Siêu Cấp Thư Đồng

Nhìn bộ dạng Hạng Long Uyên nghẹn họng trân trối thật sự là cực kỳ giống, có thể thấy được Thế tử cũng là nhân vật có tâm kế lợi hại. Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta có thể có chuyện gì được? Chẳng lẽ Thế tử không bắt sống mãnh hổ thật sao?
Triệu tướng quân này biết rõ hay là đang giả ngu? Hạng Long Uyên làm sao có thể không biết chứ. Ánh mắt y hiện lên vẻ âm tàn, cười phá lên, nói:
- Triệu tướng quân có thể là do lời đồn đãi thôi, có mà là mãnh hổ bắt sống ta mới đúng!
- Làm sao có thể thế được? Ngài là Thế tử Đại Kinh tôn quý, làm sao mà bị mãnh hổ bắt sống được?
Triệu Tử Văn cười hì hì nói, trong lời nói lại lộ ra một tầng ý tứ khác --- ý là trực tiếp bị mãnh hổ ăn thịt luôn thì có.
Hai người đều thăm dò tâm tư lẫn nhau, người ngoài căn bản là không nhìn ra được. Hạng Long Uyên đối với lời nói không theo sách vở nào của Triệu tướng quân thật sự là không phản bác được, cho nên y cười cười nói lảng sang chuyện khác:
- Triệu tướng quân vừa rồi ở thư viện giảng bài, thật sự là cao đàm khoát luận. Tại hạ bội phục!
An Vương Thế tử không phải là chỉ đến vuốt mông ngựa thôi đấy chứ? Triệu Tử Văn đối với An Vương Thế tử có sự cảnh giác rất cao. Tục ngữ vẫn nói, có cha tài thì sẽ có con giỏi. Cha của y không phải là kẻ tốt lành gì thì y cũng có thể không phải là kẻ tốt lành gì lắm.
Triệu Tử Văn cợt nhả nói:
- Những điều ta giảng đều chỉ là tri thức trên sách vở thôi, sao có thể coi là thanh nhã cho được!
Các học sinh ở thư viện sắp bước vào kỳ thi hội. Hiện giờ bọn họ cần ôn luyện chính là bát cổ văn và Kinh Thi. Mà những gì Triệu tướng quân đã nói thì căn bản là chẳng dính dáng gì tới hai nội dung này, cho nên Triệu Tử Văn nói cũng không phải là không có lý.
Hạng Long Uyên cười nhạt, bộ dạng thong dong bình tĩnh thật nho nhã, nói:

- Triệu tướng quân nói chuyện, họa pháp lưu trắng là tuyệt không thể tả, lại hiểu biết thâm sâu về những văn minh ngoại tộc ở hải ngoại. Vườn treo trên không, Kim Tự Tháp, vô số những kỳ tích văn minh quả thực làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Tại hạ hôm nay mới được mở mang kiến thức, cả đời chỉ sợ là không biết đến được thôi!
"Thế tử này không ngừng vuốt mông ngựa, đã sắp thổi mình bay đến tận trời xanh rồi". Triệu Tử Văn không biết trong hồ lô của y bán cái thuốc gì nữa, cho nên cười nói:
- Thế tử tán thưởng ta như vậy, khen ngợi làm cho đầu óc ta có chút choáng váng rồi.
- Làm sao có thể? Học thức của Triệu tướng quân không ai có thể so sánh được.
Hạng Long Uyên cười rất hào sảng, nói. Thần sắc vẫn bình tĩnh giống như người rất quân tử.
Nhưng Triệu Tử Văn lại rất kiêng kỵ An Vương Thế tử. Nếu như y thật sự là quân tử thì còn tốt, chứ nếu giả vờ, thì chỉ sợ là tâm cơ của y còn sâu sắc hơn cả cha y nữa. Hắn âm thầm đánh giá Thế tử, hoàn toàn không tìm ra chỗ sơ hở nào, ôm quyền cười nói:
- Không biết Thế tử đặc biệt đề cao ta thế này thì là vì chuyện gì?
Triệu tướng quân ở trong thư viện thì tràn đầy nhiệt huyết, có khí phách như của thư sinh, phóng khoáng thẳng thắn, chỉ điểm giang sơn, gạn đục khơi trong khí khái văn chương, làm cho người ta vô cùng bội phục. Hiện giờ hắn lại ra vẻ hoàn toàn cợt nhả, phóng đãng không kiềm chế được. Thật sự là làm người ta không thể đoán ra được hắn rốt cục là loại tính khí thế nào.
Hạng Long Uyên hiện giờ thật sự không nghĩ ra biện pháp gì đối phó được với Triệu tướng quân luôn thể hiện không theo một phương thức nào cả này. Y chỉ đành mỉm cười, nói:
- Tại hạ vừa rồi nghe một tràng ngôn luận của Triệu tướng quân, có chút nghi vấn, muốn thỉnh giáo Triệu tướng quân một chút!
"Thế tử này không phải là cũng thành tâm dốc lòng cầu học đấy chứ?" Triệu Tử Văn ở trong tiểu đình thật sự không thấy là An Vương Thế tử đang nghe giảng bài. Hắn không nhanh không chậm đáp:
- Khó gặp được người có tinh thần học hỏi như Thế tử. Xin mời nói!

Hạng Long Uyên trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi nói:
- Babylon, đế quốc La Mã, Ấn Độ cổ đại, Ai Cập cổ đại như lời Triệu tướng quân đã nói hình như chưa bao giờ xuất hiện trong các sách sử Đại Kinh. Không biết Triệu tướng quân từ đâu mà biết được?
Triệu Tử Văn biến sắc, nhưng lướt qua rất nhanh, dù cho Thế tử Hạng Long Uyên thuộc loại khôn khéo cũng không sao nhận thấy được. Triệu Tử Văn hiểu được là An Vương Thế tử này cũng không phải là loại ăn không ngồi rồi. Mục đích của Thế tử là tới trường cầu học, kỳ thật không cần nói cũng biết là tìm hiểu thân thế của mình. Đối với vấn đề này, Triệu Tử Văn căn bản không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ là nói rằng hắn đọc được từ trong sách giáo khoa của một ngàn năm sau?
Không có mấy người có hứng thú quan tâm tới thân thế của Triệu tướng quân, mà chỉ có người hứng thú với năng lực của hắn. Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. An Vương đối lập với hắn cho nên đương nhiên muốn biết thân thế của hắn rồi. Nhưng các thám tử lùng sục ở Hàng Châu cũng căn bản là không tra ra được chút tin tức nào của hắn cả, đến cả cha mẹ hắn là ai cũng không tra ra được, dường như hắn là do tảng đá nứt ra mà thành vậy.
An Vương khá là kiêng kị và nghi hoặc đối với chuyện này. Thân thế của Triệu tướng quân thật đúng là rất bí ẩn! Hôm nay Hạng Long Uyên nghe nói là Triệu tướng quân sẽ đến Hàn Lâm Thư Viện dạy học nên đặc biệt tới nghe. Khi nghe thấy những văn minh của các dân tộc khác từ xa xưa mà trên sách vở Đại Kinh chưa bao giờ từng ghi lại, y đã nghĩ ngay đến chuyện là Triệu tướng quân từ đâu mà biết được?
- À, chuyện này à .....
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu sau mới nhìn thẳng nói quanh:
- Ta từng cứu một giáo sĩ người Châu u đến Đại Kinh ở ven biển. Ông ta chính là dạng người tóc vàng mắt xanh mà ta đã nói. Lúc trước nhìn thấy bộ dạng ông ta kỳ quái, ta cũng bị hoảng sợ đáng kể, thiếu chút nữa đã giết chết quái vật đó. Nhưng sau này giao lưu với ông ta mới biết được là ông ta là giáo sĩ Châu u vượt biển đến đây. Những văn minh của các dân tộc cổ xưa là do ông ta kể cho ta nghe nên mới biết được!
Hạng Long Uyên nghi hoặc hỏi:
- Giáo sĩ nghĩa là gì?
Xem ra là các giáo sĩ Châu u cho tới nay chưa có ai đến Trung Nguyên cả. Triệu Tử Văn cười nói:

- Tín ngưỡng của dân tộc Hoa Hạ chúng ta là Phật giáo. Còn tín ngưỡng của dân tộc Châu u chính là Cơ Đốc giáo. Giáo sĩ đương nhiên là đến Trung Nguyên để tuyên truyền Cơ Đốc giáo rồi.
Hạng Long Uyên thông minh phi thường có thể hiểu được ngay, gật đầu cười nói:
- Thì ra là thế. Vị giáo sĩ Cơ Đốc giáo này hiện giờ đang ở đâu?
Thế tử quả nhiên không đơn giản, rất nhanh đã hiểu ra ngay giáo sĩ làm những gì. Triệu Tử Văn cho dù có biết có giáo sĩ ở Trung Nguyên cũng sẽ không dại gì nói ra cho Thế tử biết cả. Hắn tỏ vẻ thất vọng, thở dài nói:
- Giáo sĩ này sớm đã sửa xong thuyền buồm, quay về Châu u rồi!
- Thế ư? Vậy thì thật là quá đáng tiếc rồi.
Hạng Long Uyên thở dài một hơi thật sâu, trong mắt lại hiện lên tia sáng lạnh, trong lòng âm thầm suy nghĩ, "Triệu tướng quân có thể có tài học và tầm nhìn xa trông rộng như hiện giờ, Đại Kinh không có mấy ai có thể so sánh được. Liệu có phải là hắn học được từ chính ở người giáo sĩ kia hay không?"
Trong lịch sử ở kiếp trước của Triệu Tử Văn đã có ghi lại, đời Minh có giáo sĩ tuyên truyền tôn giáo và khoa học vào Trung Quốc. Truyền bá khoa học cũng không ít hơn tôn giáo là mấy bởi vì người Trung Quốc cần tri thức khoa học, chỉ nói về tôn giáo thì không thể đạt được sự tin tưởng của người đọc sách. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Chẳng qua hiện nay Đại Kinh còn chưa từng có giáo sĩ nào đến cả. Có thể tuyên truyền khoa học thì dù sao cũng là lừa người ta mà không phạm pháp. Triệu Tử Văn lừa đảo Thế tử một hồi làm y sửng sốt ngẩn người ra thì đồng thời trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, "Không biết bây giờ Châu u đã phát sinh những sự tình gì làm thay đổi cả quỹ tích lịch sử"
- Tử Văn!
- Đại ca!
Ngay vào lúc này, bốn vị tiểu thư đi ra khỏi cửa Hàn Lâm Thư Viện, dịu dàng gọi Triệu tướng quân đang đứng dưới tàng liễu.
- Ra mắt Thế tử!
Lý tài nữ là tài nữ trong kinh thành, đương nhiên là nhận ra nam tử tuấn mỹ đang đứng cạnh đại ca, liền vội vàng nhu mì thi lễ nói.

Trong hoàng thất hiện giờ cũng chỉ có một vị Thế tử. Ba tiểu thư đều cả kinh, An Vương Thế tử tìm Tử Văn làm gì. Các nàng cũng lập tức thi lễ, nói:
- Ra mắt Thế tử.........
Nhìn bốn vị tiểu thư như hoa như ngọc, hơn nữa, mỗi người lại có nét tuyệt sắc riêng, Hạng Long Uyên cũng không khỏi sinh lòng hâm mộ, cười nói:
- Bốn vị tiểu thư, mời miễn lễ!
Ánh mắt của y nhìn liếc qua Hạ Bình, lại chuyển hướng sang nói với Triệu tướng quân:
- Triệu tướng quân thật là có phúc khí a!
Hạ Bình biết y là An Vương Thế tử cũng không khỏi run người lên. An Vương Thế tử này nhìn thì như tươi cười hòa nhã, nhưng ai mà biết được trong lòng y đang nghĩ cái gì, có lẽ là cũng có thủ đoạn ác độc giống như An Vương. Bỗng nhiên nàng cảm thấy lòng bàn tay mình đang nóng lên. Chỉ thấy bàn tay to tướng của kẻ bại hoại kia đang nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của mình, bất giác tâm tình nàng vững vàng lại, sự sợ hãi trôi qua, khuôn mặt ửng hồng, nàng vừa thẹn vừa vui cúi đầu xuống.
"Lại còn chiếm tiện nghi của Hạ Bình nữa!" Hạ Vũ Tình nổi giận, quả thực định xông lên đánh cho kẻ phóng đãng này một quyền. Nhưng bất đắc dĩ có An Vương Thế tử đứng đó nên nàng đành âm thầm nuốt giận. Đại tiểu thư làm sao có thể biết được tâm tư của Triệu Tử Văn. Vừa rồi khi Hạ Bình xuất hiện, ánh mắt của hắn đã sớm chú ý tới thần sắc của Hạng Long Uyên. Dù cho Thế tử có rất giỏi ngụy trang cũng khó tránh khỏi cái nhìn của Triệu Tử Văn. Hắn bắt gặp ánh mắt Thế tử lén liếc nhìn Hạ Bình thì đã biết y đang giấu diếm tâm cơ!
Bộ dạng yếu đuối khiếp nhược của tiểu ny tử khiến hắn động lòng, không khỏi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng để an ủi. Đó là hành động theo bản năng, nhưng cũng là để cảnh cáo Thế tử và An Vương ít chú ý tới Hạ Bình thôi.
Hiện giờ chuyện Hoàng tử bất ngờ tử vong trong hoàng thất Đại Kinh, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã làm lão Hoàng đế chịu đả kích rất sâu sắc, lại tuổi già, một thân bệnh tật, chẳng mấy mà rời khỏi nhân thế. Lão lại chỉ có duy nhất một nàng công chúa, vô cùng áy náy với nàng công chúa tư sinh này. Nếu Hạ Bình cũng rời lão mà đi thì lão Hoàng đế chắc chắn sẽ vì sự áy náy và nỗi khổ mất đi con gái mà lâm bệnh không dậy nổi ngay, thậm chí nói không chừng sẽ lập tức băng hà!
Lão Hoàng đế càng cảm thấy áy náy, càng để tâm đến tiểu công chúa thì lại càng nhìn rõ thủ đoạn của An Vương! Lão Hoàng đế hiện giờ chống chọi được chỉ vì hai mục tiêu, chính là bảo hộ tiểu công chúa và để Bát Hoàng tử đoạt vị. Thiếu đi một trong hai mục tiêu đó cũng không được, chắc chắn sẽ là sự đả kích không nhỏ đối với lão Hoàng đế đang lúc tuổi già đau ốm. Cho nên đó là nguyên nhân vì sao An Vương phải giết Hạ Bình. Thế cục Đại Kinh càng loạn thì càng có lợi cho y.
Sự tranh giành trong hoàng thất chính là tranh đấu đến nỗi huynh đệ tay chân tương tàn. Trong lòng Triệu Tử Văn thở dài thật sâu. Hắn không muốn làm quan, cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy cuộc đấu tranh tàn khốc này! Hiện giờ Bát Hoàng tử vẫn trầm mặc như trước, căn bản là không muốn biết tình thế hiện giờ phát triển ra sao, lại càng chưa bao giờ nói đến chuyện triệu kiến Triệu tướng quân. Bát Hoàng tử không có tâm đoạt vị lại càng làm cho thế cục này không biết về sau sẽ phát triển thế nào.
Triệu Tử Văn không muốn nghĩ nhiều, vẫn là đến đâu hay đến đó đi vậy. Dù sao chắc chắn có thể giữ được mạng mình là được. Hiện giờ kỵ quân Đại Kinh trên danh nghĩa vẫn là ở lại kinh thành để luyện binh. Hắn cũng có một mục đích khác là trong tình huống phát sinh đột ngột thì có thể còn lưu một đường lui. Cho dù đoạt vị có thất bại cũng có thể giữ được thân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận