Siêu Cấp Thư Đồng

Triệu Tử Văn ánh mắt láo liên không khỏi lướt qua lướt lại trên bộ ngực sữa ngạo nghễ của La Thanh Yên. Trong ánh mắt của hắn lại mang theo một ý cười xấu xa.
La Thanh Yên nhận ra ánh mắt của hắn, lập tức lạnh lùng băng giá nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu Tử Văn, đừng tưởng rằng bản Các chủ sẽ để mặc kệ ngươi. Nếu ngươi dám thay lòng đổi dạ, cô phụ Lăng Nhi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Đối với Bạch Phát Ma Nữ bá đạo này, Triệu Tử Văn sớm đã quá quen thuộc rồi. Hắn cười ha hả đáp:
- Làm sao có thể thế được. Ta thương nàng còn không kịp ấy chứ.
Nghe thấy lời nói tình tự nồng nàn của tướng công, lại cứ như làm trò trước mặt mọi người, Dư Tư Lăng xấu hổ "ưm" một tiếng. Mái đầu nhỏ nhắn càng vùi sâu vào trong bộ ngực sữa sung mãn của sư phụ. Nàng vô cùng thẹn thùng, lẩm bẩm gọi:
- Tướng công....... TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Thấy nha đầu Lăng Nhi này ngượng ngùng như thế, các vị tiểu thư đều không khỏi tươi cười vui vẻ. Hạ Bình thì mở to mắt ra nhìn, trong lòng thầm nghĩ, "Đây mà là Dư bộ khoái trâu bò hung hãn hồi trước sao?"
La Thanh Yên đối với tiểu đồ đệ đang làm nũng này cũng không biết làm thế nào nữa, vuốt ve mái tóc nàng, trong ánh mắt toát ra ý hờn giận:
- Nha đầu nhà ngươi, tại sao lại giống như một đứa trẻ con vậy hả?

Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Dư Tư Lăng rất đáng yêu, mị ý trên mặt như chảy nước đến nơi. Nàng nói nhỏ:
- Người ta còn không phải là vì bị sư phụ tạo thói quen cho sao.
Khi còn bé, Dư Tư Lăng đã mất đi mẫu thân. Từ đó nàng vì hận mà biến thành giống như nam tử. La Thanh Yên do đó mà thu nàng làm đồ đệ, dốc lòng vun đắp tài bồi cho nàng. Nghĩ đến những năm tháng cùng sống với Lăng Nhi, hơn nữa đó lại là khoảng thời gian rất hạnh phúc, La Thanh Yên nhất thời cảm khái, đôi mắt toát ra ánh hào quang dịu dàng, khẽ vuốt ve mái đầu nhỏ nhắn của nàng.
Vong Phu Các trong truyền thuyết là do hoàng phi của khai tổ Hoàng đế Đại Kinh sáng lập ra. Mấy trăm năm lịch sử đã làm cho người ta phải kinh ngạc. Mọi người càng thêm hiểu rõ rằng Các chủ Vong Phu Các ban đầu chính là một hoàng phi đã đưa ra Các quy rằng tất cả các đệ tử của Vong Phu Các đều không được phép lấy chồng!
"Nhưng mà, vị Triệu phu nhân có tên là Lăng Nhi này lại là ái đồ của la Các chủ, cũng có nghĩa là đệ tử của Vong Phu Các. Thế mà nàng đương nhiên không để ý đến Các quy mà gả cho Triệu tướng quân. Chẳng lẽ là la Các chủ không quản đến sao?" Mọi người trong lòng thầm nghĩ, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của La Thanh Yên.
Hơn nữa, càng ngạc nhiên hơn chính là Triệu tướng quân có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, Vong Phu Các lại tối kỵ nam tử phong lưu hoa tâm. La Các chủ lại chỉ cảnh cáo Triệu đại nhân thôi. Điều đó khiến cho mọi người đều rất ngạc nhiên.
Nghĩ đến nhân duyên của Triệu đại nhân và Dư Tư Lăng, mọi người đều cảm thấy rất khó tin, cũng không biết là Triệu tướng quân và ái đồ của La Thanh Yên rốt cuộc là đã từng phát sinh ra những sự kiện cảm động kinh thiên động địa làm quỷ khiếp thần sầu nữa để cho la Các chủ cực kỳ ác nghiệt trong truyền thuyết cũng đáp ứng chuyện chung thân của bọn họ.
Người biết được những chuyện giữa Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng hồi đó, ngoài Điền Hổ ra thì không có ai khác cả. Y mỉm cười nhìn Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng đang trốn trong lòng La Thanh Yên, trong lòng thầm cảm khái. Triệu huynh và Dư Bộ khoái đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới đi đến được với nhau, những uẩn khúc ly kỳ trong đó mấy ai có thể cảm thụ được?
Ánh mắt Nhạc Phá Nô vụng trộm đánh giá La Thanh Yên, chủ yếu là tập trung trên mái đầu tóc bạc của nàng. La Các chủ này da dẻ như ngọc, trong trắng hồng hào, vừa nhìn đã biết là một nữ tử chỉ tầm trên dưới ba mươi tuổi. Nhưng tại sao tóc của nàng lại bạc trắng hết thế kia.

- Điền tướng quân, thân phận trước kia của vị la Các chủ này là gì?
Nhạc Phá Nô nghĩ đến các đời Vong Phu Các Các chủ tương truyền, thì không khỏi rất ngạc nhiên với thân phận của La Thanh Yên trước khi tiếp nhiệm vị trí Các chủ.
Điền Hổ liếc mắt khinh thường:
- Thân phận của Các chủ Vong Phu Các cực kỳ bí ẩn, chỉ sợ chẳng có người nào biết. Ta làm sao mà biết được?
- Thần bí thế sao?
Nhạc Phá Nô như có điểm suy nghĩ, lắc lắc đầu:
- Chẳng lẽ đến cả Triệu tướng quân cũng không biết sao?
Điền Hổ bị cái tên Nhạc Phá Nô thích nói chuyện này làm cho hoa mắt nhức đầu, bực mình bảo:
- Ta xem ngươi mà cứ thích hỏi đông hỏi tây như thế thì Triệu huynh sẽ phạt ngươi đó.

Ặc...... Có thế cũng phải phạt sao? Nhạc Phá Nô thầm kinh ngạc, lại không dám tiếp tục nói luyên thuyên nữa.
Nhìn hai sư đồ vô cùng thân thiết, Triệu Tử Văn do dự một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:
- La Các chủ, tên họ Sở kia chạy mất rồi à?
Tuy nhiên Triệu Tử Văn đã đoán được nhân yêu kia chạy thoát rồi. Dù sao Sở Thăng và La Thanh Yên là cao thủ ngang cấp nhau, cho dù là trong tình huống Sở Thăng có bị thương đi nữa thì La Thanh Yên cũng không có khả năng giết chết y.
Dư Tư Lăng biết tướng công và sư phụ có chuyện quan trọng cần bàn. Nàng nhu thuận rút ra khỏi lòng sư phụ, lùi về phía các vị tiểu thư.
Lương Mộ Phỉ nghe thấy câu nói của Tử Văn thì trong lòng khẽ run lên. Khi nàng mới thấy la Các chủ mới xuất hiện thì không kìm nổi chỉ muốn hỏi thăm La Thanh Yên về sinh tử của Sở Thăng. Chỉ có điều, Sở Thăng là tử địch của mọi người, nàng làm sao dám mở miệng?
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Tử Văn, tâm lý của Lương Mộ Phỉ có phần phức tạp. Nếu Các chủ chết đi, đối với Tử Văn mà nói thì đây thật là chuyện đáng mừng. Nhưng Sở Thăng trước sau gì cũng là dưỡng phụ của nàng, nàng thật sự có chút bất nhẫn.
Ánh mắt La Thanh Yên hiện lên một tia không cam lòng. Rõ ràng là Sở Thăng này đã tránh được một kiếp nạn. Triệu Tử Văn thở dài một hơi thật sâu, căm giận tên nhân yêu đáng chết này thật đúng là phúc dày mạng lớn.
- Hắn chạy thoát từ trong tay ta, hẳn là đã trốn vào trong thành Hàm Đan rồi.
La Thanh Yên giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
- Lần sau mà muốn bày kế giết hắn nữa thì cũng không dễ dàng như vậy được đâu.

Đợi cho đến lúc thương thế của Sở Thăng đã chữa trị tốt, võ công khôi phục lại được như trước kia thì quả thực là giết y không hề dễ dàng. Quan trọng hơn nữa là, Sở Thăng đã vượt qua được một kiếp nạn này, chắc chắn sẽ lại càng thêm cảnh giác hơn trước. Triệu Tử Văn biến sắc, không khỏi lại nghĩ tới biện pháp phải đối phó với Sở Thăng như thế nào.
Nghe thấy lời nói của La Thanh Yên, thần sắc Lương Mộ Phỉ nửa mừng nửa lo. Dư Tư Lăng vốn có tình cảm tốt nhất với nàng, cảm nhận được tâm tình phức tạp của nàng bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dịu dàng nói:
- Mộ Phỉ, Sở Thăng trước kia chỉ lợi dụng tỷ thôi. Hiện giờ món nợ tỷ nợ hắn đã trả hết rồi. Sự sống chết của hắn, tỷ cần gì phải băn khoăn nữa? Huống chi hắn lại là tử địch của tướng công!
"Ta đã trợ giúp Các chủ làm nhiều chuyện như vậy, cũng coi như đã trả hết nợ ân tình cho người. Mà tính tình Các chủ cực kỳ quái dị, cho tới bây giờ cũng không làm sao gọi được là thân tình cả, lại càng không hề đối đãi với ta như với dưỡng nữ". Lương Mộ Phỉ thầm nghĩ, ánh mắt sáng ngời nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lăng Nhi, cười nói:
- Lăng Nhi, cảm ơn muội! Về sau ta sẽ không bao giờ quan tâm hay hỏi han gì đến chuyện này nữa cả.
Dư Tư Lăng cười cười, rất là vui vẻ. Ít nhất đến lúc tướng công giết tên tử địch là Sở Thăng này cũng sẽ không cần phải bận tâm đến cảm nhận của Mộ Phỉ nữa.
Triệu Tử Văn nhíu mày:
- Xem ra Sở Thăng cũng không phải đơn giản đâu. Nếu muốn giết hắn, chúng ta phải liên thủ!
La Thanh Yên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía nội thành Hàm Đan ở xa xa. Cũng không biết là Sở Thăng đã trọng thương lại đang ẩn náu ở nơi nào nữa. Nếu như mình mà biết thì chắc chắn sẽ lại đi ám sát y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận