Siêu Cấp Thư Đồng

- Đoàn trưởng của chúng ta, binh đoàn của chúng ta!
Triệu Tử Văn nghe thấy những lời này cũng không kìm được kích động khẽ run nhè nhẹ. Hắn càng hiểu rõ trách nhiệm Đoàn trưởng mà mình đang gánh vác, vì danh dự của Kỵ binh đoàn mà chiến đấu!
Đại Kinh Kỵ binh đoàn hôm nay sẽ đi vào trong sử sách. Tướng sĩ kỵ binh khắc ghi lời nói của Triệu đoàn trưởng. Theo như lời nói, bọn họ chờ mong được Triệu tướng quân chỉ huy, cùng phân cao thấp với thiết kỵ Hung Nô.
Đôi mắt Hạng Tử Hiên phóng ra tia dị sắc, y nhìn chằm chằm vào đám người tướng sĩ Đại Kinh thiết huyết này, không khỏi phải tán dương:
- Kỵ quân này quả là có chí khí, có khí phách, xứng đáng là một đội quân dũng mãnh. Chỉ là tại sao chỉ có hai nghìn người vậy?
Phương Thiên Vũ cười nói:
- Ta cũng thấy kỳ quái, khả năng lãnh đạo của Triệu tướng quân đúng là không ai bì được. Vì sao hoàng thượng chỉ cho huynh ấy có hai nghìn người…
Điền Hổ đứng một bên cười ha hả:
- Binh lực ở kinh thành có thể cấp cho Triệu tướng quân ba nghìn người nhưng huynh ấy đã bỏ đi một phần, bây giờ chỉ còn hai nghìn người này!
Hạng Tử Hiên hiểu ra liền gật đầu nhè nhẹ. Các tướng sĩ ở trên giáo trường huấn luyện này đều được triệu hồi từ phương Bắc. Những người này chủ yếu là để đề phòng một nghìn dũng sĩ Hung Nô cho nên ở kinh thành không có nhiều binh lực để giao cho Triệu tướng quân. Nguồn: https://truyenfull.vn
Triệu Tử Văn đối với những người này cũng có điều khó nói. Ở trong kinh thành các thế lực đã bắt đầu rục rịch, nếu như tập trung ba bốn nghìn người ở kinh thành lại đây tuyệt đối sẽ trở thành mũi tên của bọn chúng. Hắn không muốn mạo hiểm như vậy cho nên cần phải tính kỹ rồi mới hành động.
Lúc trước ở trường huấn luyện có tới hơn ba nghìn tướng sĩ nhưng vì hắn không muốn tất cả cho nên đã nói với lão Hoàng đế là chỉ cần hai nghìn người. Sau khi suy nghĩ sâu tính kỹ một phen bây giờ hắn đã có thành tựu là hai nghìn tướng sĩ Đại Kinh kỵ quân này.
Tuy nhiên hai nghìn tướng sĩ lại đủ để cho hắn có đường lùi. Triệu Tử Văn muốn dùng hai nghìn người này để giải quyết tình hình khó khăn hiện tại. Đợi cho đến khi Bát Hoàng tử đoạt vị thành công, Hung Nô cùng với Đại Kinh chính thức giao chiến, hắn sẽ tăng cường lực lượng cho kỵ quận, vì dù sao hai nghìn người mà đối đầu với hàng vạn thiết kỵ Hung Nô cũng là điều quá không thực tế…
Triệu Tử Văn đưa mắt quét về các tướng sĩ, một lời nhiệt huyết lạnh lùng nói:
- Đã là tướng sĩ của Kỵ binh đoàn các ngươi phải khắc ghi quân hồn của kỵ binh đoàn--- Một tinh thần Lượng Kiếm!
Tinh thần Lượng Kiếm!
Chúng tướng sĩ nghe vậy thì ngẩn người. Bọn họ biết rằng những lời của Triệu Đoàn trưởng tuyệt đối là những lời châu ngọc, những câu chân lý cho nên tất cả đều dỏng tai nghe Triệu Đoàn trưởng dạy bảo.
Thực ra Triệu Đoàn trưởng cũng không muốn giống như những mụ già nói luyên thuyên không ngừng nhưng một quân đoàn nhất định phải có quân hồn và từng quân nhân phải biết quân hồn của quân đoàn là gì! Quân hồn chính là linh hồn của quân đội, không có quân hồn thì quân đội cũng giống như là một cái thùng rỗng, như vậy thì làm sao mà có thể phân cao thấp được với thiết kỵ của Hung Nô đây? Cho nên hắn không thể không nói với những tướng sĩ của Kỵ binh đoàn những lời này.
Triệu Tử Văn tiếp tục giảng giải khóa học chính trị của hắn:
- Thứ gọi là tinh thần Lượng Kiếm chính là tinh thần của kiếm khách. Những kiếm khách gặp phải khó khăn cũng không được bỏ cuộc, cho dù đối thủ có mạnh mẽ đến thế nào, cho dù đối thủ có là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, biết rõ là không địch lại cũng phải rút kiếm ra. Như vậy thì cho dù có gục ngã dưới kiếm của đối thủ, có thất bại những cũng vinh dự. Đây chính là tinh thần Lượng Kiếm.
Chúng tướng sĩ không hề mất kiên nhẫn giống như là Triệu Tử Văn tưởng tưởng mà lại dỏng tai chăm chú nghe Triệu Đoàn trưởng dạy bảo. Đôi mắt của bọn họ sáng lên, nghe Triệu Đoàn trưởng nói về tinh thần Lượng Kiếm, bọn họ giống như là được sáng tỏ, hưng phấn nói:
- Hóa ra đây chính là quân hồn, Lượng Kiếm! Một thứ quyết đoán không hề e ngại bất kỳ địch nhân nào!
Thấy các tướng sĩ hưng phấn dị thường, đôi mắt Triệu Tử Văn trở nên lạnh lẽo, trường thương của hắn chỉ lên trời hét to:
- Ngay cả khi kẻ địch của chúng ta hùng mạnh, ngay cả khi bị nguy khốn, chỉ cần chúng ta có dũng khí Lượng Kiếm, có lòng dũng cảm thì chúng ta sẽ chiến đấu đến người cuối cùng. Gặp phải kẻ thù phải tiến lên để dành chiến thắng. Tinh thần Lượng Kiếm chính là quân hồn của Đại Kinh kỵ quân chúng ta. Kiếm phong chỉ đến đâu tan tác đến đó.
Yên tĩnh! Tuyệt đối yên tĩnh! Cả giáo trường trở nên yên tĩnh. Tất cả các tướng sĩ sau khi nghe những lời kiến giải xuất sắc của Triệu Đoàn trưởng thì đều không kìm được run vai nhè nhẹ, cắn răng không nói nên lời.
- Gặp kẻ thù phải dũng cảm tiến lên. Kiếm phong tới đâu, tan tác tới đó!
Chúng tướng sĩ lặp lại nhiều lần quân hồn của Triệu Đoàn trưởng. Càng đọc càng có một nhiệt huyết thiêu đốt. Trong lòng bọn họ đã hiểu, chỉ có tinh thần Lượng Kiếm mới giúp bọn họ phân cao thấp với địch nhân.
- Kiếm phong đi tới đâu, tan tác tới đó!
Phương Thiên Vũ cũng bị ảnh hưởng bởi khí phách này, hai gò má vì hưng phấn mà đỏ cả lên.
Hạng Tử Hiên thở dài một hơi thật sâu.
- Mấy vạn tướng sĩ Đại Kinh ta chính là thiếu cái tinh thần Lượng Kiếm này, thiếu một quân hồn can đảm, chưa bỏ cuộc khi chưa giành được chiến thắng. Nếu không thì quân Hung Nô cũng không ngông cuồng đến như vậy!
Triệu huynh có thể nói ra những lời này khiến cho Điền Hổ thật sự cảm thấy bội phục sát đất. Y cũng không biết tại sao Triệu Đoàn trưởng lại nghĩ ra những ý nghĩ tuyệt diệu như vậy. Không bỏ cuộc khi chưa giành được chiến thắng, tinh thần Lượng Kiếm này thật sự quá tuyệt diệu.
- Đinh, đinh!
Chúng tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, đâm binh khí xuống dưới đất, giận dữ hét lớn:
- Không bỏ cuộc khi chưa giành được chiến thắng! Kiếm phong tới đâu, tan tác tới đó !
Nhiệt huyết của chúng tướng sĩ một lời khó có thể nói hết. Đáng tiếc là Triệu Tử Văn phải hoàn thành lời nhắn nhủ của lão Hoàng đế. Đây gọi là làm việc ở ngoài cần phải yên ổn phía trong đã. Những lời nói hôm nay của hắn chính là muốn cho chúng tướng sĩ hiểu rõ chế độ của quân đoàn và quân hồn của Kỵ binh đoàn--- Tinh thần Lượng Kiếm.
Hôm nay Kỵ binh đoàn không chỉ có chế độ quân đội chính quy mà còn có quân hồn cho nên khí phách Kỵ binh đoàn đã tăng lên không ít. Hôm nay sở dĩ Triệu Đoàn trưởng tới đây muốn cố gắng huấn luyện Kỵ binh đoàn bởi vì chỉ chờ khi hắn hoàn thành xong nhiệm vụ ở kinh thành, thì bọn họ sẽ trực tiếp đối đầu với địch nhân thực sự nguy hiểm của mình --- Thiết kỵ Hung Nô!
Một lát sau, Triệu Tử Văn đi về phía Điền Hổ, lấy từ trong lòng bàn tay ra một cái đồ án kỳ quái, thản nhiên nói:
- Điền huynh, đây là dụng cụ cùng với hạng mục công việc để huấn luyện cho kỵ binh đoàn. Huynh đi tìm một số người thợ mộc để chế tạo!
Điền Hổ không biết lần này Triệu tướng quân lại có mưu tính gì mới. Y nghi hoặc nhận lấy tờ giấy này. Sau khi nhìn thấy những hạng mục và dụng cụ thiên kỳ bách quái, y liền trợn tròn hai mắt lên, nghẹn họng nhìn Triệu Tử Văn trân trối nói:
- Triệu huynh, những thứ này thực sự có hiệu quả sao?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Có thể, huynh chỉ cần tìm thợ mộc làm ra là được, còn lại đều giao cho ta.
Thấy Điền tướng quân ngạc nhiên biết sắc như vậy, ba người kia cũng tò mò muốn biết trên tờ giấy kia vẽ cái gì. Tuy nhiên bọn họ hiểu rằng đây là chuyện của bình đoàn người ta, mình không cần phải tò mò xen vào, cho nên bọn họ cố gắng kìm chế lòng hiếu kỳ, không tiền lên xem bản vẽ.
Triệu Tử Văn lại hướng về phía Vương Vạn Quán nói:
- Không biết Vương gia nhà huynh có kinh doanh ngựa không?
Vương Vạn Quán lập tức sáng ngời hai mắt, tươi cười nói:
- Đương nhiên là có, Triệu tướng quân cần bao nhiêu con ngựa?
Tên Vương Vạn Quán này thật đúng là gian thương chính cống, Triệu Tử Văn cười nói:
- Kỵ binh đoàn của ta có bao nhiêu người thì muốn từng đó con ngựa.
Gần hai nghìn tướng sĩ này cũng không phải là kỵ quân chính thống cho nên cũng tiếp xúc rất ít đối với ngựa. Càng đừng nói đến việc ngồi trên lưng ngựa, kỵ binh mà không có ngựa thì còn xứng danh với hai từ kỵ binh sao?
Vương Vạn Quán cười cười nói:
- Triệu tướng quân, xin yên tâm, ta lập tức phân phó cho hạ nhân, dẫn hai nghìn ngựa tốt nhất ở kinh thành đến.
Vương gia ở kinh thành này có mã trường sao? Trong lòng Triệu Tử Văn chấn động, càng lúc càng cảm thấy Vương gia này… thật có tiền, lúc này cần phải ra làm thịt gã một chút cho tử tế mới được.
Triệu Tử Văn vô sỉ nắm lấy hai tay của Vương Vạn Quán, cười hắc hắc nói:
- Thật sự cảm ơn Vương huynh đã hùng hồn quyên góp tiền…
Vương Như Khang nghe lời nói này của Triệu tướng quân thì trên mặt lộ vẻ run rẩy, nhưng gã lập tức che giấu được ngay. Nhìn hai nghìn tướng sĩ tràn ngập sát khí, gã dám nói một chữ không hay sao?
- Không dám, không dám, là con dân của Đại Kinh, dĩ nhiên cũng phải góp một phần sức lực cho Đại Kinh.
Vương Như Khang cười tươi nói lời này nhưng trên khuôn mặt lại không khỏi hơi run rẩy…
Triệu Tử Văn nhìn thấy thần sắc này của tên Vương mập thì trong lòng cũng không khỏi thầm cười trộm. Hắn cũng không phải là bá chủ đi khi dễ người khác mà là do người ta nguyện ý đưa cho. Chỉ là để sau này Bộ Hộ chi trả thì cân đối tiền bạc với tên Vương Vạn Quán này sau.
Triệu Đoàn trưởng cũng được xem như là một thương nhân gian trá. Đầu tiên hắn không trả tiền, nhưng đến lúc đó đột nhiên Vương Vạn Quán lại nhận được thì chắc chắn gã sẽ rất vô mừng và tuyệt đối mang ơn Triệu Tử Văn. Giảm được đến bốn năm phần, chỉ dùng nửa tiền mà có thể mua được hai nghìn thớt ngựa tốt, chuyện này tại sao lại không làm chứ?
Mọi người thấy bản sắc gian thương của Triệu Đoàn trưởng thì đều đỏ cả mặt, nhịn cố gắng cười không ra tiếng. Đây chính là Đoàn trưởng của họ, một người phóng đãng ngang ngạnh, vô cùng có khí phách!
- Tướng quân, khi nào thì chúng ta mới có thể đi đánh Hung Nô đây?
Những tướng sĩ có một lời nhiệt huyết khó nói ra, bọn họ thật sự muốn đi ra chiến trường đế chém giết Hung Nô, giương cao thanh thế của Đại Kinh kỵ quân, mang lại chiến công cho Kỵ binh đoàn!
Một câu nói này đã bộc lộ hết tiếng lòng của chúng tướng sĩ, bọn họ nghe được quân hồn của Triệu Đoàn trưởng thì trong lòng sinh ra một ý niệm - chúng ta không thể không chiến thắng! Cho nên bọn họ mong muốn lập tức có một trận đại chiến với thiết kỵ Hung Nô.
Triệu Tử Văn chuyển ánh mắt về phía hai nghìn tướng sĩ hỏi ngược lại:
- Các ngươi đã biết dùng kỵ mã, thì chuẩn bị binh khí gì để nghênh địch?
Chuyện này… Hai nghìn tướng sĩ liền cảm thấy buồn cười. Binh khí của bọn họ thật lộn xộn, người thì dùng trường kiếm, người thì dùng cương đao, loan đao, còn có trường mâu trường thương. Điều quan trọng hơn chính là Đại Kinh mấy chục năm nay chưa từng có kỵ quân, bọn họ đa số chưa từng cưỡi ngựa thì lấy gì quyết đấu với thiết kỵ của Hung Nô đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui