Siêu Cấp Thư Đồng

Một tiếng vang lên, những loạt tên dày đặc bắn tới hòng giết chết hai người. Trong nháy mắt, Hạng Tử Hiên cùng với Hạng Long Uyên đều trừng mắt nghi kỵ nhìn đối phương. Thấy trong mắt đối phương không hề có sự dối trá gì bọn họ chắc chắn rằng đây chính là một thế lực khác.
Rốt cuộc là ai? An vương tính tình nóng nảy liền nổi giận lôi đình. Vừa rồi hắn đã tổn thất mấy trăm binh lính, đây tuyệt đối không phải là điều dễ chấp nhận.
La Thanh Yên cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng nhìn mưa tên từ trên bầu trời xuống thì trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là thần binh từ tên trời xuống sao? Nàng quay đầu, trên khuôn mặt hiện lạnh lùng hiện lên một nụ cười.
Là hắn, là quỷ kế của tên tiểu tặc này! La Thanh Yên hung hăng nhìn Triệu Tử Văn, trong lòng thầm nghĩ, tại sao hắn có thể giấu kín như vậy?
Hạng Tử Yên nhìn thấy vẻ đắc ý của Triệu Tử Văn thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng hắn lại có để lại đường lui đằng sau. Binh lực của kỵ binh đoàn đã đến, chẳng lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước hay sao?
Không thể bỏ qua thời cơ. Hạng Long Uyên biết rằng ngoài giờ phút này nếu không giết được hắn thì từ nay về sau khó mà có được cơ hội tốt như vậy nữa, hắn cao giọt thét:
- Giết!
Đao quang kiếm ảnh nhanh chóng bổ tới La Thanh Yên và Triệu Tử Văn. Từng tiếng rít vang lên, những luồng tên dày đặc lại lao tới. Điều khiến cho mọi người kinh ngạc là những luồng tên này lại từ một phương hướng khác lao tới, chẳng lẽ kỵ binh đoàn tiền hậu giáp kích sao?
- Ầm ầm ầm.
Vô số bước chân binh mã đi tới nơi này khiến cho Hạng Tử Hiên và Hạng Long Uyên không thể không tin. Số binh mã này chắc chắn rằng không chỉ hai nghìn người, chẳng lẽ Triệu Tử Văn đã lén tăng số binh mã của mình lên rồi ư?
Trong nháy mắt chỉ thấy từ bên ngoài Hoàng Thành tràn vào một đám quân lính, cùng với quân lính của Hạng Tử Hiên và An vương hình thành nên thế chân vạc.
Nhìn đám người lạ mặt này không hề giống kỵ binh đoàn của Triệu Tử Văn, vậy rốt cuộc bọn họ là ai? An vương kinh ngạc, cảm thấy thế cục vô cùng không ổn!
Y vốn tưởng rằng chỉ cần với Sở vương Sở Thăng cùng với đám Hắc võ sĩ thì việc đánh bại Hạng Tử Hiên không phải là vấn đề. Nhưng đột nhiên có nhiều quân mã xuất hiện như vậy khiến cho trong lòng An vương cảm thấy lo lắng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đám quân lính từ trên trời rơi xuống này. Bọn họ thống nhất khôi giáp, thống nhất kim đao, mới nhìn qua đã biết đây là một quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Khắp kinh thành lấy đâu ra quân đội nào như vậy, tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Các binh lính vốn đã chuẩn bị xông lên giết Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đều vô thức dừng bước lại. Bọn họ mới nhìn qua đã biết đây là quân lính của địch nhân.
- Hoàng thúc, kinh thành tại sao lại xuất hiện nhiều quân lính như vậy?

Hạng Long Đào nhướn mày hỏi.
Hạng Tử Hiên lắc đầu:
- Ta cũng không biết, chỉ là ta có thể kết luận, quân lính này tuyệt đối không thuộc về kinh thành.
Không thuộc về kinh thành ư? Hạng Tử Hiên nhìn qua hy vọng có thể thấy thủ lĩnh của đám binh lính này. Nhận ra thủ lĩnh thì có thể nhận biết được quân đội này thuộc về ai.
- Uyên nhi, xem ra thế cục không đơn giản như chúng ta nghĩ.
Mắt hổ của An vương trừng lên, âm trầm nói.
Hạng Long Uyên vẫn trầm ngâm như trước, hắn thản nhiên nói:
- Con nghĩ đám quân lính này là của Triệu Tử Văn. Triệu tướng quân quả không hổ là Triệu tướng quân, xem ra chúng ta phải liên thủ với Hạng Tử Hiên may ra mới có phần thắng.
Nghe lời nói của Hạng Tử Hiên, An vương liền cảm thấy lo lắng. Triệu Tử Văn đã có La Thanh Yên tương trợ lại có một số binh lính khổng lồ như vậy. Cho dù là bên mình có Sở Thăng e rằng cũng chẳng có cách nào thắng nổi hắn.
Hạng Tử Hiên và Hạng Long Uyên nhìn nhau, cả hai đều ngầm hiểu gật nhẹ đầu. Bọn họ cũng không nôn nóng hạ mệnh lệnh mà chờ động thái tiếp theo của Triệu Tử Văn.
Giờ phút này, rất nhiều quân lính đột nhiên tránh ra, từ giữa đi ra một người. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn lại, khi thấy thân ản quen thuộc đó, tất cả đều trợn to mắt, há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời.
Người thần bí này từ từ đi tới gần Triệu Tử Văn, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- May mà vẫn còn kịp.
Nói xong y quay đầu lại, lạnh lùng nhìn An vương, cái nhìn này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc:
- Dận Trinh, còn nhớ ta không?

Ở trong Đại Kinh, người có thể dùng ngữ khí này nói chuyện với An vương thì còn ai vào đây? An vương cũng không thể nào ngờ được, thủ lĩnh thần binh hôm nay lại chính là y, chính là người đã ảm đạm rời khỏi triều chính, biến mất khỏi mấy tháng nay, Hoài vương!
Tất cả mọi người đều không ngờ. Lúc trước sau khi An Ninh và Lục hoàng tử chết đi, Hoài vương đã đau lòng rời khỏi thành Hàm Đan . Lần này trở về vương gia lại mang theo rất nhiều sĩ tốt, đánh vào trong Hoàng thành.
Ánh mắt Hạng Long Uyên hiện lên một sự kinh ngạc cực độ, hắn nhìn Triệu Tử Văn nói:
- Triệu tướng quân, lúc trước Hoài vương rời hỏi thành Hàm Đan có phải ngươi đã sớm nghĩ tới cuộc náo động hôm nay cho nên dặn dò Hoài vương chiêu binh bãi mã, chờ đợi thời có rồi phản công phải không?
Người nào ở Đại Kinh cũng biết Hoài vương tính tình hào sảng, ghét ác như cừu. Quận chúa bảo bối và Lục hoàng chất của y bị người khác hại chết, y làm sao có thể từ bỏ ý đồ báo thù được? Mọi người tưởng y vì thương tâm quá độ, về quê ẩn cư nhưng kỳ thật y đang nằm gai nếm mật ơ Hàng Châu chiêu binh bãi mã. Mà tất cả các kế sách này đều do Triệu Tử Văn một tay vạch lên, cùng với sự trợ giúp của nhạc phụ Dư Thế Phong.
Cả thành Hàm Đan trở nên náo loạn, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Hoàng thành. Ai ngờ được Hoài vương đang ở Hàng châu làm chuyện thần không biết, quỷ không hay.
Tương sĩ Hàng Châu đều đưa mắt sùng kính nhìn Triệu tướng quân. Có thể đem An vương và Chính Nam vương đùa bỡn, trong thiên hạ có mấy người?
La Thanh Yên rốt cuộc cũng hiểu ra chỗ thông minh của Triệu Tử Văn. An vương và Hạng Tử Hiên hóa ra đều nằm trong kế hoạch của hắn, là con cờ của hắn.
Nghĩ đến chuyện hắn che dấu sâu như vậy, ngay cả mình cũng không cho biết, La Thanh Yên tức giận nói:
- Sau này ta sẽ không hỗ trợ cho ngươi nữa.
Triệu Tử Văn thì kinh ngạc, tại sao La tỷ tỷ lại nói những lời này nhỉ? Hắn nghĩ một chút thì hiểu ra, ngượng ngùng cười nói:
- La tỷ tỷ, đây không phải là ta vì an toàn của tỷ sao? Từ nay về sau khi hợp tác với nhau, chuyện gì ta cũng nói cho tỷ biết.
La Thanh yên có cảm giác trong ánh mắt của hắn lúc nhìn mình có hương vị gì đó. Đột nhiên nàng nghĩ tới câu nói lúc nãy của hắn "Ta nhất định sẽ đưa tỉ ra khỏi nơi này" thì khuôn mặt không nhịn được khẽ ửng hồng. Nàng quay đầu không để ý tới Triệu Tử Văn nữa.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng, ai bảo ma nữ tóc trắng này khác với thường nhân làm gì.

- Hay cho một chiêu giương đông kích tây. Triệu huynh quả không hổ là Triệu huynh!
Hạng Tử Hiên cất tiếng nói. Hạng Long Đào ở lúc này đã vô cùng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên, chỉ chưa quát mắng mà thôi.
Hạng Tử Hiên vốn luôn tính toán sắp đặt Triệu Tử Văn vào tròng, không ngờ cuối cùng y lại trở thành quân cờ của hắn. Tuy nhiên, Hạng Tử Hiên vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn chỉ run nhẹ hai vai. Đã đến mức này mà còn không thành công, trong lòng Chính Nam vương, vô cùng không cam.
- Triệu Tử Văn ngươi đừng quá đắc ý!
An vương lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào ngươi và binh lính Giang Nam là có thể thắng hơn vạn binh mã chúng ta sao?
Hơn vạn binh mã ở đây là bao hàm cả quân lính của Hạng Tử Hiên trong đó. Hiển nhiên ý tứ trong lời nói của An vương là sẽ đứng cùng một phía với Hạng Tử Hiên. Mà Hạng Tử Hiên không nói gì tức là đã đồng ý với y.
Giang Nam là một nơi phong thủy hữu tình, trọng văn hơn võ. Hôm nay binh lính Giang Nam đến đây đều có khuôn mặt trắng trẻo, có thể nhận ra rằng bọn họ vốn là thư sinh yếu đuối tay không tấc sắt. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hoài vương nghiến răng nghiến lợi, nhìn An vương cười lạnh nói:
- Hạng Dận Trinh, ngươi đừng nói nhảm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
- Thắng bại chưa phân, vương thúc nói lời này không phải là quá sớm ư?
Hạng Long Uyên dùng một ánh mắt thâm trầm, không hề sợ hãi thản nhiên cất tiếng.
Hoài vương cất tiếng:
- Ai là vương thúc của ngươi!
Hoài vương xem ra vẫn như cũ. Triệu Tử Văn đau đầu, hắn không muốn để cho Hoài vương và Hạng Long Uyên nói chuyện với nhau nữa, liền hướng về ông mỉm cười nói:
- Vương gia, lúc tới Hàm Đan, Phương đại nhân có nhắn nhủ gì không?
Nghe thấy lời nói của Triệu tướng quân, Hoài vương biết rằng lúc nãy mình đã quá lỗ mãng, ông nghiêm trang nói:

- Phương đại nhân không có dặn dò gì, chỉ nói với ta một tiếng rằng khi sử dụng binh lính Hàng Châu, mong Triệu tướng quân có thể bẩm báo với hoàng thượng một tiếng.
Lão hoàng đế đã băng hà, làm sao có thể bẩm báo được? Triệu Tử Văn cười khổ trong lòng. Thế nhưng bây giờ công bố chuyện lão hoàng đế băng hà không phải là sáng suốt cho nên hắn chỉ cười cho qua:
- Nhất định là thế!
Chuyện chiêu binh bãi mã ở Hàng Châu, Triệu Tử Văn cũng không báo cáo cho lão hoàng đế mà giao cho Hoài vương bí mật lo liệu.
Hoài vương ở Hàng Châu cũng phải tốn biết bao nhiêu nước miếng mới có thể khiến cho tổng đốc đáp ứng không cần có ý chỉ của hoàng đế cũng giao binh mã cho ông.
Đối với đại tướng quân Triệu Tử Văn oai chấn thiên hạ này mà nói, y vô cùng yên tâm. Y hiểu thế cục hôm nay, thế lực của hoàng thượng rất đơn bạc, phải xuất kỳ chế thắng, lén lút huấn luyện binh sĩ, dùng kỳ chiêu để thủ thắng.
Hạng Long Uyên lạnh lùng nhìn Hoài vương, cười cười nói:
- Đúng như phụ thân ta nói, nhóm văn binh ở Giang Nam này của ngươi, liệu có thể thắng nổi hơn vạn binh mã ở đây hay không?
Binh mã ở Hàng Châu điều đến khoảng bảy tám nghìn gì đó, so với bất kỳ binh lính của An vương hay Hạng Tử Hiên đều nhiều hơn. Thế nhưng cả hai cộng lại thì đã hơn một vạn, quân đội Giang Nam tuyệt đối không thể chống đỡ được sự liên minh này.
Hạng Tử Hiên sau đó liền nói:
- Triệu huynh, cho dù ngươi có thể nghĩ ra kỳ chiêu nhưng đáng tiếc là thế nào cũng thua.
- Kết cục vẫn chưa định, không cần phải kết luận quá sớm.
Triệu Tử Văn đứng trong vòng vây, bình tĩnh cười nói.
- Thật không?
Hạng Tử Hiên hơi giễu cợt:
- Ta lại muốn nhìn xem Triệu tướng quân ngươi có thể vượt qua trận chiến này thế nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận