Khi Triệu Tử Văn tới gần cửa bỗng nghe thấy tiếng đọc sách.
- Khổng Tử viết: tri chi giả, bất như hảo tri giả, hảo chi giả bất như nhạc chi giả, thị trí dã ….Khổng Tử viết…. (Biết mà học không bằng thích mà học, thích mà học không bằng vui say mà học. - Gs. Minh Chi dịch)
Cuối cùng cũng hiểu được sự thống khổ của Hạ Văn Đăng, học loại cổ văn này quả là muốn lấy mạng người , thật sự không thể không bội phục Hạ Văn Đăng, nếu là ta đã sớm trèo tường trốn đi.
- Xin chào tiên sinh!
Triệu Tử Văn đi về phía lão tiên sinh đầu bạc, râu dài ân cần thăm hỏi.
Lão tiên sinh trả lời:
- Ngươi là người phương nào?
Triệu Tử Văn vừa chuẩn bị trả lời thì Hạ Bình nói:
- Hắn là thư đồng mới tên là Hạ Văn.
Mẹ nó, lại là tiểu bà nương này, Triệu Tử Văn chuẩn bị xắn tay áo giáo huấn nàng lại phát hiện ra Đại tiểu thư cũng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn mình. Triệu Tử Văn cảm thấy không ổn, cười nói:
- Hóa ra Đại tiểu thư cũng tới đây!!!
Hạ Vũ Tình không thèm để ý, chỉ ừ một tiếng, làm như chuyện đá hắn xuống nước vừa rồi như chưa từng phát sinh.
Triệu Tử Văn cũng thức thời, trêu vào người này sợ rằng không thể dậy nổi…
Chỉ thấy Hạ Văn Đăng không chút biểu cảm, mày rậm mũi cao, nhìn có vẻ có khiếu đọc sách, nếu tham gia quân ngũ cũng không phải không được, Triệu Tử Văn chú ý tới đôi mắt vô thần của hắn, đầu lắc lư giống như một tên cha chết.
Triệu Tử Văn vội vàng vuốt mông ngựa nói:
- Vị này nhất định là thiếu gia, anh tuấn, phóng khoáng, tiểu nhân là thư đồng mới tên là Hạ Văn.
Hạ Văn Đăng nghe thấy liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, sau đó gật đầu.
Mẹ nó, không nể tình? Triệu Tử Văn thầm mắng, ta từ trước tới nay cũng được tính là có mặt mũi, người thường thích nói chuyện với ta, vậy mà tiểu tử này lại ngậm tăm?
- Nếu là thư đồng mới, hẳn có vài điểm bổn sự, ta muốn kiểm tra ngươi.
Lão tiên sinh có chút không vừa mắt đối với Triệu Tử Văn, tìm cớ nói.
Triệu Tử Văn thấy thiếu gia đang gà gật ngủ, còn nghe cái rắm, đang muốn đi ngủ, nhưng lão bất tử này cố tình chọc vào, trong lòng có chút tức giận. Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra cái rắm, khiến ta mất ngủ!!
Hạ Bình cùng Hạ Vũ Tình ở lại xem kịch vui, nhìn bộ dáng của Triệu Tử Văn và lão tiên sinh, họ từ đầu quan sát Triệu Tử Văn, thấy da đen, cơ thể rắn chắc, không giống một người đọc sách, mà giống một tên vũ phu, thật không hiểu tại sao Hạ phu nhân lại nhận hắn. Vì vậy họ kết luận Triệu Tử Văn nhất định bị xấu mặt!
Lão tiên sinh vuốt chòm râu dài, rung đùi đắc ý, như đang cân nhắc cái gì, rồi cười nói:
- Ta ra vế trên, ngươi đối lại
Sau đó chầm chậm ngâm:
- Đồ họa lý, long bất ngâm, hổ bất khiếu, tiểu tiểu thư đồng khả tiếu khả tiếu. (Trong tranh, rồng không ngâm, hổ không gầm, thư đồng nhỏ đứng tè trông buồn cười)
- Lão đầu nhi, ngươi tại sao mắng ta?
Triệu Tử Văn chưa phản ứng gì, Hạ Bình đã nhảy dựng lên, còn Hạ Vũ Tình thì ngồi cười, con bé này cũng quá vô lý.
- Ngươi là đồ vô lễ, không biết trên dưới, dám gọi lão phu là lão đầu nhi?
Tiên sinh tức giận nói.
- Ngươi đừng cậy già mà lên mặt
- Ngươi không biết kính trọng người già ….
Triệu Tử Văn ở một bên nghe bọn họ mắng nhau, cười thầm, một tiểu cô nương 16 tuổi cãi nhau với một lão nhân hơn 60 tuổi, không ngờ lại chiếm phần thắng, con bé này mồm miệng cũng quá dũng mãnh.
Câu đối này thực ra không phải là câu đối hay, nếu muốn đối thì không khó, nhưng nếu muốn châm biếm lại thì lại không dễ. Triệu Tử Văn suy nghĩ một hồi, bỗng thấy Hạ Văn Đăng ngủ trên bàn, linh quang chợt lóe, có rồi!!!
Triệu Tử Văn nhìn hai người đang cãi nhau nói:
- Ta nghĩ ra rồi.
Lão tiên sinh cùng Hạ Bình, cả Hạ Vũ Tình nhìn Triệu Tử Văn có chút không tin, hắn thực sự có học vấn?
Triệu Tử Văn không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, chậm rãi nói:
- Thi thư lý, ngôn bất thông ngữ bất thuận, khiếu thanh tiên sinh đình đốn đình đốn. (Trong sách vở, lời không thông, câu không thuận, cười tiên sinh dừng lại dừng lại)
Tiên sinh thấy hắn đối rất đúng mặc dù liên đối không quá xuất sắc, nhưng không sai, cảm giác thật ngạc nhiên, nhưng vẫn không phục, vì thế lại nhìn sắc mặt của Triệu Tử Văn, âm hiểm cười nói:
- Côn trạc hắc cẩu nha. (Gậy đánh răng chó đen)
Mẹ nó, ta không nợ nần gì ngươi, sao lại luôn gây khó dễ cho ta, Triệu Tử Văn mắng thầm, thấy lão tiên sinh có chút nhỏ nhen, hắn cũng âm hiểm cười, đáp:
- Tiên đả hoàng ngưu bối. (Roi nện lưng bò vàng)
Xem ra tiểu tử này có điểm học thức, phải dùng tuyệt đối bức tử hắn, giết chết nhuệ khí của hắn, lão tiên sinh liền nghĩ tới một tuyệt đối, đắc ý nói:
- Vong thiên không, không vong thiên, thiên thiên hữu không vọng thiên không. (Quên trời đất, không quên ngày tháng, ngày ngày rảnh rỗi ngắm trời đất)
Triệu Tử Văn vừa nghe thấy lập tức yên lặng, hắn tuy được mẫu thân dạy dỗ nhiều về phương diện này, nhưng văn thơ đối ngẫu quả thật khó, hắn lẳng lặng ngồi suy tư.
Hạ Bình cũng biết câu đối này cho tới giờ chưa từng có ai đối được, lão tiên sinh cũng dựa vào câu đối này mà lập nghiệp, đến giờ cũng chưa có ai đối được câu đối này của lão, cũng vì vậy mà lão tiên sinh có chút danh tiếng. Nàng trào phúng nói:
- Không nghĩ ra được là không nghĩ ra được, giả bộ gì chứ.
Ai nói ta không nghĩ ra, Triệu Tử Văn trầm tư một lúc rồi đứng lên, cười nói:
- Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan. (Cầu người khó, khó cầu người, mỗi người đều khó gặp người khó cầu)
- Đối rất hay
Lão tiên sinh liên tục vỗ tay khen
- Không nghĩ rằng lão phu còn sống lại có thể nghe thấy có người đối được nó, công phu của ngươi thật sự có thể nói là nhất tuyệt!!! Không biết tài nghệ thi thơ của ngươi thế nào? Xin chỉ dạy!!!
Quả thật là một người nhỏ nhen, nhưng dù sao lão tiên sinh cũng là một lão nhân, Triệu Tử Văn không phản bác, đành nói:
- Lão tiên sinh muốn ta làm gì?
- Lấy cảnh vật nơi đây làm đề
Triệu Tử Văn nhìn tiên sinh, thở dài:
- Chử đậu nhiên đấu ki, đậu tại phủ trung khấp. Bổn thị đồng căn sanh, tương liên hà thái cấp. (Nấu đậu đốt cành đậu
Đậu ở trong nồi khóc
Vốn sinh cùng một gốc
Sao nỡ đốt thiêu nhau – Bài thơ do Tào Thực, con trai Tào Tháo, sáng tác)
Hạ Bình cùng lão tiên sinh nghe xong có chút ngượng ngùng cúi đầu, không dám tiếp tục cãi nhau. Lão tiên sinh vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Hạ Văn, ngươi tuổi nhỏ như vậy, lại có tài học tới bậc này, khiến lão phu thật sự mặc cảm
Lão tiên sinh có chút hổ thẹn sờ sờ bộ râu.
Triệu Tử Văn, nhìn lão tiên sinh có chút suy sụp, an ủi nói:
- Hoa Hạ văn hoa bác đại tinh thâm, tại hạ cũng chỉ học được một chút da lông mà thôi, so với lão tiên sinh dùi mài kinh sử chục năm, ta không dám so sánh.
Lão tiên sinh thấy thư đồng này cũng có lễ nghĩa, cười cười không nói gì, thấy không ai nói gì, lão liền nói:
- Ta ở Hạ phủ nhiều năm, cũng có chút mệt mỏi
Rồi nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, với học thức của ngươi, đi làm ở Hạ phủ quả thực là khi nhục ngươi, ta đề nghị ngươi nên thi thố công danh. Bảng vàng đối với ngươi mà nói, khẳng định dễ như trở bàn tay
Lão tiên sinh nói xong, liền rời đi.
Ta có thể sao? Không phải chỉ là mấy chục câu thơ cổ, đọc ra vài câu đối? Triệu Tử Văn có điểm không tin
Hạ Bình đi qua chỗ Triệu Tử Văn ngồi:
- Mấy câu thơ kia quả thật là ngươi sáng tác sao? Ta không tin đó là ngươi sáng tác
Hạ Bình nhìn Triệu Tử Văn cương nghị, không hề tức giận hỏi.
Không tin thì hỏi làm gì? Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Đúng vậy
- Đừng nghe hắn, khẳng định là hắn nghe lén ở đâu đó.
Hạ Vũ Tình kéo Hạ Bình ra ngoài.
"??? Nói ít một câu thì sẽ chết sao?" Triệu Tử Văn nhìn bóng dáng của Đại tiểu thư oán hận lẩm bẩm.
- Rốt cục cũng đi rồi
Hạ Văn Đăng thở dài một tiếng, rồi nằm úp sấp lên bàn, chỉ một lúc sau lập tức ngáy pho pho.
Hóa ra thiếu gia này sợ Đại tiểu thư, vừa rồi nếu Đại tiểu thư không có ở đây, chỉ sợ hắn đã sớm ngủ rồi. Đại tiểu thư này khẳng định không phải đến đọc sách mà là đến giám sát vị thiếu gia này. Tuy nhiên vị thiếu gia này quả thật cũng quá buông thả, tối hôm qua khẳng định là trốn đi xem pháo hoa, bằng không ban ngày sao lại buồn ngủ như vậy. Triệu Tử Văn nhìn vị thiếu gia nhàn rỗi không học vấn này thở dài, hắn cũng ngao ngán đứng dậy đi ra ngoài.
- Hạ Văn, ăn cơm!
Hạ Thu ở ngoài phòng gọi Triệu Tử Văn.
- Biết rồi!!!
Triệu Tử Văn vội vàng từ trong phòng chạy ra.
Hạ Thu là một tiểu nha hoàn mới quen, vừa rồi nàng dẫn Triệu Tử Văn tới chỗ ở của hắn, tới giờ cơm chạy tới đây gọi hắn, dẫn tới chỗ ăn cơm.
Tới thế giới này cho đến giờ, Triệu Tử Văn vẫn chưa bao giờ được ăn no, Lý Bảo Nhi quả thực quá kham khổ, Triệu Tử Văn không dám ăn nhiều, mỗi ngày chỉ có thể ăn lưng lửng, nhưng chỉ như vậy cũng bị Lý Thiên Chính mắng là thùng cơm. Triệu Tử Văn cũng không biết tại sao mình lại có thể ăn nhiều như vậy, cũng có thể là do di truyền của cha hắn. Hôm nay rốt cục có thể ăn no, Triệu Tử Văn hưng phấn chạy ra ngoài.
Hạ Thu nhìn bộ dạng hưng phấn của Triệu Tử Văn, kỳ quái hỏi:
- Hạ Văn, hôm nay có chuyện gì vui vậy?
- A….không có gì
Triệu Tử Văn hưng phấn liếm liếm môi
- Hạ Văn, tại sao ngươi lại ở đây? Bình thường, thư đồng luôn đi cùng thiếu gia mà.
Khẳng định đây là do Đại tiểu thư ác độc kia nói, Triệu Tử Văn thầm mắng
- Ta cũng không biết!!! Có thể là thiếu gia không có thói quen ở cùng thư đồng.
"Rốt cục tới rồi" Triệu Tử Văn nhìn mấy chữ nhỏ viết trên cửa phòng ăn của hạ nhân, cảm khái nói, tuy rằng phòng ăn cách chỗ Triệu Tử Văn ở không xa, nhưng hắn nóng lòng muốn ăn nên đường đi dù ngắn lại cảm giác dài cả năm.
Triệu Tử Văn căn bản là bất cần, vào phòng đặt mông xuống, nhìn bàn cơm bất chấp tất cả, cầm một chén lớn ăn, hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao cái bát cơm này lại làm bằng gỗ, nhưng mặc kệ, ăn no quan trọng hơn.
Mọi người giật mình nhìn hắn như một con quái vật, chưa từng thấy ai lại lấy cả thùng cơm ăn. Bác gái lần trước phạt Triệu Tử Văn, đứng ở một bên lắc đầu thở dài:
- Ngươi xem, đứa nhỏ này thật đói….
- Rốt cục cũng ăn no rồi
Triệu Tử Văn sờ sờ bụng mình, bỗng thấy tất cả gia đinh xung quanh đều nhìn hắn, mặc dù da mặt của Triệu Tử Văn rất dày, nhưng cũng không chịu nổi. Triệu Tử Văn đỏ mặt cười ha hả nói:
- Các ngươi ăn đi, không cần khách khí với ta.
Một gia đinh oán hận nói:
- Đồ ăn còn chưa tới, ngươi đã ăn hết tất cả cơm của chúng ta, chúng ta lấy cơm đâu để ăn?
- A!!!! Đây là thùng cơm…? Ta tưởng là cái bát?
Triệu Tử Văn ngượng ngùng vò vò đầu, còn tưởng rằng mình chỉ ăn một ít
Nếu Lý Thiên Chính thấy tình cảnh này, hẳn sẽ gọi hắn là hang cơm
- Các ngươi dùng bữa đi ….
Không nghĩ mọi người xung quanh vẫn nhìn Triệu Tử Văn, ánh mắt có chút cừu hận, có chút khó chịu. Triệu Tử Văn như ngồi trên đống lửa, than hồng, đi không được, ở không xong. Một hán tử khôi ngô khỏe mạnh ngồi cạnh hắn bỗng nhiên quỳ xuống nói:
- Đại ca, về sau ta theo huynh, huynh thật sự rất…."hoành tráng", xin huynh thu ta làm tiểu đệ đệ!!!
- …..Ta đã có một tiểu đệ đệ….??
- Không sao, thu thêm một tiểu đệ cũng được?
- Kỳ thật thêm một tiểu đệ đệ là sự ao ước của cả đời ta….
- Vậy ngươi nhận lấy đi!!!
- Ta sợ lão bà của ta chịu không nổi…
Triệu Tử Văn đổ mồ hôi, nói nửa ngày bọn họ cũng không hiểu ý tứ trong đó, chẳng lẽ phải dùng bút vẽ? Không phải là muốn lấy mạng lão bà ta sao …
Triệu Tử Văn cùng vị nam tử này càng nói càng thái quá, mọi người bốn phía cũng không ai hiểu họ nói gì, nam tử kia cũng không hiểu Triệu Tử Văn nói gì, càng thêm sùng bái nói:
- Đại ca chính là đại ca, nói chuyện cũng thâm ý như vậy, khiến ta không hiểu, ta nhất định theo huynh.
Triệu Tử Văn hết chỗ nói, con người ở thế giới này thật đơn thuần, nếu ở thế giới của mình khẳng định bọn họ đã nhảy dựng lên ân cần hỏi thăm tổ tông của mình, nhưng hắn cũng không có biện pháp đối với nam tử này. Có điều thu một tiểu đệ cũng không phải là chuyện tồi tệ, có thể sai vặt, hắn liền nói:
- Tiểu đệ, đứng lên.
Nghe đại ca phân phó, tiểu đệ vội vàng đứng lên, mọi người cũng không ai kỳ quái, bởi vị bọn họ cũng không quan tâm tới vị gia đinh mới này.
- Ta nghĩ đại ca là thư đồng mới, tên là Hạ Văn!!!
Tiểu đệ nhìn chiếc mũ thư đồng của Triệu Tử Văn nói.
- Đúng, còn ngươi?
- Ta là gia đinh mới của Hạ phủ, tên ta là Hạ Hổ
- Giúp ta lấy chén trà
Triệu Tử Văn ăn nhiều cơm, cảm thấy khát nước nói.
Hạ Hổ nghe xong cung kính lấy một ly trà cho Triệu Tử Văn
Mọi người xung quanh toát mồ hôi, thật sự là người hầu ở Hạ phủ không có thù oán gì với nhau, nhưng tất cả đều là người hầu. Tiểu nha hoàn Hạ Thu ở bên cạnh che miệng cười trộm. Họ đều tự nhận mình thông minh bất phàm, nhưng lại không nghĩ được như Triệu Tử Văn, thật muốn trào máu.
Nghe bọn họ thì thầm, ăn uống, Triệu Tử Văn vội vàng rời đi, tiểu nha hoàn thì ở lại thu dọn bát đĩa.
- Đại ca, có thoải mái không?
Hạ Hổ bóp bóp vai Triệu Tử Văn hỏi
Làm đại ca quả thực thú vị, Triệu Tử Văn ngồi trên ghế hưởng thụ.
Tuy nhiên thấy trời đã tối, cũng nên nghỉ ngơi, hắn nói với Hạ Hổ:
- Đại ca ngươi phải về nghỉ ngơi, ngươi cũng về đi!!
- Đại ca, để đệ hộ tống huynh.
- Không cần, ngươi đi trước đi
Hạ Hổ nghe xong liền ngoan ngoãn rời đi.
Triệu Tử Văn cảm giác tên Hạ Hổ này thật ngu ngốc, nhưng từ ánh mắt hắn thì không phải ngốc như bề ngoài, có cảm giác gì đó, chẳng lẽ là hắn cải trang sao? Tại sao hắn lại phải cải trang? Vì tiếp cận mình? Hắn nghĩ không ra, cũng không suy nghĩ thêm.
Thật sự là ăn quá nhiều, cần phải tiêu hóa một chút, Triệu Tử Văn nghĩ vậy liền rời đi, đột nhiên bị người khác kéo tay. Triệu Tử Văn quay lại nhìn, hóa ra là bác gái phạt tiền mình lần trước.
Không đợi Triệu Tử Văn mở miệng
- Cầm lấy…. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Bác gái dúi năm văn tiền vào trong tay Triệu Tử Văn, vuốt vuốt đầu Triệu Tử Văn thở dài:
- Nhìn ngươi kìa, đi mua chút đồ mà ăn đi.
Triệu Tử Văn thầm kêu oan, không phải hắn chỉ ăn nhiều một chút thôi sao!! Nhưng nhìn năm văn tiền Lý Thiên Chính cho hắn, hắn cảm động nói:
- Bác gái, bác thật sự quá tốt
Bác gái lại cả giận nói:
- Không phải ta đã nói sao? Ta không phải bác ngươi, từ sau gọi ta là tam thẩm!!!!
Nói xong liền đi ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa liền quay lại nói một câu khiến Triệu Tử Văn muốn hộc máu:
- Ta có lẽ không thể nuôi nổi đứa con ăn nhiều như ngươi….