"Đợi đến khi tướng công tìm được nàng, lúc đó cứ chờ gia pháp hầu hạ đi." Triệu Tử Văn thầm tức giận nói một câu, bóng dáng xinh đẹp của vị công tử vừa rồi đã biến mất tăm.
Chỗ báo danh người đen như kiến, người bên trong chen chúc vào với nhau chân không chạm đất. Bát hoàng tử bị sáu tên hộ vệ vây vào bên trong, cũng bị người ta chen lấn xô đẩy mà ngã nghiêng cả người. Đám báo danh nhất thời sợ hãi tránh xa phía sau, lại bị người khác lợi dụng cơ hội chiếm lấy vị trí rồi đứng vững ở chỗ đó như núi Thái Sơn.
Chỗ ghi danh bị người ta vây chặt như nêm đột nhiên vang lên khẩu âm của một vị người Đại Kinh:
- Buồn cười thật, chẳng lẽ phò mã nhất định phải biết chữ sao?
Trên đài có một vị huynh đệ đang đứng, khi hắn phải ghi tên của mình lên thì lại cầm bút gạch chéo vào sổ.
Triệu Tử Văn vừa nghe thấy lời này thì thiếu chút nữa đã ngã đập đầu xuống đất, đây là người xứ nào, tuyển vớ vẩn mà được à, phải tự mình hiểu lấy chứ? Công chúa chính là con của hoàng đế, là cô gái cao cấp nhất trong những cô gái. Dù là một nước nhỏ như Tây Lương nhưng cũng đường đường là công chúa của một nước, chắc chắn đã được giáo dục rất tốt, muốn tài thì có tài muốn đẹp có đẹp, sao tuyển phò mã lại tùy tiện, không biết chữ mà cũng dám lên đài sao?
Ngự Sử tuần thành dẫn theo hơn hai mươi tên nha dịch trực tiếp đạp bay tên đàn ông không biết chữ này rồi quát lớn:
- Không biết chữ thì đi về học thêm, nếu đến đây quấy rối thì chú ý cái đầu của ngươi!
Bát Hoàng tử nhướng mày:
- Sao chỗ này lại lộn xộn như vậy, người báo danh quá nhiều, bên ngoài cũng còn rất nhiều.
Hạng Long Không quét ánh mắt về phía những tên đàn ông đang đứng chen chúc khắp bốn phía, chỉ thầm thở dài cũng không nói thêm lời nào.
Người theo hầu ngượng ngùng cười nói:
- Đúng vậy thưa điện hạ, hoàng đế Tây Lương đã nói sẽ tuyển phò mã trên khắp thiên hạ. Chỉ cần tên nào có tướng mạo đường hoàng, cử chỉ ngay thẳng, là người có giáo dục tuổi từ mười sáu đến hai mươi đều có thể tiến vào vòng trong, tất cả những thứ còn lại như xuất thân hay nghề nghiệp đều không quan trọng.
Triệu Tử Văn trợn tròn mắt:
- Điều kiện dễ dãi như vậy sao? Hưng Bình công chúa dù sao cũng là lá ngọc cành vàng, không cần phải khoa trương như vậy chứ?
Bát Hoàng tử nghe thấy điều kiện tuyển chọn phò mã phức tạp như vậy thì lại càng nhíu chặt mày:
- Quá nhiều người, trình độ gì cũng có, đến bao giờ mới ghi danh xong đây?
- Ít nhất cũng phải mười ngày!
Người theo hầu suy nghĩ một chút rồi khẽ nói.
Bát Hoàng tử lại phát ra một tiếng than nhẹ, Triệu Tử Văn biết trong lòng Hạng Long Không luôn muốn quay trở về Đại Kinh, hình như ycũng không có hứng thú với vị trí phò mã và công chúa Tây Lương lắm.
Khâm Sai đại thần chọn rể đã đến làm cho chỗ ghi danh lập tức yên tĩnh trở lại. Những tên thanh niên xuất sắc cố ý muốn trở thành phò mã đều cố gắng làm chính mình trở nên nổi bật. Triệu Tử Văn lại cười đến mức đỏ mặt tía tai, đây rốt cuộc là chọn phò mã, hay là chọn cái quái gì thế này? Hưng Bình công chúa sao có thể từ trong đám con nít mười sáu tuổi chọn một tên làm phò mã gia chứ?
Một lát sau chỗ ghi danh đột nhiên phát ra một tiếng nổ nặng nề, chỉ thấy một gã đàn ông đang cầm một cây lang nha bổng lớn trong tay kê lên trên bờ vai rộng. Hắn dùng những bước chân thình thịch đi về phía ba vị Tuyển Hôn sứ trên đài. Hai bàn chân khổng lồ của tên này vừa bước lên bậc thang thì bậc gỗ dưới chân lập tức phát ra một tiếng gãy rất lớn.
Triệu Tử Văn cảm thấy dở khóc dở cười, làm cái quái gì đây? Luận võ chọn rể sao?
Ba vị Tuyển Hôn sứ nhìn thấy cây lang nha bổng đen như mực thì sợ đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhưng lão thái giám đứng phía sau ba vị kia lại niệm Liên Hoa Chỉ rồi nháy mắt cười nói:
- Thân thể của vị tiểu ca này quả thật rất tuyệt, Hưng Bình công chúa của chúng ta nhất định sẽ chọn trúng hắn.
"Bà ngoại tên biến thái này, ta thấy ngươi chọn trúng hắn mới đúng!" Triệu Tử Văn nhìn thấy bộ dạng thèm chảy dãi của lão thái giám trên đài, lão già này giống hệt nhân yêu, Tử Văn đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
- Tên rất hay, tiến vào, tiến vào vòng tiếp theo!
Ba vị Tuyển Hôn sứ nghe thấy lời nói của lão thái giám thì cảm thấy sau lưng phát lạnh, bọn họ quyết định để tên trước mặt biến đi cho nhanh. Công chúa có nhìn trúng tên khốn này hay không, điều đó chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
Sau chỗ ghi danh chính là nội viện, những tên thanh niên đạt tiêu chuẩn của vòng sơ tuyển đang nở nụ cười chân thành thăm hỏi lẫn nhau, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười sảng khoái. Đám người này nhìn thì giống như đang kề vai sát cánh với nhau, nhìn bộ dạng như anh em ruột thịt.
Nhưng trong khoảng sân nhỏ này lại có những vài chục anh em ruột thịt, mà Tây Lương chỉ có thể gả công chúa cho một vị duy nhất mà thôi. Những tên này thoạt nhìn thì cảm thấy trò chuyện rất vui vẻ, nhưng đợi đến khi chọn phò mã thì những anh em ruột thịt này nếu không phải dùng vài chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào công chúa, lúc đó có lẽ những cánh tay đang khoát lên vai anh em một cách thân thiết sẽ thuận thế hạ xuống bóp chết "anh em" bên dưới.
Bát hoàng tử dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ bên cạnh mà cuối cùng cũng thuận lợi bước chân lên những bậc thang chỗ ghi danh. Ba vị tuyển hôn sứ nhìn thấy một vị công tử môi hồng răng trắng tiến lên thì khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười, vừa nhìn đã biết ba vị này chắc chắn sẽ thông qua.
- Ghi tên tuổi, thông qua.
Vị tuyển hôn sứ ngồi giữa cười nói.
Gương mặt trắng nõn của Bát hoàng tử không chút sợ hãi, cũng không vui mừng, hắn chậm rãi đi đến cạnh bàn viết xuống ba chữ Hạng Long Không thật to.
Hạng Long Không sao? Ba vị tuyển hôn sứ cảm thấy kinh hãi rồi vội vàng đứng lên ôm quyền nói:
- Thì ra là Bát hoàng tử Đại Kinh, thật sự thất lễ, thất lễ rồi!
Hưng Bình công chúa chọn rể khắp thiên hạ nên đối xử với tất cả những người báo danh đều như nhau. Dù là hoàng tử hay bình dân đều phải đích thân đến báo danh, mà công chúa có thể nhìn trúng hay không thì phải xem có may mắn hay không.
Hạng Long Không mỉm cười:
- Ba vị đại nhân không cần đa lễ, ta cũng chỉ là người hưởng ứng lời triệu tập phò mã mà thôi.
Trong lòng các vị tuyển hôn sứ đều cảm thấy kỳ quái, thế tử Hạng Long Uyên của Đại Kinh vừa rồi cũng đã đến, hoàng thượng Đại Kinh vì sao lại cho phép hai vị hoàng thất chính thống đi đến ghi danh vị trí phò mã chứ.
- Hoàng tử Đại Kinh đến Tây Lương chúng ta để đăng ký làm phò mã gia sao?
Mấy trăm vị thanh niên Tây Lương vội vàng giơ tay kháng nghị:
- Chúng ta phản đối, nước phù sa không được chảy ruộng ngoài, công chúa Tây Lương chúng ta chọn rể, sao có thể để hoàng tử Đại Kinh ghi danh được?
Tất cả đám người ở đây đều biết rõ, sợ rằng phải nói bọn họ chột dạ mới đúng. Hoàng tử Đại Kinh và công chúa Tây Lương rất môn đăng hộ đối, khó có thể tìm được chuyện hôn sự tốt hơn. Lại nói ngày hôm nay Tây Lương khí đơn lực bạc, chỉ cần bọn họ kết giao với Đại Kinh thì quốc chủ Tây Lương chắc chắn sẽ chỉ mong sao lập tức đồng ý Bát hoàng tử làm con rể. Cho nên tất cả những thanh niên Tây Lương đến đây ghi danh không phản đối mới là lạ.
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài sao? Triệu Tử Văn nghe xong mà sáng mắt ra, chẳng lẽ công chúa Tây Lương phải gả cho đám người chăn heo nuôi gà các ngươi à! Cũng không mở mắt nhìn xem tình hình dân cư của Tây Lương hiện nay thế nào sao?
Hạng Long Không cũng căn bản chẳng thèm để ý đến những tên dở hơi đang phản đối bên dưới, y được đám hộ vệ che chở rồi chậm rãi bỏ đi.
- Triệu tướng quân chẳng lẽ người không chuẩn bị báo danh sao?
Tên người hầu đột nhiên nháy mắt rồi nhìn về phía Triệu Tử Văn cười hì hì. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn nghe thấy vậy thì tức giận nói:
- Ta đến đây để giúp đỡ điện hạ lên ghế phò mã, không phải đến đây để tranh đoạt.
"Đám thanh niên Tây Lương bên dưới đều rất xấu xí, công chúa kia chắc chắn cũng chẳng khá hơn gì, nói không chừng lại phải cưới một người quái dị quay về, mà mình còn thiếu vợ nữa sao? Nếu quả thật phải lấy thêm một hai em nữa, thì chắc chắn sẽ không ứng phó nổi!" Triệu Tử Văn thầm nghĩ trong lòng.