưỡng hôn…
“Ờ, đây là việc tôi nên làm.” Người đẹp ở trong ngực, Phương Dạ thật sự sợ bản thân mình sẽ có phản ứng bậy bạ gì khiến người ta chê cười, anh lập tức đẩy cô ta ra mà không thay đổi sắc mặt: “Đúng rồi, sao cô lại ở đây?”
“Tôi đến để làm người mẫu xe hơi.” Willa cười đưa tay phải ra: “Chính thức làm quen nào, tôi tên Willa, là sinh viên trao đổi văn hoá của Đại học Hoa Hàng.”
“Phương Dạ.” Phương Dạ nhẹ nhàng bắt tay cô ta: “Đúng rồi, hai người họ là?”
“Một người là tổng phụ trách của phòng trưng bày BMW, người còn lại có lẽ là bảo vệ.

Lúc nãy bọn họ định…”
“Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi!” Phương Dạ gật đầu nói.
Vốn dĩ Willa là một người đẹp hiếm có, hôm nay lại mặc đồ khiến người khác muốn phạm tội như vậy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Tiền Phát muốn làm gì, chắc chắn là có suy nghĩ xấu rồi!
Nhìn thấy bên ngoài người đến người đi, Phương Dạ đề nghị: “Chỗ này không tiện ở lại lâu, chúng ta chuồn thôi?”
“Được, chúng ta chuồn!”
Phương Dạ đóng cửa lại lần nữa, đưa Willa lẩn vào dòng người rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Nghiên Nhi.
Trong bãi đậu xe bên ngoài trung tâm hội nghị và triển lãm, Thái Bình An đang bực bội ngồi trong chiếc BMW X6 của mình.
Liên tục hai lần gặp Phương Dạ đều bị đả kích không nhẹ, là một người thành công, ông ta cảm thấy mình bị tổn thương, đến tâm trạng để dạo triển lãm xe cũng không còn.
Lúc ông ta chuẩn bị lái xe về nhà, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
“Từ từ, vừa rồi chỉ là lời nói từ một phía tên nhóc đó, dựa vào đâu mình phải tin cậu ta chứ, nói không chừng đều là do cậu ta bịa đặt thì sao?”
Thái Bình An càng nghĩ càng cảm thấy đúng, biết vậy lúc nãy đã nhìn rõ tình hình hai người phía sau rồi, lỡ như thật sự là lừa đảo, vậy không phải nãy giờ ông ta bực bội vô ích rồi sao?
“Mẹ nó, lần sau tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy các người, nếu không tôi nhất định sẽ khiến các người bẽ mặt một lần!”
Sau khi nghĩ thông suốt, cuối cùng tâm trạng của ông ta cũng tốt hơn.

Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Lúc này Thái Bình An mới phát hiện có một cô gái mặc chiếc váy siêu ngắn đứng bên cạnh xe mình từ lúc nào.
Nhan sắc sau khi đã trang điểm cũng xem như tạm ổn, quan trọng hơn là thân hình nóng bỏng, những nơi cần có đều có, là một trong những kiểu mà ông ta thích.
Thái Bình An ấn cửa sổ xe xuống, huýt sáo ngả ngớn với cô gái: “Người đẹp, làm gì vậy?”
Ông ta nhấn mạnh chữ “làm”, rõ ràng là đang trêu chọc một cách trắng trợn.
Với kinh nghiệm tình trường của ông ta, kiểu phụ nữ trang điểm lòe loẹt này chắc chắn sẽ dính chiêu này.
Quả nhiên là vậy, cô gái nũng nịu nói: “Ông chủ, người ta vừa đi dạo chân mỏi quá, anh có thể đưa em về nhà không?”
Giọng nói vừa mềm mại vừa tê dại, quả nhiên là yêu tinh nhỏ mê người.
“Không thành vấn đề, lên xe đi!” Được người đẹp chủ động thả thính, Thái Bình An đột nhiên thấy cả người lâng lâng, tâm trạng bí bách lúc nãy đã bị quét sạch từ lâu, tự mình mở cửa cho cô ta.
Sau khi lên xe, cô gái lập tức khen ngợi: “Ông chủ là người làm ăn đúng không, chiếc xe này trông sang trọng quá, bao nhiêu tiền vậy?”
Thái Bình An đắc ý nói: “Không bao nhiêu, chỉ khoảng một trăm vạn thôi.”
“Woa, chiếc xe một trăm vạn à!” Cô gái bày ra vẻ mặt sùng bái: “Trước giờ em chưa từng ngồi chiếc xe nào đắt như vậy, em có thể chụp tấm hình không?”
“Không vấn đề gì, em cứ chụp.”
“Em có thể chụp cùng anh không?”
“Đương nhiên là có thể, nhưng động tác phải thân mật một chút mới được.”
“Đáng ghét, vừa gặp mặt anh đã lợi dụng người ta rồi…”
Lúc hai người đang “thân mật” tự sướng, một nam một nữ đi vào bãi đậu xe.
“Sao lại là tên nhóc đó?” Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, Thái Bình An đột nhiên thấy buồn nôn như ăn phải ruồi nhặng.
Sau khi nhìn thấy bên cạnh Phương Dạ còn có người đẹp như mặc sườn xám với phong thái yểu điệu, ruồi nhặng lập tức biến thành một đống phân, còn là loại nóng hôi hổi!
Cmn, sao thằng nhóc này may mắn thế, Thẩm Nghiên Nhi đã đủ xinh đẹp rồi, không ngờ nhanh như vậy lại có một cô nàng nước ngoài tuyệt đẹp chạy đến?
Quả nhiên là không thể so sánh người với người, không thể so hàng với hàng.
So ra thì cô gái chủ động dâng mình lên cửa ở bên cạnh anh ta thật không thể lọt vào mắt nổi.
Thấy Thái Bình An nhìn đến ngẩn người, cô gái không nhịn được hỏi: “Ông chủ, người đó là ai vậy?”
“Một người bạn!” Thái Bình An tức giận xuống xe: “Anh đi chào hỏi một cái, em đợi anh một chút.”
“Được, anh mau về nhé, đừng để người ta đợi lâu quá đấy.”
Nếu không nhìn thấy Phương Dạ và Willa, lời nói lộ liễu của cô gái này chắc chắn sẽ khiến Thái Bình An trở nên hưng phấn, hận không thể làm cô ta ngay tại chỗ.

Nhưng bây giờ, anh ta có thể cứng được là không tệ rồi…
Tên nhóc này là do ông trời phái đến để kìm hãm mình sao?
Thái Bình An căm tức nghĩ.
Lúc nãy tên nhóc này mồm mép ghê gớm lắm, chắc chắn là nhờ khoác lác mới gạt được mấy cô gái này.

Hôm nay tôi phải vạch trần lời nói dối của cậu ngay tại đây để cậu lộ ra thân phận nghèo rớt mồng tơi của mình!
Sau khi đến gần, Thái Bình An đột nhiên nghe thấy Willa hỏi: “Phương Dạ, xe điện của anh có thể dừng ở đây sao?”
Phương Dạ giải thích: “Hôm nay tôi không đi xe điện, tôi lái xe thể thao đến.”
Willa kinh ngạc nói: “Không ngờ anh còn trẻ mà đã giỏi như vậy, đã có được xe thể thao rồi?”
Phương Dạ vừa định trả lời, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói chính trực: “Cô gái xinh đẹp, tên nhóc này gạt cô đó, đừng có tin cậu ta!”
Hả?
Phương Dạ và Willa quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh đến.
“Sao lại là ông?” Phương Dạ hơi bực mình.

Sao thằng cha này cứ âm hồn không tan như ruồi nhặng vậy, đến bãi đậu xe lấy xe cũng có thể gặp.
“Đương nhiên là tôi rồi, cậu nhóc, nhìn thấy tôi cậu rất chột dạ đúng không?” Thái Bình An cười lạnh nói: “Nếu không phải tôi xuất hiện kịp lúc, có lẽ người đẹp này lại bị cậu lừa gạt rồi!”
“Tôi gạt cô ấy?”
“Anh ấy gạt tôi?”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Thái Bình An đang nói cái gì.
“Lúc nãy tôi đã bị cậu lừa gạt một lần rồi, bây giờ cậu đừng có giả vờ nữa, cậu hiểu ý của tôi mà!”
Phương Dạ bất lực buông lỏng tay: “Thật ngại quá, tôi thật sự không hiểu ông đang nói gì.”
Thái Bình An nghiêm mặt nói: “Rõ ràng cậu chỉ có một chiếc xe điện, thế mà lại nói với người đẹp là mình có xe thể thao, rõ ràng là có ý đồ xấu, muốn lừa dối tình cảm của cô ấy!”
Vẻ mặt Willa không tin: “Không phải chứ ông chú, có phải ông hiểu lầm Phương Dạ rồi không? Anh ấy không phải người như vậy đâu.”
Ông chú?
Thái Bình An suýt nữa đã phun ra máu.
Người đẹp, có phải mắt cô có vấn đề không? Rõ ràng tôi mới bốn mươi mấy tuổi, đang độ tuổi sung sức, phóng khoáng và giàu sang, có liên quan gì đến hai chữ ông chú chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui