Tuy nhiên, Hạ tướng quân cũng thật là, sao lại bắt thiếu gia phải thi công danh chứ, muốn hắn làm quan không phải chỉ cần nói một câu sao, quá mức chính trực cũng không phải là tốt, trong lòng Triệu Tử Văn thầm bất bình.
Hạ Văn Đăng lôi Triệu Tử Văn đi, không để ý tới tên Trương Nhữ Chu lúc này vẫn đang thất kinh hồn vía, cũng không thèm quay đầu lại:
- Trương công tử, việc hôm nay ta không truy cứu, cứ coi như là hiểu lầm.
Trương Nhữ Chu khẽ cắn môi, không nói gì, hắn vẫn còn rất sợ hãi, một tên hộ vệ bị đánh đến không dậy nổi, cái này….rốt cuộc là ai phải truy cứu ai ?
Triệu Tử Văn cũng không phải là ngụy quân tử thích bắt nạt kẻ yếu, căn bản không có chút hứng thú gì. Hắn cũng nhanh chóng rời đi.
Cũng thật khéo, nơi này cũng chính là nơi Dư Tư Lăng và Đại Tiểu Thư trước đây khuất nhục Triệu Tử Văn, ép buộc hắn bước vào con đường báo thù !
- Ta muốn giết tên thư đồng kia !
Trương Nhữ Chu thấy Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng đã đi xa, hắn nắm chặt tay, giận dữ thét.
Tên hộ vệ bất tỉnh đã sớm tỉnh lại, nhưng do vết thương quá nặng, hắn vẫn ngồi dưới đất, sợ hãi nói:
- Quyền pháp của tên thư đồng này rất lợi hại, sức mạnh ngàn cân, thực quá cương mãnh.
- Tâng bốc người khác, hạ uy phong của bản thân…!!
Nếu không phải tên hộ vệ kia đã đi theo Trương Nhữ Chu từ lâu, hắn đã sớm cho hắn một cước, hắn nói với tên hộ vệ;
- Dù hắn lợi hại thế nào cũng không thể một chống mười, quay về kinh ta sẽ nhờ phụ thân cho người giết hắn.
- Thiếu gia, tuyệt đối không thể !!
Tên hộ vệ vội vàng lắc đầu nói.
- Tại sao ? Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua ?
Tên hộ vệ đứng cạnh Trương Nhữ Chu không cam lòng nói
Trương Nhữ Chu cũng phẫn nộ gật gật đầu:
- Ta sao có thể cam tâm bỏ qua chứ, phải giáo huấn thật tốt tên thư đồng này !
- Thiếu gia, người nhớ hắn họ gì không ?
Tên hộ vệ đang ngồi dưới đất nói tiếp
Tên hộ vệ kia vốn từng điều tra thân phận tên thư đồng này, hắn lẩm bẩm:
- Hình như là họ Triệu
- Tên thư đồng này từng nhập ngũ, tham dự trận chiến Vọng Giang Thành, hắn không chỉ họ Triệu, võ công lại cao kinh người, ta và đệ đệ liên thủ đối phó cũng không động nổi một sợi lông của hắn !
Tên hộ vệ đang ngã dưới đất trong mắt lóe lên vẻ sùng kính, nếu suy nghĩ kỹ một chút….
- Chẳng lẽ hắn là !!!
Trương Nhữ Chu vốn thông minh, ngay lập tức hiểu ý tứ của tên hộ vệ, trong lòng hắn vốn không muốn tin, nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh như băng, quyền pháp cương mãnh kia, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vô cùng sợ hãi, hoảng hốt nói:
- Đi, chúng ta quay về kinh . Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tháng chạp, sáng sớm, trên đường phố đã xuất hiện âm thanh ồn ào, nhưng cũng tràn ngập vẻ vui mừng, tất niên sắp đến, nhà nhà đều vui vẻ đón xuân.
Tuyết vẫn còn đọng lại bao phủ trên đường phố, tuyết trắng nõn, trong suốt khiến người đi lại cảm giác như mình đang dẫm lên những tấm gương, mọi người mặc áo bông, những em nhỏ ngây thơ nghịch tuyết, đứa thì đùa giỡn ném tuyết, đuổi nhau vô cùng náo nhiệt.
Triệu Tử Văn đứng trước cửa Hạ phủ, nhìn lầu các phía xa bị bao phủ trong tuyết trắng nõn, trong lòng vô cùng thanh thản, mấy ngày nay, hắn sống thật khoái hoạt, mỗi ngày cùng thiếu gia đọc sách, sáng lại qua trông cửa hàng cùng Bảo Nhi, cũng nhờ bản lĩnh của Triệu Tử Văn mà cửa hàng lại nhộn nhịp như xưa, hắn và Bảo Nhi đã không còn phải lo cái ăn cái mặc, cuộc sống gia đình cũng coi như tạm ổn.
Trương Nhữ Chu sau khi phát sinh xung đột với Triệu Tử Văn ở Tây Hồ đã vội vàng rời khỏi Hàng Châu. Triệu Tử Văn cảm giác Trương Nhữ Chu dường như đã đoán ra thân phận của hắn, nhưng hắn biết tên Trương Nhữ Chu này sẽ không công bố thân phận của hắn, bởi vì Trương Nhữ Chu vốn là một tên âm hiểm, giả dối, nếu bộc lộ thân phận của hắn thì cơ hội báo thù càng thêm xa vời !
- Hạ Văn, sao sớm vậy ?
Hạ Bình nhẹ nhàng đi tới cạnh Triệu Tử Văn, dựa vào vai hắn thì thầm
Pháo chết tiệt ! Triệu Tử Văn căm giận, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Hạ Bình:
- Không phải muội cũng dậy sớm sao ?
Hạ BÌnh đỏ mặt, đêm qua nàng cuối cùng đã cho phép Triệu Tử Văn ngủ lại qua đêm, lại thừa dịp tiểu thư ngủ say, len lén đến chuồn đến căn phòng nhỏ mà Triệu Tử Văn ngủ rồi rúc vào lòng hắn ngủ.
Chỉ khổ cho Triệu Tử Văn, bị một cô bé hấp dẫn như vậy, dáng người thướt tha nằm trong lòng khiến hắn rạo rực cả đêm, mãi gần sáng mới ngủ được một chút.
Hạ Bình mặt xinh như vẽ, ánh mắt như thu thủy, ẩn chưa một tia hạnh phúc, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào:
- Hạ Văn, muội muốn ngủ với huynh hàng ngày.
Cái này không phải là muốn tra tấn ta sao ? Triệu Tử Văn sợ tới mức ngay lập tức lắc đầu:
- Hạ Bình, lớn vậy rồi còn cần người ngủ cùng hả ?
- Đáng ghét, người ta là con gái đã xuất giá !!
Hạ Bình nũng nịu, vẩu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Đợi tướng quân về đồng ý, mọi việc sẽ ….rõ ràng.
Triệu Tử Văn không cách nào hiểu được suy nghĩ, tư tưởng của nữ tử thời này, hắn cười khổ:
- Chúng ta vẫn chưa thành thân !!
- Hôm nay chúng ta sẽ thành thân !!
Hạ Bình nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực, nhưng con mắt lại dâng lên một dòng lệ ủy khuất:
- Vì sao huynh ít về phủ, vì sao luôn ở cạnh Bảo Nhi mà không ở cạnh muội ?
Triệu Tử Văn ôm chặt Hạ Bình đang thương tâm đến rơi lệ, khẽ cười:
- Hạ Bình, một ngày nào đó, huynh sẽ lấy muội.
Bông tuyết đang bay múa đầy trời, có vài bông nhẹ nhàng hạ xuống vai Triệu Tử Văn, Hạ Bình nhẹ nhàng phủi bông tuyết rồi lại ôm chặt lấy hắn:
- Hạ Văn, trong mộng, muội mơ thấy có rất nhiều người đuổi giết muội, muội sợ, muội sợ phải mất huynh.