- Hóa ra......... Ngươi chính là Triệu tướng quân!
Gã cầm thuẫn trước khi chết thì thào một câu. Nếu chết trong tay Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh cũng coi như chết có thể nhắm mắt được rồi. Gã chậm rãi nhắm mắt lại, phịch một tiếng, ngã lăn trên mặt đất.
Triệu Tử Văn rút ra trường thương trong ngực gã, ngạo mạn nhìn tất cả tướng sĩ trong giáo trường. Một sự uy nghiêm càng lúc càng tăng, hắn giơ cao ngân thương, quát:
- Kẻ nào phạm thiên uy Đại Kinh ta tất giết!
- Giết!
Chúng tướng sĩ Đại Kinh đều múa may lưỡi dao trong tay, giận dữ hét lên với đại quân Hung Nô đối diện. Tiếng hô giết như vang vọng đến trời xanh.
Sắc mặt của Liệt Bang cầm Lang Nha chùy và dũng sĩ cầm loan đao đều đại biến, không dám tiếp tục tấn công nữa, bởi vì như thế hiển nhiên là sẽ phải chịu chết mà thôi. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Thác Bạt Vương tử biến sắc. Gã không thể ngờ rằng Tể tướng Đại Kinh này lại chính là Triệu tướng quân nổi tiếng, hơn nữa uy vọng trong quân cao không phải ở mức bình thường.
Triệu đại nhân không hề phủ nhận mình là Triệu tướng quân. Hơn nữa thương pháp bá đạo của Triệu tướng quân, ở Đại Kinh căn bản là không ai sánh được. Tướng sĩ Đại Kinh không hề hoài nghi thân phận của hắn. Hắn chính là Triệu tướng quân cả người đầy khí phách, dám xem hơn một ngàn quân như không ra gì.
- Triệu tướng quân, xin hãy dẫn chúng ta đi thu phục non sông Đại Kinh!
Mấy ngàn tướng sĩ nhất tề quỳ một gối xuống kích động nói. Bọn họ không phải là tân binh Giang Nam tử đệ binh mà là những tướng sĩ đã từng trải qua chiến đấu với Hung Nô. Mỗi người bọn họ đều là những hán tử cứng cỏi, không chịu thua phục.
Nếu thân phận đã công khai, Triệu Tử Văn cũng không cần giấu diếm nữa làm gì. Ánh mắt hắn nhìn quét qua mấy ngàn tướng sĩ đang quỳ dưới đất, trong đó có đủ cả những huynh đệ ở Vọng Giang Thành, lại nhớ về những ngày đó cùng ăn cùng ngủ cùng sinh tử với nhau. Hắn không khỏi rưng rưng mờ lệ, cao giọng nói:
- Các huynh đệ, tin tưởng ta, sẽ có một ngày ta sẽ để cho thiết kỵ Đại Kinh giẫm đạp trên doanh trướng của người Hung Nô!
Đại Kinh chính là đang cần một Thống soái tuổi trẻ, một Đại tướng quân dám xông lên, dám liều lĩnh. Chúng tướng sĩ nhìn Triệu tướng quân, kích động không kìm nổi mà rơi lệ, giận dữ hét lên:
- Phạm thiên uy Đại Kinh ta tất giết!
Sắc mặt Thác Bạt Vương tử xanh mét, khó coi muốn chết. Ánh mắt hung hãn của mấy ngàn tướng sĩ này đều nhắm thẳng vào Hung Nô. Mà Triệu Tử Văn lại thẳng thừng muốn tiêu diệt đại quân Hung Nô. Gã cắn răng, cũng không dám có bất kỳ dị động hay phản bác. Bởi vì Triệu tướng quân này thật quá mức lợi hại.
"Sự sỉ nhục ngày hôm nay, ta sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi trên chiến trường!" Thác Bạt Khuê hiểu rõ cường long không đè được đầu rắn độc, trong lòng âm thầm hạ lời thề, trên chiến trường sẽ làm cho Triệu Tử Văn phải trả giá thật lớn theo đúng lời nói ngày hôm nay.
Các dũng sĩ Hung Nô đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng đến cả Vương tử còn không dám nói gì, bọn họ lại càng không dám nói. Có điều Triệu tướng quân trên lôi đài kia thật sự là quá lợi hại. Khí phách ngạo nghễ thiên hạ, thương pháp vô cùng bá đạo, thật sự là không có người nào có thể địch lại được hắn.
Hang An Ninh trên cổng thành, trong một khắc nghe thấy sự thừa nhận của Triệu Tử Văn, trong lòng run rẩy đến kịch liệt, trong đầu ong ong như thiên lôi đánh xuống, nước mắt lại không kìm nổi mà trào ra.
"Tại sao lại là hắn? Vì sao hắn lại chính là Triệu tướng quân?" Trong nháy mắt, tâm lý Hạng An Ninh như sông cuộn bể gầm, vô cùng hỗn loạn. Nàng chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót, rồi lại thoáng chút ngọt ngào. Cái cảm giác này nói không nên lời, nói không rõ ra được ......
- Con lớn lên muốn được gả cho anh hùng như Triệu tướng quân!
- Thật không? Phụ vương xem con như muốn lấy Triệu tướng quân đến nơi rồi này!
- Không phải mà ......
- Con xem xem, mặt đỏ hết lên rồi, còn nói không phải?
- Phụ vương! Người thật là đáng ghét .........
Từng hình ảnh trong khuê phòng ở Hoài Vương phủ, thanh âm hùng hậu của Phụ vương, lời nói thẹn thùng của thiếu nữ cứ quanh quẩn trong đầu Hạng An Ninh.
Lại nhớ lại tình hình Triệu tướng quân khi ở Hoài Vương phủ nghe thấy Hoài Vương nói rằng "ngoài Triệu tướng quân ra thì không lấy chồng" thì phun cả rượu ra, những đoạn hồi ức ngắn ngủi lướt qua trong đầu nàng, không thoát ra được.
Ánh mắt Hạng An Ninh hiện lên nỗi cáu giận, sự thẹn thùng, nỗi u oán, và dường như có cả nỗi bi ai như bị ném bỏ. Vẻ mặt nàng rất phức tạp, không ai biết được trong nội tâm nàng đang nghĩ cái gì nữa.
Những người kinh ngạc trên cổng thành còn có các văn võ bá quan. Bọn họ không thể ngờ rằng Triệu đại nhân đồng liêu với mình đồng thời lại chính là Triệu tướng quân biến mất vô tung sau một trận chiến ở Vọng Giang Thành.
Lúc đầu bọn họ không thể tin nổi, nhưng vẫn từ từ tiếp nhận sự thật này. Bởi vì Triệu đại nhân trên lôi đài kia không còn là Triệu Tể tướng cợt nhả, mà là cái kẻ vung trường thương, đánh đâu thắng đó, là tuyệt đỉnh cao thủ không ai địch nổi.
- Vương thúc, đây không phải là thật đấy chứ?
Khuôn mặt bụ bẫm của Lục Hoàng tử không ngừng co giật.
Hoài Vương không kinh ngạc như Lục Hoàng tử, mà chỉ cười khổ nói:
- Triệu đại nhân này thực sự là chân nhân bất lộ tướng. Nhưng thương pháp mà hắn dùng là học được từ đâu......
- Nếu Triệu tướng quân này mà có thể phụ tá cho ta thì có phải là tốt biết bao nhiêu không.
Lục Hoàng tử nói có chút thương cảm. Trong lòng y có một cảm giác là có thể có được Triệu tướng quân, là có thể được cả thiên hạ!
Thần sắc An Vương ngưng trọng. Thân phận của Triệu Tử Văn đã bộc lộ thì tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến thế cục hiện tại. Nói không chừng binh quyền ở kinh thành sẽ rơi vào trong tay Triệu tướng quân.
Thế tử Hạng Long Uyên thì cúi đầu trầm tư, khuôn mặt trắng trẻo không có chút biểu tình gì, dường như chuyện vừa rồi xảy ra không liên quan đến mình vậy.
- Còn muốn tiếp tục không?
Triệu Tử Văn xoay người, lạnh lùng nhìn Ô Liệt Bang và dũng sĩ cầm loan đao, ôn hòa hỏi.
Ô Liệt Bang nhìn gã cầm thuẫn đã té ngã trên mặt đất, khẽ cắn môi rồi ôm quyền nói:
- Chúng ta tự biết không phải là đối thủ của Triệu tướng quân. Chúng ta nhận thua!
Ba người còn đấu không lại hắn, huống chi là hai người. Ô Liệt Bang có cái dũng của một kẻ thất phu, nhưng cũng chưa ngu đến mức đi chịu chết. Loan đao dũng sĩ thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết nói sao hơn, bội phục ôm quyền nói:
- Võ thuật Trung Nguyên quả nhiên là vô cùng ảo diệu. Tại hạ cam bái hạ phong!
Khuôn mặt Thác Bạt Vương tử lạnh lẽo. Ba vị này đều là dũng sĩ Hung Nô vạn người không địch nổi. Gã cũng không có ý trách tội họ, bởi vì gã cũng không muốn tiếp tục hao binh tổn tướng nữa. Nhưng gã cảm thấy phi thường uất ức. Thác Bạt Khuê cảm giác được lửa giận không tên trong lòng, siết chặt thiết quyền, không nói được nửa lời.
Trọng tài ngầm hiểu rõ, xướng lên:
- Luận võ ở giáo trường, Đại Kinh thắng!
- Đại Kinh thắng!
Mấy ngàn tướng sĩ ở giáo trường đều nhảy lên cao hứng, phấn chấn. Vốn tưởng rằng thua liền hai trường, Đại Kinh sẽ thất bại không nghi ngờ gì nữa, lại không nghĩ là xuất hiện Triệu tướng quân, càng hạ uy phong của Hung Nô. Chúng tướng sĩ đều cảm thấy hưng phấn, khó có thể nói nên lời.
Ánh mắt Triệu Tử Văn chuyển hướng sang Thác Bạt Khuê, thản nhiên nói:
- Thác Bạt Vương tử, hy vọng ngươi có thể tuân thủ việc đánh cuộc!
Trong lòng Thác Bạt Khuê không ngừng co giật, lại còn ra vẻ như không cần. Gã hừ lạnh, nói:
- Bổn Vương tử sao có thể là người thất tín với người khác được. Ba ngày sau, các thành trì của Đại Kinh sẽ chuyển giao lại cho các ngươi!
- Như vậy Vương tử ở lại Đại Kinh chơi thêm ba ngày nữa đi!
Triệu Tử Văn cầm ngân thương chậm rãi bước xuống lôi đài, nói mà cũng không thèm quay đầu lại nữa.
Câu nói này mang theo cả ý uy hiếp, bất luận là kẻ nào cũng có thể nghe ra. Thác Bạt Vương tử tức giận sắc mặt xanh mét, thiếu chút nữa là mở mồm mắng váng lên rồi, nhưng gã biết tâm tư của Triệu Tử Văn này. Song phương mà khởi sự thì bên gã cuối cùng sẽ chịu thiệt nhiều nhất. Đến lúc đó chỉ sợ hơn ngàn dũng sĩ Hung Nô cũng sẽ phải bỏ mạng ở Hàm Đan thôi.
Thế cục hiện giờ chỉ có thể nhẫn nhịn. Thác Bạt Khuê cắn môi không nói gì. Lần này nhân chuyện triều hạ mà đến Hàm Đan, vốn là tính vơ vét một chút từ chuyện hòa thân, không ngờ là hổ lạc bình dương (hổ xuống đồng bằng)....
Tình thế hiện tại xem ra những thành trì của Đại Kinh đã chiếm được thì nhất định phải trả lại hét rồi. Bằng không thì cái gã Triệu tướng quân này tuyệt đối là sẽ đuổi tận giết tuyệt! Thác Bạt Khuê biết rõ sự lãnh huyết và cơ trí của Triệu tướng quân. Lúc này thật sự là tiền mất tật mang!
- Triệu ...... Triệu tướng quân!
Mấy ngàn tướng sĩ nhìn Triệu Tử Văn đi về phía này, tay chân đều cảm thấy run run, lắp bắp nói.
Nhìn bọn tướng sĩ kích động như thế, Triệu Tử Văn cười mắng:
- Chưa thấy qua tướng quân phong cách như thế hay sao?
Triệu tướng quân biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Mới vừa rồi còn là trừng mắt lạnh lùng, hiện giờ đã lại cười dâm đãng hạ lưu được ngay. Chúng tướng sĩ ngẩn ra, lại cười ầm lên, đối với vị tướng quân bình dị và gần gũi này lại tăng thêm vài phần hảo cảm.
Điền Hổ tiến lên vỗ vào bả vai Triệu Tử Văn, nói:
- Triệu huynh, hôm nay ngươi thực sự rất nổi bật!
Triệu Tử Văn theo thói quen lại cười hắc hắc, nói:
- Ta sớm quen rồi.
- Vô sỉ! Ngươi là cái đồ thổi kèn khen lấy!
Điền Hổ hận không thể đá cho tên tướng quân vô sỉ này một cước, liếc mắt khinh thường mắng.
- Triệu tướng quân!
Ba trăm tướng sĩ tiến đến, quỳ một gối xuống hô.
Triệu Tử Văn nhìn những huynh đệ đã từng tác chiến cùng mình ở Vọng Giang Thành, vội vàng nói:
- Các huynh đệ, mau mau đứng lên đi!
Rốt cuộc cũng có thể nhận nhau với Triệu tướng quân được rồi, hơn ba trăm tướng sĩ không kìm lòng nổi mà rơi lệ. Lúc trước gần sáu ngàn người giờ chỉ còn hơn ba trăm người bọn họ. Sao có thể không thương cảm được chứ?
- Tướng quân, không ngờ là chúng ta còn có thể đoàn tụ!
- Tướng quân, ngày ấy người chém đầu thủ lĩnh trong hơn một ngàn quân, ta vĩnh viễn không bao giờ quên!
- Tướng quân, chúng ta còn muốn tiếp tục lập lại sự huy hoàng ấy!
Hơn ba trăm tướng sĩ ngươi một lời, ta một lời, kích động nói với Triệu Tử Văn, không ngừng nhớ lại những ngày chiến đấu bảo vệ Hàng Châu.
Từng năm từng tháng, từng ngày liên thủ kháng địch đồng sinh cộng tử, từng hình ảnh cứ như một cuộn phim quay lại trong đầu Triệu Tử Văn. Cảm thụ nhiệt tình của các huynh đệ ở trong trận Vọng Giang Thành, hắn quệt nước mắt trên khóe mi, cảm động không biết nên nói gì cho phải nữa.
Bỗng nhiên, hơn ba trăm vị tướng sĩ đồng thanh hét lớn:
- Tướng quân, chúng ta đều đang đợi ngài!