- Cái vòng tay này thật đẹp.
Một thanh âm êm tai cách đó không xa chợt truyền tới. Triệu Tử Văn và Bảo Nhi nghe thấy liền nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc áo dài màu phấn hồng đang đi tới, mái tóc vấn cao, khuôn mặt như hoa như ngọc, làn mi cong vút, mắt như thu thủy, sáng như trăng rằm, thanh lịch, thoát tục, đẹp như hằng nga giáng phàm.
Triệu Tử Văn nhìn cả nửa ngày, đây là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn gặp từ khi tới thế giới này. Thấy nàng đi tới hắn liền cười nói:
- Vị tiểu thư này không biết cần gì?
- Hừ
Thấy hắn cười xấu xa, tóc ngắn, da đen, vừa thấy đã không biết là thứ tốt, nữ tử hừ nhẹ nói:
- Ngươi không cần biết, nhìn ngươi, ta đã thấy ghét
Rồi quay sang Bảo Nhi khiêu khích nói:
- Cái vòng tay này bao nhiêu tiền, ta mua. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn bị nàng mắng đến choáng váng, ta đụng chạm gì nàng? Ấn tượng với mỹ nữ gần như không còn, vốn tưởng nàng khí chất, u nhã, lạnh nhạt, không nghĩ tới lại là một cô nàng đanh đá, tính cách không giống với diện mạo.
Bảo Nhi thấy cô nàng đanh đá diễm lệ vô song, mặc cảm cúi đầu, ôm cái vòng trước ngực, vội vàng nói:
- Cái vòng này là Triệu đại ca tặng ta, ta không bán.
Cô nàng đanh đá khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn:
- Ngươi, tên dâm tăng này, không ở chùa ăn chay niệm phật lại chạy tới chỗ này câu dẫn nữ nhân, nếu để ta biết ngươi ở chùa miếu nào, nhất định ta sẽ tố cáo với chủ trì rằng ngươi không tuân thủ tự quy.
Triệu Tử Văn sáng nay đi ra ngoài quên không mang mũ thư đồng, trong đầu lại nghĩ tới lần trước bị tên bộ khoái ái nam ái nữ nói là dâm tăng, không ngờ hôm nay lại bị tiểu mỹ nữ điêu ngoa này nói là dâm tăng lần nữa. Không phải chỉ là ta tóc ngắn ngươi tóc dài sao, có gì cùng lắm là ta gọi ngươi là "đại tỷ", sao cứ phải gây khó dễ ta chứ?.
- Xú hòa thượng, Cô nàng đanh đá khẽ hừ một tiếng, rồi không thèm để ý tới hắn.
- Ngươi
Triệu Tử Văn không quen chửi bậy trước mặt mỹ nữ, cũng không biết nói gì thêm.
Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn bị người ta nói là dâm tăng, vội vàng giải thích:
- Triệu đại ca không phải hòa thượng, mà là….của ta…..của ta.
- Của ngươi cái gì??
Cô nàng đanh đá thấy Bảo Nhi đỏ mặt thực đáng yêu, không kìm nổi trêu đùa.
Bảo Nhi lắp bắp nói chuyện, không phải chỉ là bằng hữu thôi sao, Triệu Tử Văn muốn nhanh chóng thoát khỏi cô nàng đanh đá này, thuận miệng nói:
- Ta là bằng hữu của Bảo Nhi.
Triệu Tử Văn qua một lần yêu đương, tự nhiên có kinh nghiệm, không thể tùy tiện đoán nội tâm, suy nghĩ của các cô gái, cho nên dù có thông minh cũng phải đứng cách vài phân.
Cô nàng đanh đá thấy bộ dạng ngốc nghếch của Triệu Tử Văn, thấy ánh mắt nhu tình của Bảo Nhi, bất đắc dĩ thở dài, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn nói như vậy rất có đạo lý, gật đầu nói:
- Đúng, Triệu đại ca là bằng hữu của ta, cái vòng này là huynh tặng cho ta, ta không thể bán cho cô nương.
Cô nàng đanh đá thần tình có vẻ si mê, có thể thấy rất yêu thích cái vòng tay:
- Ngươi không bán cũng phải bán, cái vòng này hôm nay ta nhất định lấy.
Thấy cô nàng đanh đá điêu ngoa như vậy, cho dù nàng xinh đẹp, Triệu Tử Văn cũng không thể tha thứ dễ dàng, hắn nghiêm mặt nói:
- Nếu chúng ta không bán, ngươi làm thế nào?
Cô nàng đanh đá thấy hắn vửa rồi vẫn tươi cười, đột nhiên lại tức giận, bị dọa hoảng sợ, lập tức yên lặng một chút, rồi dậm chân nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi hung dữ ta sẽ sợ ngươi, cái vòng này ta sẽ lấy về, xem ngươi làm gì ta.
Triệu Tử Văn nhất thời lặng người, có thể làm gì nàng? Mình chưa bao giờ đánh nữ nhân, càng không chiếm tiện nghi, chỉ hù dọa nói:
- Nếu ngươi cố tình gây sự, ta sẽ ném ngươi xuống dưới hồ.
- Đại tiểu thư của ta, sao lại chạy đến đây…
- Tần Quán !
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm biết ngay là Tần Quán, ngày hôm qua vừa đụng hắn, không ngờ hôm nay lại đụng, hắn vừa gọi cô bé kia là gì? Đại tiểu thư?
Triệu Tử Văn bỗng nghĩ tới gì đó, trong lòng kinh hãi, hắn biết Tần Quán tài năng phi phàm, ở Kinh Quốc không thể chỉ là một quan nhỏ, có lẽ còn rất thân cận với hoàng đế Kinh quốc, nếu hắn gọi cô bé kia Đại tiểu thư? Chẳng lẽ nàng là …. Công chúa?
- Tần huynh, sao huynh lại tới đây
Triệu Tử Văn làm bộ bình tĩnh cười nói, nhưng lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, vừa rồi mình lại muốn ném công chúa xuống hồ, nếu "đúng như vậy" còn không phải là tự chặt đầu mình đi sao?
- Các ngươi quen nhau?
Đại tiểu thư cũng không nghĩ tới bọn họ quen nhau, nàng không để ý tới Tần Quán, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nói:
- Ngươi, lão nhân này thật như âm hồn không tan, sao lại đi theo ta.
- Đây là một tiểu hữu của ta
Tần Quán thấy Đại tiểu thư không nể tình như vậy khiến khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ nói:
- Ta lo tiểu thư gặp chuyện không may nên chạy theo
Sau đó vụng trộm trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn.
Thấy Tần Quán trừng mắt nhìn mình, Triệu Tử Văn biết chuyện gì xảy ra, trong lòng tức tối, nhất định lão nhân này thấy mình vừa rồi nói muốn ném cô bé xuống sông mới chạy ra. Nếu mình không nói như vậy, lão nhân này cũng không ra mặt.
Bảo Nhi thấy Tần Quán cùng nữ tử này quen biết, biết Tần Quán là người lễ nghĩa, hẳn cũng sẽ không cướp đoạt vòng tay của nàng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lặng lẽ trốn phía sau Triệu Tử Văn.
Tần Quán thấy Đại tiểu thư chăm chú nhìn chằm chằm vào vòng tay trên tay Bảo Nhi, cũng không khỏi thầm tán thưởng. Vòng tay này hẳn phải do một người thợ cực giỏi làm ra, hoa lệ tuyệt mỹ như vậy, còn hơn vài phần so với bảo vật trong cung, khó trách Đại tiểu thư lại thích. Hắn lẳng lặng nói với Triệu Tử Văn:
- Không bằng ngươi bán cho ta cái vòng tay kia đi.
Nếu đưa cho Bảo Nhi thì không thể bán, Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Không được, ta đã tặng Bảo Nhi, các ngươi không phải muốn động thủ cướp đoạt chứ?
Mới vừa nói xong, Triệu Tử Văn đã cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, quả nhiên ở cách đó không xa, có một tráng hán lưng đeo kiếm đang lạnh lùng nhìn hắn. Triệu Tử Văn cảm giác sống lưng lạnh lẽo, vừa thấy đã biết đây là hộ vệ của cô nàng này, quả thực có ý muốn cướp đoạt.
Tần Quán cười khổ, biết thứ này không thể cướp được, liền lặng lẽ thì thầm vài câu với Đại tiểu thư.
- Nếu ngươi dám gạt ta, ta không tha cho ngươi.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, lại trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn:
- Đừng có để ta gặp ngươi ở Hàm Đan, nếu ta nhìn thấy, ta cho người đánh ngươi thành đầu heo, xem còn dám nếm ta xuống hồ không. Hừ !
Triệu Tử Văn tự nhiên biết Hàm Đan là kinh đô của Kinh quốc, càng thêm chắc chắn nữ nhân này có thể chính là công chúa, không ngờ lại chạy đến Hàng Châu đi chơi. Nếu biết nàng là công chúa, hắn tình nguyện tự mình nhảy vào trong hồ cũng không dám nói muốn ném công chúa xuống hồ. Hắn chỉ cười khổ, hôm nay vận khí không tốt, đụng phải một công chúa bốc đồng, điêu ngoa như vậy.
Công chúa nhìn cái vòng trên tay Bảo Nhi vài cái, rồi hài lòng dẫn đám hộ vệ về rời đi.
Cô nàng này rốt cục cũng đi rồi, Triệu Tử Văn thở một hơi dài, nếu không đi thì thực sẽ bị nàng đùa chết, không biết Tần Quán nói với công chúa cái gì, tại sao nàng lại dễ dàng rời đi như vậy:
- Tần huynh có phải đã đáp ứng điều gì với Đại tiểu thư không.
Bảo Nhi thấy Đại tiểu thư kia đã đi, lại sợ cái vòng tay "quý báu" bị người ta nhìn trúng, vội gỡ xuống bỏ vào trong hộp, vội vàng giữ chặt cái hộp đi vào trong nhà cỏ, giấu vào trong phòng.
- Ta đáp ứng với nàng là sẽ mua cái vòng cho nàng, tuy nhiên…
Thanh âm Tần Quán thay đổi:
- Cái này chỉ là kế hoãn binh, lúc nàng trở lại Hàm Đan, sẽ không thể tìm ta đòi được nữa.
Không nghĩ tới Tần Quán lại nghĩa khí như vậy, Triệu Tử Văn giơ ngón tay cái lên:
- Tần huynh quả nhiên là cao chiêu.
- À….
Tần Quán ôm quyền cười cười:
- Không nghĩ rằng hôm nay có thể gặp lại tiểu huynh đệ, hai ta thật có duyên.
Triệu Tử Văn cùng Tần Quán cũng có thể nói là có duyên, hắn lặng lẽ nói:
- Vừa rồi Đại tiểu thư kia có phải là công chúa không?
Tần Quán lắc lắc đầu:
- Không phải
- Vậy nàng là?
- Không thể nói, không thể nói….
Còn làm ra vẻ thần bí với ta à, nếu nàng không phải là công chúa thì là ai. Quản được hắn thì tất nhiên không phải nhân vật nhỏ, về sau mình không tới Hàm Đan không được. Triệu Tử Văn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tần huynh hẳn là một quan lớn của Kinh quốc phải không?
- Tại hạ chẳng qua chỉ là Hàn Lâm Học Sĩ của Kinh quốc
Tần Quán cười nói:
- Tiểu huynh đệ, đến giờ ta vẫn chưa biết đại danh của tiểu huynh đệ?
Quả thật không phải là một quan nhỏ, mà là thư kí của Hoàng Thượng, Triệu Tử Văn thầm tự mô tả, ôm quyền nói:
- Tiểu đệ họ Triệu, tên là Tử Văn, là một tiểu thư đồng của Hạ phủ.
- Hạ phủ? Là phủ của Hạ tướng quân?
Tần Quán có chút ngạc nhiên.
Triệu Tử Văn có chút hưng phấn:
- Đúng vậy, có chuyện gì?
- Thật khéo, thật sự rất khéo
Tần Quan lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc
- Không biết Triệu tiểu huynh có thể giúp tại hạ một chút?
Triệu tiểu huynh? Triệu Tử Văn nghe thấy có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Không biết Tần huynh cần ta hỗ trợ điều gì?
- Giám thị nhất cử nhất động của Hạ phủ
Tần Quán do dự một lúc, hắn vốn định đề cử vị thư đồng học thức bất phàm này, có cơ hội tốt, lại "rõ ràng, hợp lý" như vậy, đương nhiên phải tận dụng.
- A, cái này không phải bảo ta làm gián điệp sao?
Triệu Tử Văn cả kinh nói, ngẫm lại vị Hàn Lâm học sĩ này tương đương với "thư ký, kiêm cố vấn" của Hoàng Thượng, không lẽ Hoàng Thượng sợ Hạ tướng quân mưu phản?
Triệu Tử Văn hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao lại phải giám thị Hạ phủ
- Gián điệp? Triệu huynh dùng từ thật quái dị
Tần Quán không trả lời, cười nói:
- Không biết Triệu huynh có thể đáp ứng không, nếu đáp ứng chắc chắn sẽ được ban thưởng.
Tần Quán là người hào phóng, căn bản không gạt người. Triệu Tử Văn thấy ánh mắt hắn có vẻ né tránh, đoán được việc giám thị Hạ phủ này không đơn giản như vậy. Theo hắn biết, ở thời đại này, biết càng ít càng an toàn, nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Triệu Tử Văn đắn đo nửa ngày, nghĩ lại chẳng qua chỉ là làm gián điệp, không phải giết người phóng hỏa, có gì phải sợ chứ, nói cách khác là thay Hoàng Thượng làm việc, càng không có gì phải sợ, nói không chừng tương lai còn có thể thăng quan phát tài, liền gật gật đầu:
- Được, ta đáp ứng, tuy nhiên, hi vọng Tần huynh có thể ban cho ta chút quan chức, như vậy dễ xử lý hơn.
Tần Quan lộ vẻ khó xử, phong quan chức để làm việc cũng là hợp lý, nhưng hắn không dám lạm quyền, đó là tội phạm thượng.
- Không bằng cho ta làm Đại Nội Mật Thám đi
Triểu Tử Văn thấy đối với việc gián điệp này, chức quan này là cực kì thích hợp với hắn.
- Đại Nội Mật Thám?
Tần Quán mặt đỏ bừng, nhịn cười nói:
- Được, ta phong cho ngươi chức quan này
Tần Quán trong lòng thầm cười, tên thư đồng này khi thì thông minh có khi lại ngốc tới đáng thương, hắn lần đâu tiên nghe tới cái gì….Đại Nội Mật Thám, không ngờ hắn lại có thể nghĩ ra. Dù sao ban cho hắn cái danh hão, cũng không phải là ban thưởng quan chức "rõ ràng và hợp lý", có vấn đề gì cũng không bị trách tội.
- Cảm ơn Tần huynh
Triệu Tử Văn trong lòng rất đắc ý, không ngờ ta lại trở thành Đại Nội Mật Thám, hắc hắc. Xem tên ái nam ái nữ kia còn dám chọc ta hay không, lần tới đừng mong đụng tới ta.
Tần Quán có chút lo lắng hắn sẽ rêu rao, nếu bị phát hiện cái chức quan Đại Nội Mật Thám này là danh hão, hắn có thể trở mặt, vội vàng hù dọa:
- Chức vụ Đại Nội Mật Thám này rất cơ mật, không được nói bậy, rêu rao, nếu Hoàng Thượng biết, cẩn thận cái đầu trên người ngươi.
Triệu Tử Văn gật đầu cười nói:
- Ta biết, ta xem phim ảnh nhiều rồi, không cần ngươi nói.
- Phim ảnh? Tần Quán ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu, tên thư đồng này nói chuyện quả thật kỳ quái, chính mình nghe cũng không hiểu:
- Triệu huynh biết là tốt rồi.
- Triệu huynh làm gì vậy?
Tần Quán đột nhiên thấy Triệu Tử Văn đưa tay ra, kỳ quái hỏi.
- Lệnh bài, lệnh bài Đại Nội Mật Thám
Triệu Tử Văn đảo mắt nói:
- Chẳng lẽ Đại Nội Mật Thám lại không có lệnh bài?
Tần Quán trong lòng cười muốn phát điên, tên thư đồng này…..hắn đành phải lấy từ trong lòng một ngọc bội giống lệnh bài cười nói:
- Đây là lệnh bài Đại Nội Mật Thám.
- Đây là?
Triệu Tử Văn nhìn qua lại vài lần, thấy ngọc bội hình hổ, điêu khắc tinh mỹ, miệng hổ uy nghiêm, rất khí thế, Triệu Tử Văn nhìn rất thích thú, lật qua lật lại, rồi nhét vào lồng ngực:
- Về sau phải dựa vào thứ này để kiếm cơm ăn….
Tần Quán vốn định tìm người trong Hạ phủ, không ngờ lại không tốn công sức, trong lòng quả thật vui vẻ, cười nói:
- Không biết khi nào Triệu huynh tới Hạ phủ? Triệu huynh phải nhớ kỹ, chủ yếu là giám thị các nhân vật trọng yếu của Hạ phủ, còn lũ nô tài thì không cần.
Triệu Tử Văn gật gật đầu:
- Hôm nay, sau giờ ngọ ta phải tới Hạ phủ, nhất định không phụ lòng đại nhân. Nhưng ta làm cách nào liên hệ cùng đại nhân?
- Đến lúc đó tự nhiên huynh sẽ biết
Tần Quán cười cười:
- Triệu huynh phải cẩn thận, ta cũng phải đi rồi
Nói xong liền xoay người rời đi.
Triệu Tử Văn thấy hắn đến Hàng Châu không chỉ vì chuyện này, hai mắt sáng ngời, hô lớn:
- Tần huynh đến Hàng Châu có phải là hẹn hò cùng Đào Tâm Nhi không?
Bùm !!!!
Tần Quán bị dọa muốn ngã xuống đất, tiểu tử này thế nào lại biết, từ trước tới giờ ta chưa nói cho kẻ nào, chẳng lẽ tên thư đồng ngây thơ chất phác này lại là kỳ nhân. Hắn bị Triệu Tử Văn nói toạc ra tâm sự, xấu hổ đến đỏ mặt, hốt hoảng bỏ chạy.
Triệu Tử Văn cười ha hả vài tiếng, không nghĩ tới hắn quả thực giống như sử viết, có một tình nhân là Đào Tâm Nhi, nghe nói Đào Tâm Nhi là một kỹ nữ danh tiếng, cho đến khi 50 tuổi vẫn còn…..mạnh mẽ.