Các tài tử ở Hàn Lâm Thư Viện cũng đã nắm chặt bàn tay lại, thầm nghĩ nếu như nàng không phải là quận chúa, chúng ta nhất định sẽ tiến tới quần ẩu.
- An Ninh quận chúa, câu đố đèn này ta đoán ra rồi.
Đột nhiên một người đội mũ thư đồng bước ra, đi đến trước mặt nàng, cười hì hì.
- Cái tên xấu xa này lại muốn gây rắc rối nữa!
Hạ Vũ Tình đỏ mặt nhìn thư đồng thầm oán trách. Tuy nhiên nàng quận chúa này thật là vô lễ quá mức cũng cần có một tài tử bước ra dạy dỗ nàng.
- Là ngươi!
An Ninh quận chúa nhìn thấy người bước tới thì trong đôi mắt đẹp toát ra lửa giận. Lần trước tên thư đồng này dám đả thương nàng, nàng vẫn chưa tìm hắn tính sổ, không ngờ hôm nay hắn lại tới đây quấy rối. Quận chúa An Ninh tức giận đỏ mặt nói:
- Thế nào, một tên thư đồng này nho nhỏ mà chẳng lẽ cũng đoán được sao?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Nếu như ta đoán được thì sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của An Ninh lại chu ra:
- Ngươi đoán ra, mảnh ngọc bội này sẽ thuộc về ngươi.
Triệu Tử Văn tuy đối với mảnh ngọc bội đó cũng chẳng có hứng thú gì nhưng từ từ chậm rãi cười cười nói:
- Động vật dễ bị trượt chân là hồ ly phải không?
Hồ ly, mọi người nghe vậy vẫn không hiểu, tại sao lại là hồ ly chứ?
Bờ vai công chúa An Ninh run lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng không kìm nổi hỏi:
- Tại sao ngươi lại đoán ra được?
- Hồ ly là động vật giảo (cước) hoạt.*
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
- Cho nên khi đi đường dễ bị trượt chân.
(DG: Từ 狡(giảo) và 脚(cước) là hai từ đồng âm, đều phát âm là jiǎo (mà cước hoạt có nghĩa là trượt chân)(http://.zdic.net/zd/zi/ZdicE8Zdic84Zdic9A.htm))
Đây chính là câu trả lời? Mọi người tắc nghẹn nhìn trân trân, giảo(chân) hoạt ư? Tại sao ta lại không đoán được chứ, thanh âm ảo não vang lên tứ phía.
- Hi hi.
Các tiểu thư ở đây không ai kìm được cười thành tiếng. Hạ Bình và Hạ Vũ Tình cũng che miệng cười, đều cười tới mức run cả người.
Tần Quán và Tô Thức quay lưng đi, khuôn mặt già nua của hai người đỏ bừng. Đáp án không ngờ lại là hồ ly. Thật không thể không bội phục sự tinh quái của vị quận chúa này, làm sao nàng có thể nghĩ ra câu đố đèn thú vị đến như vậy. Tuy nhiên như vậy thì lại càng phải bội phục Triệu tướng quân, chỉ trong chốc lát mà đã nghĩ ra câu trả lời, thật là thông minh đến mức không tưởng tượng nổi.
Tâm tình của Hạng An Ninh trở nên bất định, chẳng lẽ nàng lại đem ngọc bội đưa cho thư đồng này sao? Nếu như phụ vương mà biết chắc chắn sẽ trách móc ta! Nàng đành cắn chặt răng cả buổi không nói gì.
- An Ninh quận chúa, bây giờ quận chúa trao thưởng được chưa?
Triệu Tử Văn nhìn công chúa thờ ơ nói. Ở đây toàn là những tài tử trong thư viện mà quận chúa lại dám vô duyên vô cớ nhục mạ cho nên Triệu Tử Văn cảm thấy khó chịu. Hắn ai cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ tiểu nha đầu này hay sao?
- Ta…..
Quận chúa An Ninh không biết phải nói gì. Nàng vốn định dùng câu đố hóc hiểm này và thân phận quận chúa để uy hiếp các tài tử. Cho dù có người đoán ra cũng không ai dám nói ra đáp án, không ngờ tên thư đồng này lại to gan như vậy, vật của hoàng gia mà cũng dám lấy.
- Như vậy đi.
Triệu Tử Văn biết là công chúa sẽ không giữ lời cho nên hắn lùi một bước rồi nói:
- Ta đoán ra được câu đố đèn rồi, quận chúa chỉ cần thu hồi lại những lời nói lúc nãy được không?
Hắn cũng không cần nàng quận chúa điêu ngoa này phải nhận lỗi. Dù sao thân phận của người ta cũng là quận chúa, đứng trước một đám tài tử mà nhận lỗi lầm của mình thì khó có thể xảy ra. Cho nên chỉ cần nàng thu hồi lời nói của mình là tốt rồi.
Quận chúa An Ninh oán hận nhìn tên thư đồng chết tiệt này, nàng thật muốn bước lên một bước dẫm chết hắn. Sau khi do dự nửa ngày nàng liền cất tiếng:
- Ta thu hồi lại những lời ta vừa nói.
Lập tức những tài tử ở đây liền tỏ ra vui mừng. Nếu như không phải e ngại quận chúa còn đang ở đây bọn họ đã nâng chén lên chúc rượu nhau, hoan hô nhảy nhót. Đồng thời họ cũng bội phục trí thông minh tột đỉnh của tên thư đồng này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Đại tiểu thư và Hạ Bình đều đưa đôi mắt duyên dáng nhìn vị tướng công tương lại giỏi giang này, khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười tủm tỉm.
Tô đại nhân đưa mắt tán thưởng Triệu Tử Văn một cái. Hắn không chỉ đã cứu vãn lại mặt mũi cho các tài tử ở đây mà cách ứng xử cũng phù hợp, không làm tổn thương quận chúa. Tuy nhiên Tô Đông Pha cũng không muốn để quận chúa tiếp tục khó chịu, ông liền vội vàng nói:
- Thiếu Du, ông mở tiếp câu đố đèn thứ hai đi!
- Vâng.
Tần Quan hiểu ý gật gật đầu, vội vàng nhấc chiếc đèn lồng ở trên đầu xuống, cất giọng nói:
- Mãn thuyền không tái nguyệt minh quy-- đả nhất thường ngôn!
(Dịch nghĩa: Đầy thuyền chỉ chở ánh trăng thanh - Đây chính là một câu nói cửa miệng.)
Các tài tử liền dụng tâm suy nghĩ. Ở câu đố đèn thứ hai này, sau khi phong ba do quận chúa gây nên đã dần ổn định mọi người đều cúi đầu trầm tư. Câu đố đèn thứ hai này mới đúng là phù hợp với họ.
Quận chúa An Ninh xấu hổ đứng đằng sau lưng Tô Đông Pha và Tần Quán. Hàng năm nàng đều tới đại hội đố đèn cho nên hôm nay không dễ dàng gì mà bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một câu "thu hồi những điều ta mới nói" cho nên trong lòng của tiểu nha đầu này cũng không quá để ý, bây giờ nàng đang tập trung suy nghĩ cho câu đố đèn tiếp theo.
- A?
Triệu Tử Văn bỗng cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi hắn cho nên hắn khẽ kêu lên một tiếng. Hắn lập tức đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện Lý tài nữ đang ngồi bên cạnh Lý đại nhân đang đưa đôi mắt trong như làn thu thủy nhìn hắn.
Hắn cười hì hì, vội vàng nháy mắt vài cái với Lý tài nữ, khiến cho nàng vừa thẹn vừa mừng. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ cúi xuống, không dám nhìn hắn nữa.
- Khụ khụ.
Triệu Tử Văn bỗng nhiên phát hiện Lý Cảnh Phi cũng đang đưa mắt nhìn về phía này, rõ ràng là đã nhận ra biểu hiện không bình thường của Lý tài nữ. Triệu Tử Văn liền vội vàng ho nhẹ vài tiếng để che dấu sự xẩu hổ, đưa mắt nhìn câu đố đèn vừa mới được mở ra, rung đùi đắc ý.
Lý Cách Phi cười khổ một tiếng. Da mặt của Triệu tướng quân không biết làm thế nào mà luyện được dày tới mức này.
- Có ai đoán ra chưa?
Tần Quán mỉm cười nhìn khắp tài tử trong thi viện, khẽ cười nói.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, câu đố đèn này chính là một câu thơ, chỉ dựa vào câu thơ mà đoán ra câu nói cửa miệng, thật là hơi khó khăn.
- Hạ Văn, huynh có đoán được không?
Hạ Bình khẽ lắc lắc cánh tay của Triệu Tử Văn.
- Cái câu đố đèn này, để ta suy nghĩ một chút.
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói.
Câu này khiến cho các tài tử xung quanh hơi giật mình, hắn hoàn toàn không coi câu đố đèn này ra gì sao?
Đại tiểu thư cũng giật mình, nàng đưa đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hắn một cái, dịu dàng trách:
- Chàng ấy, câu đố của Tần đại nhân mà chàng cũng không xem ra gì ư?
Triệu Tử Văn dở khóc dở cười. Vừa rồi hắn cùng với Lý tài nữ liếc trộm với nhau, có nghe thấy Tần Quán nói gì đâu.
- Triệu tiểu huynh, nếu như không có người đoán ra thì huynh đoán thử xem.
Tần Quán nhìn ba người Hạ Vũ Tình khẽ nói. Ông nghĩ rằng Triệu Tử Văn có thể đoán ra nên mỉm cười với hắn.
- Cái này…
Triệu Tử Văn thấy Tần lão nhân gọi mình đành bất đắc dĩ cười ha hả nói:
- Tần đại nhân vừa rồi có rất nhiều người ầm ĩ cho nên không nghe rõ. Ngài có thể đọc lại câu đố đèn một lần nữa được không?
Lời nói này vừa mới thốt ra mọi người đều choáng váng. Người này sao vậy, ngay cả câu đố đèn cũng không nghe rõ. Mẹ nó, rõ ràng là đến đây phá rối chứ giải đố đèn gì. An Ninh quận chúa cũng mỉm cười giảo hoạt, nàng muốn xem xem tên thư đồng này bị mất mặt như thế nào.
Tần Quán liền đỏ cả mặt, trong lòng thầm trách Triệu tướng quân không nể mặt mình. Ông liền nói lại từng chữ từng chữ:
- Nếu đã là như vậy, xin mời Triệu tướng quân nghe lại câu đố:
"Đầy thuyền chỉ chở ánh trăng thanh - Đây chính là một câu nói cửa miệng."
- A, đây chính là câu đố đèn sao?
Triệu Tử Văn nhanh chóng suy nghĩ rồi khẽ lầm bẩm:
Thiên xích ti luân trực hạ thùy,
Nhất ba tài động vạn ba tùy,
Dạ tĩnh thủy hàn ngư bất thực,
Mãn thuyền không tái nguyệt minh quy.
Dịch thơ:
Nhợ câu ngàn thước đà buông xuống,
Một sóng vừa gợn muôn sóng sanh.
Nước trong, đêm lặng, câu chẳng dính,
Đầy thuyền chỉ chở ánh trăng thanh.
(DG: Bài thơ này của Hoa Đình thuyền tử mang tư tưởng phật học sâu xa mà tên Triệu Tử Văn dám chôm chỉa làm của mình.)
Lấy câu đố đèn làm thơ? Mọi người giương mắt cứng lưỡi. Càng nhận ra đáp án họ càng kính phục tài năng kinh người của vị thư đồng này.
- Hay, hay, hay!
Tần Quán vỗ ba tiếng liên tiếp tán thưởng.
- Trong thơ đã ngụ ý đáp án, Triệu tiểu ca cậu thật là một kỳ nhân.
Được Tần đại nhân khen ngợi là kỳ nhân có thể thấy hắn không phải là người tầm thường. Các tài tử đều ngạc nhiên nhìn thư đồng của Hạ phủ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng biết hắn có phải là thư đồng hay không, tuổi còn nhỏ như vậy mà tài học đã sánh ngang với Tô Thái sư.
- Khoan đã, khoan đã, câu đố đèn này hình như có hai lần ý.
Triệu Tử Văn liền vỗ mông ngựa Tần Quán.
Tần Quán kinh ngạc hỏi:
- Có hai lần ý ư? Câu đố đèn này là do ông nghĩ ra tại sao ông không biết hàm nghĩa trong đó chứ. Trong lòng không khỏi lo lắng vị Triệu tướng quân này bịa đặt.
Một lúc sau Triệu Tử Văn mới từ từ nói:
- Thời gian cũng giống như khách qua đường vậy. Ở câu thơ này, chúng ta đem thời gian coi như ánh trăng, thậm chí còn có ý nghĩa hơn cả ánh trăng. Hai tầng nghĩa đều cho cùng một đáp án là "hư độ quang âm" (sống uổng để thời gian trôi qua), chẳng qua là ý cảnh không giống nhau mà thôi.
- Hay, nói rất đúng!
Tô Đông Pha xúc động vỗ tay nói, trong lòng lão đang có một lời muốn nói ra nhưng lại thôi. Đại Kinh may mà có người này, có thể địch được hàng trăm vạn quân Hung Nô, tâm tư lại kín đáo, võ công lại tuyệt luân, thật là không ai có thể sánh bằng. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Các tài tử cùng vỗ tay nhiệt liệt khen ngợi, cảm thấy vị thư đồng này thật là thần thông.
Tần Quán đỏ cả mặt. Khi ra câu đố đèn ông cũng không nhận thấy câu đố này còn có một thâm ý sâu xa khác.
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình đều mỉm cười, hai má ửng hồng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. An Ninh quận chúathì nghiến răng nghiến lợi, hận tại sao tên thư đồng này lại tài giỏi như thế, đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Tô Đông Pha hơi phấn chấn, bởi vì cuộc thi đố đèn ở Hàn Lâm Thư Viện năm nay thật sôi động. Năm ngoái là do Tần Quán chủ trì, năm nay Tô Thức mới bớt thời giờ đến, tuy nhiên chuyến đi này quả không uổng công. Đáng tiếc là văn võ bá quan không có mặt, nếu không thì đã được chứng kiến kiến thức phi phàm của Triệu tướng quân.