Lão già phất hàm râu bạc trắng có chút thâm ý cười nói:
- Đúng là lão phu.
Triệu Tử Văn biết lão lên núi hái thuốc, nhưng không ngờ lão lại tới Tam Đài Sơn, sự trùng hợp này khiến Triệu Tử Văn ngạc nhiên không ngừng. Hắn kinh ngạc nói:
- Lý chưởng quỹ hái thuốc ở đây à?
Lý chưởng quỹ gật gật đầu, đi đến Triệu Tử Văn trước mặt nói:
- Lần trước chia tay với ngươi, ta vẫn ở đây, cũng không muốn hái thuốc nhưng lại phát hiện ngươi đầy người thương tích đang nằm trên bãi cỏ cạnh vách núi.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng, lần trước cùng rơi xuống vách núi với Đại tiểu thư, hôm nay rớt xuống vách núi sâu không thấy đáy lại không chết, cũng không thể không cảm thán chính mình mạng lớn, hắn cười nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của Lý chưởng quỹ.
Lý chưởng quỹ khoát tay nói:
- Ngươi và ta quen biết, sao ta có thể thấy chết mà không cứu được?
Tiếp đó lão chuyển giọng hỏi:
- Sao ngươi lại nhập ngũ? Vì sao lại rơi trên vách núi xuống? Chẳng lẽ Hàng Châu phát sinh binh biến?
Triệu Tử Văn biết Lý chưởng quỹ khẳng định là nhìn khôi giáp của mình nên mới kết luận chính mình nhập ngũ, lại nghĩ nếu tin tức toàn quân bị diệt rơi vào Vọng Giang Thành, chỉ sợ sẽ dao động quân tâm, không khỏi thở dài một hơi, kể lại toàn bộ sự tình cho Lý chưởng quỹ. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
- Thì ra là thế!
Lý chưởng quỹ bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Hóa ra là Bình Nam Vương tác loạn.
Lão lại cười lạnh một tiếng, bộc lộ ra sát khí lạnh lùng, khuôn mặt toát lên vẻ anh khí kinh người.
Triệu Tử Văn cảm thụ được sát khí dày đặc, hơi hơi ngẩn người. Hắn biết Lý chưởng quỹ không phải người thường, nhưng không ngờ lão lại có sát khí và uy nghiêm nồng hậu như vậy, giống như có sự dũng mãnh vạn quân không thể địch nổi. Điều này làm cho Triệu Tử Văn thầm giật mình. Rốt cục lão là nhân vật phương nào? Vì sao lại bí mật tới đây hái thuốc?
- Khụ…
Lý chưởng quỹ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Tử Văn, ý thức được chính mình thất thố, ngượng ngùng cười nói:
- Trên người ngươi đầy vết thương, khẳng định là đã lập nhiều quân công, chức vị hẳn không nhỏ nhỉ?
Triệu Tử Văn ảm đạm cười, trên người nhiều vết thương đều là vết thương trí mạng, hắn cũng không biết mình đã lọt ra khỏi ranh giới sinh tử mấy lần, mỗi lần đều là được Điền Hổ cứu trở về, hắn cũng ở trong đó không ngừng trưởng thành. Dư Tư Lăng cho hắn biết đạo lý kẻ mạnh sống còn, kể từ lần đầu tiên hắn bị thương bởi tên lính mà hắn định tha, hắn biết nhân từ đối với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Bài học về La Đinh Phu đã dạy cho hắn không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào. Chỉ một tháng tưởng như bình thản trôi qua đã khiến hắn từ một sinh viên còn chưa vào đời biến thành một nam nhân ổn trọng và thành thục…
- Ta chỉ là một Bách kiếm vị mà thôi!
Triệu Tử Văn bị nước ấm ngâm cả người nóng lên, hương vị thảo dược nồng đậm cũng khiến hắn vô cùng khó chịu, hỏi:
- Tuy nhiên lão khiến ta ngâm mình trong thảo dược này có tác dụng gì?
Lý chưởng quỹ đau lòng nhìn thùng dược liệu quý báu, tức giận nói:
-Đây chính là dược liệu quý báu mà lão phu tốn hơn một tháng nay thu thập về. Vì cứu ngươi mà đã dùng hết toàn bộ rồi.
Người ta hảo tâm, Triệu Tử Văn lại trở thành lòng lang dạ thú. Hắn đỏ mặt cười nói:
- Lý chưởng quỹ, thật sự là xin lỗi, ngày sau ta sẽ bồi thường cho lão.
Lý chưởng quỹ vung tay, hào sảng nói:
- Chỉ là một ít dược liệu, không quan trọng.
Nhưng vừa nói xong, môi lão đã mím lại. Điều này làm cho Triệu Tử Văn muốn cười lại không dám cười, vừa nhìn là biết lão nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng khả năng đang tức ộc máu. Triệu Tử Văn chỉ có thể nhận thức hai, ba loại dược liệu, nhân sâm, xạ hương, tuyết liên. Có thể thấy được chỗ dược liệu này của Lý chưởng quỹ quý báu thế nào.
Lý chưởng quỹ thở sâu, mỉm cười nói:
- Ba ngày trước khi ta lên núi hái thuốc phát hiện ngươi thì ngươi đã hấp hối. Nếu ta không dùng những dược liệu quý hiếm đó ngâm ngươi, lại cho ngươi uống, sợ rằng ngươi đã sớm đi đời nhà ma.
Ba ngày? Triệu Tử Văn cảm giác thương nặng hơn so với lần trước rơi xuống vách núi cùng đại tiểu thư, nhưng không ngờ lại mau khỏi như vậy, không thể không bội phục Lý chưởng quỹ y thuật cao minh. Hắn cảm thấy toàn bộ những vết thương đã không còn đau đớn nữa, nhìn lại nhiều vết thương đã sắp tróc vảy, thậm chí có vết thương đã lành.
Điều này làm cho Triệu Tử Văn giật mình không ngừng. Hắn biết Trung y bác đại tinh thâm, nhưng không ngờ lại thần kỳ như vậy. Trên người đầy vết thương giờ chỉ còn năm, sáu chỗ trọng thương chưa khỏi.
Lý chưởng quỹ đắc ý cười cười nói:
- Không cần nhìn, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin y thuật của lão phu sao? Hôm nay ngươi sẽ khỏi hẳn, hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
Triệu Tử Văn thấy lão thừa nước đục thả câu, vội la lên:
- Ta nói này Lý chưởng quỹ, lão nói mau lên.
Lý chưởng quỹ phất chòm râu, cười nói:
- Thể chất của ngươi đã không như ngày xưa nữa, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao?
Lúc này Triệu Tử Văn liền phát hiện mình có cảm giác tinh lực dư thừa, sức mạnh như thể không phải như ngày xưa nữa, chỉ có điều hắn không dám xác nhận. Giờ vừa nghe Lý chưởng quỹ nói, hắn lập tức hiểu được, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ thuốc này có thể khai phá tiềm năng con người?
- Tiềm năng?"
Lý chưởng quỹ lần đầu tiên nghe nói từ này, tuy nhiên hình dung cũng khá thỏa đáng, liền cười ha hả nói :
- Triệu tiểu ca vẫn như trước kia, luôn có những ý tưởng mới mẻ. Có lẽ có thể nói như vậy cũng được.
- Vậy chẳng phải ta có thể trở về quân doanh ngay trong hôm nay sao?
Triệu Tử Văn vẫn nhớ các huynh đệ trong quân, hắn cũng không muốn làm kẻ đào ngũ, hắn cũng không về trợ giúp các tướng sĩ ngăn chặn phản quân.
Lý chưởng quỹ cân nhắc một lúc lâu, mới lắc đầu nói:
- Ta vừa rồi nghe lời ngươi nói thì Vọng Giang Thành hiện giờ đang gặp nguy cơ, ngươi tới đó chỉ sợ sẽ toi mạng. Không bằng trước tiên ngươi ở lại chỗ ta mấy ngày, ta dạy cho ngươi một ít võ công phòng thân, ngày sau cũng có thể phòng thân, bảo vệ tính mạng hẳn là không phải việc khó.
Điền Hổ từng nhiều lần nói với Triệu Tử Văn rằng nhất định phải có cao nhân chỉ điểm, võ công của hắn mới có thể tiến bộ lớn được. Nếu được lão nhân thần bí này chỉ điểm, Triệu Tử Văn đương nhiên là cầu còn không được, liên vội vàng gật đầu, ôm quyền nói:
- Vậy đa tạ Lý chưởng quỹ.
- Thương thế của ngươi đã khôi phục tám, chín phần mười, ngày mai ta sẽ truyền thụ thương pháp cho ngươi.
Thương thế của ngươi đã khôi phục ra ngoài hái thuốc.
Thương pháp? Triệu Tử Văn cũng không biết thương pháp mà lão nói là gì, tuy nhiên ngày mai sẽ biết, cũng chẳng cần hỏi vội làm gì. Hắn kiên nhẫn cảm nhận mùi vị của thảo dược, tựa lưng vào thùng, nghĩ lại cuộc sống một tháng qua chém chém giết giết khiến hắn rất chán ghét, chỉ mong sớm ngày quay về Tiền Đường liền sống cuộc sống vô ưu.