Bốn, năm người vây giết một người, cuộc chiến chấm dứt rất nhanh, mười tên tướng sĩ còn lại lần lượt ngã xuống, trên người đầy những vết thương kinh tâm…
Nhìn một đám tướng sĩ bị chém giết, Triệu Tử Văn tim như bị đao cắt, nhưng hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, gần như bị bức tới sát vách núi. Lúc này chỉ còn lại hai người, hắn và La Đinh, những tướng sĩ khác đều đã bị giết chết.
Triệu Tử Văn và La Đinh quay lưng vào nhau, tựa vào bên vách núi. Mặc dù quân địch bị giết hơn mười người, còn lại hơn 20 người nhưng tình thế chênh lệch vẫn không hề giảm. Chân và người Triệu Tử Văn bị nhiều vết thương, tuy rằng không trí mạng nhưng máu chảy nhiều cộng với sự đau đớn khiến hắn cảm thấy mê muội.
Lúc này bọn sơn tặc đã bức họ tới sát vách núi, cũng không nóng nảy động thủ, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm hai người.
La Đinh mặt không đổi sắc, đứng ở bên cạnh Triệu Tử Văn, chợt gian hắn biến sắc, trong mắt tràn đầy vẻ âm độc, đột nhiên vung đao bổ về phía Triệu Tử Văn.
- choang…
La Đinh không thể tin nhìn Triệu Tử Văn, y vốn tưởng rằng sẽ thành công giết chết Triệu bách vị (viên tướng quản lý 100 quân) này, nhưng không ngờ lại bị hắn dùng kiếm ngăn trở, dường như đã sớm có chuẩn bị. La Đinh ngạc nhiên nói:
- Vì sao ngươi biết?
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, lập tức manh lẹ đâm trúng ngực La Đinh…
La Đinh biết hắn phát kiếm rất nhanh, căn bản không thể trốn nổi, ôm ngực lùi lại sau ba bước, loạng choạng nói:
- Sao ngươi biết ta sẽ ám sát ngươi?
Đâm chết kẻ đánh lén này nhưng Triệu Tử Văn không hề cao hứng chút nào, bởi vì hắn phát hiện quá muộn, hắn cười lạnh nói:
- Ta cũng vừa mới phát hiện thôi. Những vết thương trên người ngươi đều là tỏ vẻ quá mức, chỉ sợ là muốn lưu lại cho Tào tướng quân xem. m mưu của ngươi là phá hỏng quân tâm của quân ta, ta nói đúng chứ?
La Đinh biết mệnh không còn được lâu. Y biết Triệu bách vị này võ công cao cường, vốn là tính toán không hề phí chút công sức ám sát hắn, nhưng không ngờ lại mất mạng. Y không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ ngươi chính là thông qua đó để kết luận ta chính là loạn quân sao?
Triệu Tử Văn biết hắn và La Đinh đều sắp mất mạng, cũng cảm thán lòng người hiểm ác, nếu có thể sớm phát hiện thì có lẽ đã không hại chết nhiều huynh đệ như vậy. Hắn rất hối hận, bất đắc dĩ chấp nhận kết cục đã định, thản nhiên nói:
- Từ ngày đầu tiên biết ngươi, ta đã đối xử với ngươi như huynh đệ, khi đó ngươi nói cho ta biết ngươi tên là La Đinh. Ta cũng không để ý, nhưng vừa mới phát hiện dị thường, ta mới phát hiện tên của ngươi vô cùng không ổn, chữ "Đinh" là có ý đầu bếp, lấy tên này hẳn phải có dụng ý, mà ngươi lại là người thích thể hiện, nếu ngươi giỏi nấu bếp có lẽ đã lộ ra rồi, trừ phi ngươi chỉ dùng cái tên rất bình thường để che dấu người khác.
La Đinh cười ha hả. Y vốn là do Bình Nam Vương phái nằm vùng tại Hàng Châu, nhân lúc trưng binh thì trộn lẫn vào, lúc ấy chỉ muốn lấy một cái tên rất bình thường nhưng không ngờ mình lại mất mạng vì chính cái tên của mình. Y ôm vết thương trên ngực đang đổ máu không ngừng, cười to nói:
- Không hổ là Triệu bách vị, tâm tư kín đáo như thế, ta chết ở dưới kiếm của ngươi coi như chết có ý nghĩa!
La Đinh cười cười liền phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã xuống, trước khi chết còn không quên cười lớn nói:
- Nhớ kỹ, ta gọi là La Đinh Phu!
Người cổ đại đặt tên đều có ý nghĩa, Triệu Tử Văn cũng biết điểm ấy, nhưng hắn trước kia đối xử với La Đinh Phu như anh em, sao có thể nghĩ rằng tên của y có vấn đề chứ?
Đinh phu chính là nam tử tráng kiện, Triệu Tử Văn đương nhiên là biết, đáng tiếc La Đinh Phu cũng chỉ là một kẻ thất phu lỗ mãng không biết chữ, nghĩ rằng xóa chữ "phu" thì có thể che dấu được người khác, nếu không đã không phạm sai lầm trí mạng này. Triệu Tử Văn nhìn La phó tướng nằm gục trong vũng máu, không có nửa điểm vui sướng, huynh đệ từng cùng ăn cùng ngủ lại biến thành kẻ thù giết nhau, điều này sao có thể không khiến hắn tâm lương…
- Giết hắn cho ta
Sơn tặc không thèm để ý tới cái chết của La Đinh Phu, tuy nhiên lại có chút kiêng kị đối với vị Triệu bách vị trí mưu bất phàm này. Nếu để hắn còn sống trở về, nhất định sẽ là một kình địch, tốt nhất là phải giết chết hắn. Đầu lĩnh sơn tặc phẫn nộ quát.
- Cheng…
Lại là những tiếng vũ khí va chạm nhau. Mấy sơn tặc đứng trước người Triệu Tử Văn cùng bổ vào hắn. Triệu Tử Văn vung đao ngăn lại nhưng động tác đó lại động đến miệng vết thương khiến hắn không kìm nổi rên lên. : TruyệnFULL.vn
Sơn tặc thấy hắn ngăn được đều tung chân đá vào bụng hắn theo bản năng…
Triệu Tử Văn cho dù trung bình tấn vững chắc nhưng đánh nhau đã lâu, thể lực tiêu hao cộng với thương tích đầy người, cũng không thể chịu nổi, mà hắn lại đang đứng ở sát vách núi, bị đá bay ra ngoài, rơi thẳng xuống dưới vực. Lúc này hắn không có nửa phần hoảng sợ, hắn đã dự đoán được kết cục như vậy, nhưng không nghĩ tới việc mình sẽ ngã chết. Lúc rơi xuống, trong đầu hắn lại nghĩ tới Dư Tư Lăng, nghĩ tới cô gái tưởng như đồng tính luyến ái nhưng tâm tình lại rất kiên cường đã bị hắn… lại nghĩ tới lời thề dẫm nát dưới chân…
- Đi!
Sơn tặc đầu lĩnh trên mặt không có nửa điểm vui mừng, giết được 20 người này nhưng lại phải bồi hơn 20 người của mình, hơn nữa còn chết cả thám tử trong quân Hàng Châu. Điều này khiến hắn không thể nào cao hứng nổi. Sau khi xác định Triệu bách vị đã rơi xuống vực, hắn lạnh lùng nói với đám thủ hạ.
-----------------------------
"Ta đã chết sao?" Triệu Tử Văn cảm thấy toàn thân nóng bỏng, dường như đang ngâm mình trong nước ấm, nhưng lại có cảm giác thoải mái nói không nên lời, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Triệu Tử Văn chậm rãi mở to mắt. Hiện lên trước mắt không phải cảnh vật gì mà là từng đợt sương mù bay lên. Lúc này hắn mới phát hiện mình đang ở trong một chiếc thùng gỗ đầy nước ấm. Trong thùng có rất nhiều dược thảo, tản ra mùi dược thảo nồng đậm khiến mũi Triệu Tử Văn rất khó chịu, nhưng thân thể lại cảm giác thoải mái dị thường, dường như tràn đầy lực lượng.
Nước ấm không ngừng mang theo nhiệt khí khiến hắn nhìn cảnh vật xung quanh hơi mờ nhạt. Trước mắt là một ngôi nhà cỏ, bốn phía có giường trúc và ghế trúc đơn sơ, rất giống với nhà của Bảo Nhi.
Nhưng vào lúc này, qua làn hơi nước mông lung, Triệu Tử Văn nhìn thấy một lão già mặc áo xanh đi tới. Nhìn mái đầu bạc phiêu phiêu, mặt mày thanh tú của lão già, hắn không thể tin nổi nói:
- Lý chưởng quỹ?