Hùng binh xếp từng hàng từng lớp khắp núi đồi, trường mâu, thiết kiếm hào quang chói mắt, quân địch khu động binh khí trong tay, hô lớn, khí thế rung trời, từng lớp, từng lớp như dời non lấp bể cuồn cuộn không ngừng ập về phía thành trì.
Triệu Tử Văn đã thi triển toàn bộ Đơn Thủ Thập Bát Thiêu, mười tám chiêu không ngừng luân chuyển khiến quân địch khổ không nói nên lời, căn bản không ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn.
Triệu Tử Văn xông thẳng vào lòng quân địch, hiện tại tướng sĩ doanh trại số năm theo hắn chỉ còn hơn mười người, hơn nữa không ngừng ngã xuống, quân địch như thủy triều bao vây chặt chẽ, quây kín xung quanh Triệu Tử Văn và các tướng sĩ. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Điền Hổ cũng đã thi triển toàn bộ tuyệt học của hắn, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén, bước chân như rồng bay phụng múa, không ai có thể cản hắn, hắn bám sát bên cạnh Triệu Tử Văn lược trận, phòng thủ mặt sau, bởi cho dù thế nào, một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể tránh thoát công kích khắp nơi, nhất là phía sau lưng.
Gần nửa canh giờ, quân thủ thành bị ép lui về phía sau liên tục, gần hai ngàn người bị giết hết hơn tám trăm, nhưng quân địch cũng trả giá, hơn ngàn quân bị chém giết thê thảm, nhưng lúc này, tất cả lại thầm chú ý tới phía bên trong lòng quân địch, nơi ba vị tướng đang bị vây trong đó.
Ba người này chính là Triệu Tử Văn, Điền Hổ, Lưu Chương, ba người tựa lưng vào nhau đứng cùng một chỗ, xung quanh là hai ngàn quân địch, ba người vô tình đã đánh sâu vào trận doanh của quân địch, hơn trăm binh sĩ đi theo lúc này cũng chỉ còn ba người bọn họ.
- Hảo tiểu tử, ngươi xung như vậy sao không gọi ta hả ?
Lưu Chương thở hồng hộc, cười mắng.
Triệu Tử Văn cười khổ, tên Lưu Chương này không biết từ đâu giết tới, nhìn máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, trong lòng Triệu Tử Văn thoáng co giật, binh sĩ doanh trại số năm theo hắn xung phá toàn quân đã bị diệt, đối mặt với mấy ngàn người đang bao vây dù bọn họ có chết cũng không coi là uất ức, nhưng Triệu Tử Văn không kìm nổi sự bi thống trong lòng. Đó là những huynh đệ cùng hắn ăn, ngủ, cùng xông pha nơi chiến trường.
- Triệu huynh, chúng ta tiếp tục chiến đấu cùng bọn chúng ba trăm hiệp
Điền Hổ liếm liếm vết thương ở tay, cười ha hả nói
Ba người lúc này cả người ướt đẫm máu, nhưng càng như vậy họ chiến đấu càng hăng, trên người mặc dù đâu cũng có vết thương nhưng vẫn không ngừng lại. Triệu Tử Văn sau lưng bị chém một đao, đau tận tâm phế, nhưng hắn vẫn hét lớn, cười ha hả:
- Lưu huynh, Điền huynh, ta tiếp tục đại chiến !!!!
Hai ngàn tướng sĩ đang bao vây bọn họ nhưng không ai dám lại gần, ba người này như ma quỷ, cực kỳ đáng sợ, mỗi đao mỗi thương đều lấy đi vô số mạng người, nhất là vị tướng cầm cây Hổ Đầu Thương kia, căn bản hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thương pháp thảm liệt, đâm chém không ai đỡ nổi, không biết bao nhiêu người đã chết dưới mũi thương đó.
- Tốt !
Lưu Chương và Điền Hổ cùng cười, bọn hắn hoàn toàn không để ý tới hai ngàn quân địch đang bao vây xung quanh, Lưu Chương ngạo nghễ nói:
- Nếu ở đây có chén rượu nhạt, chẳng phải thực tốt sao, ha ha !!!
Điền Hổ lạnh lùng nhìn quân địch bốn phía, cười nói:
- Vậy chờ chúng ta giết sạch lũ người này, rồi sẽ đối ẩm ba trăm chén, thế nào !!!
- Điền huynh, nói phải giữ lời đó
Lưu Chương cười ha hả, nói với Điền Hổ.
Hai ngàn tướng sĩ trợn mắt nhìn, bọn họ chưa từng gặp người như vậy, bị vây khốn trong vòng vây của hai ngàn binh sĩ, vẫn mặt không đổi sắc, đàm tiếu vui vẻ.
- Cầm tặc, trước cầm vương
Triệu Tử Văn thì thầm bên tai Lưu Chương.
Hai mắt Lưu Chương lập tức sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ, còn tưởng rằng Triệu Bách Vị và Điền Bách Vị làm việc lỗ mãng, không ngờ họ sớm tính toán, cầm tặc trước cầm vương….không ngờ hai người lại có đảm lượng như vậy, muốn từ mấy ngàn đại quân xông pha chém tướng.
- Giết bọn họ cho ta
Tôn tướng quân đứng sau lưng hai ngàn tướng sĩ, nhìn ba vị tướng đang bị bao vây hét lớn, hắn biết bọn chúng muốn xông vào trận doanh giết mình, hơn hai nghìn người bao vây nhưng vẫn không làm gì được, hắn giận dữ thét.
- Hai người các ngươi yểm hộ ta, ta lên trước
Triệu Tử Văn căm tức nhìn tên tướng quân, lạnh nhạt nói.
Lưu Chương và Điền Hổ đều biết Triệu Tử Văn lợi hại, bọn họ cảm giác, thương pháp của Triệu Bách Vị là vì chiến trường mà sinh ra, bọn họ chưa từng gặp thương pháp cương mãnh như vậy, đụng thương kiếm gãy, thuẫn bay, căn bản không ai có thể tới gần hắn. Bọn họ gật gật đầu, chuyển hướng về phía sau Triệu Tử Văn, giúp hắn bạo vệ mặt sau, phòng bị đánh lén.
Vừa nghe Tôn tướng quân ra lệnh, hai ngàn tướng sĩ đồng thời hô lớn, bọn hắn cũng không tin rằng hai ngàn người lại không thể ngăn cản ba người, trong lòng có thêm dũng khí, đồng loạt lao tới.
Quân địch như bao táp mãnh liệt trùng kích, đao kiếm dày đặc, vô cùng khủng bố, nhưng dù như vậy cũng không thể ngăn cản Triệu Tử Văn tiến về phía trước, từng bước từng bước, đao kiếm dù dài cũng không bằng thương, một tay hắn vũ lộng trường thương, một tay nhặt nắm trường kiếm phòng ngự.
Vô số tay chân bị chém cụt, đoạn kiếm, bay múa trong không trung, Hổ Đầu Thương tới đâu, thi thể ngã rạp tới đó, quân địch kinh hãi, luống cuống nhưng không thể tránh thoát, Triệu Tử Văn tiếp tục điên cuồng lao về phía trước, xông phá đội hình quân địch.
Triệu Tử Văn bị hơn mười người bao vây, hơn mười thanh đao liên tục chém về phía hắn, một đám tướng sĩ vừa ập vào lập tức bị đánh bay, tay chân, đao kiếm cùng máu huyết phun trào. Triệu Tử Văn xông pha giữa ngàn quân, lúc nào xung quanh cũng có cả chục ánh đao kiếm bổ tới, hắn cũng là người, không phải thần, trong lúc sơ ý bị một cây mâu đâm vào đùi, Triệu Tử Văn đau đớn nhưng vẫn cắn môi, trực tiếp dùng trường kiếm chém đứt cây mâu, tay phải quét mạnh trường thương, theo đà của Hổ Đầu Thương, vô số đầu quân địch rời khỏi cổ, tên đánh lén cũng bị phạt ngang, ngã xuống.
Điền Hổ và Lưu Chương lúc này cũng giết đỏ mắt, hai người hợp lực bọc hậu cho Triệu Tử Văn, không ngừng hỗ trợ, hợp lực giết chết hơn trăm quân địch bao vây, Triệu Tử Văn lúc này cũng đã giết rất nhiều người, xung quanh ba người thi thể chất chồng như núi.
Triệu Tử Văn nắm đoạn mâu đang cắm ở chân trái rút mạnh vứt đi, rồi tiếp tục lao về phía trước, trong mắt, sát khí lãnh liệt tỏa ra nồng đậm, khí phách ngập trời, hắn liên tục dẫm lên xác địch lao về phía trước, khí thế của hắn khiến cả nghìn quân bao vây không khỏi sợ hãi, lui lại.