Siêu Cấp Thư Đồng

Bây giờ Triệu Tử Văn mới nhớ sau khi Thập nhất hoàng tử đi rồi hắn đã đưa bảo thạch cho Bảo nhi làm thành vòng tay.
Thấy dáng vẻ trầm tư của đại ca, tâm tình Lý Dịch An hơi khẩn trương lên, nàng nhẹ nhàng hỏi:
- Đại ca, muội đem vòng tay này trả lại cho Bảo nhi đây.
Nàng cho rằng Triệu Tử Văn buồn bực khi mình cầm đồ vật của Bảo nhi cho nên trên đôi mắt Lý tài nữ hiện lên một vẻ u oán. Nàng khẽ cúi đầu nhỏ, không nói điều gì nữa. Triệu Tử Văn khi nghe thấy lời nàng thì ngạc nhiên, lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Ngốc nha đầu, đại ca nhỏ mọn như vậy sao? Nếu như muội thích, ta thay Bảo nhi tặng cho muội. Vừa rồi là ta đang suy nghĩ chuyện khác.
Hóa ra đại ca không có ý này. Lý tài nữ vừa thẹn vừa mừng, nũng nịu nói:
- Đây là đồ của Bảo nhi, muội làm sao có thể cầm. Tâm ý của đại ca An nhi xin nhận.
Triệu Tử Văn nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn trắng ngọc của nàng nói:
- Khi nào gặp Thập nhất hoàng tử, ta bảo y đưa cho ta thêm mấy khối ngọc nữa, làm cho An nhi một chiếc vòng tay.
Tuy nói chiếc vòng tay bảo thạch này không phải là vật lạ quý hiếm gì nhưng cũng là đồ đáng giá, muốn người khác cho thì người ta cho ngay sao? Lý Dịch An cười khúc khích, oán trách nhìn hắn nói:
- Thập nhất hoàng tử cũng không ngốc đến mức để chàng lợi dụng như vậy đâu.
Tiếng cười của Lý tài nữ vang vào tai của bốn vị đại nhân. Nhìn thấy Triệu Tử Văn nắm tay Lý Dịch An, cả bốn đều lắc đầu. Triệu đại nhân này xem ra khó thoát khỏi nữ nhi tình trường.
- Khụ khụ.
Một thanh âm ho khan vang lên. Lý Cách Phi ho hai tiếng sau đó trừng mắt nhìn nhi nữ bảo bối của mình, ý nói còn không mau lui ra.
Lý Dịch An đỏ bừng cả khuôn mặt tựa như là ánh sáng bình minh. Thấy phụ thân trừng mắt nhìn mình, nàng biết rằng không thể tiếp tục ở đây nữa, liền lè lưỡi rồi vội vàng mang khay chén ra khỏi đại sảnh.
- Nữ nhân của ta thật là không biết đến quy củ.
Lý Cách Phi dở khóc dở cười nói. Đối với dáng vẻ vừa rồi của Lý Dịch An, ông đúng là vô phương, không mắng cũng không trừng phạt được nàng.
Tô thái sư cười ha hả nói:
- Lý tài nữ danh chấn Đại Kinh không ngờ lại tinh nghịch như vậy!
Bình thường Lý tài nữ ở trước mặt mọi người từ trước đên giờ luôn hiểu lễ nghĩa, chỉ có ở gần Triệu Tử Văn nàng mới đáng yêu như vậy, lộ ra một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân. Khó trách khỏi Tô đại nhân lại cười ha hả như vậy.
Tần Quán cười gượng hai tiếng. Hoài vương thì ngược lại, hơi ảm đạm cúi đầu xuống, không biết ông đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có An vương hiểu rõ, ông đang nhớ tới quận chúa An Ninh điêu ngoa trước kia của mình.
Xúc cảnh sinh tình. Hoài vương vừa rồi nhìn thấy Lý tài nữ xinh đẹp động lòng người thì không kìm được nhớ tới tiểu An Ninh tinh nghịch đáng yêu trước kia của mình.
Biết được tâm tư của ông, Tô thái sư liền ngưng cười, vỗ vỗ vai của ông, an ủi nói:
- Vương gia, chuyện đã quan thì hãy để nó qua đi, nghĩ nhiều cũng chỉ thêm phiền não mà thôi.
An Ninh đã chết, Hoài vương biết rằng không thể vãn hồi nên khẽ gật đầu, vẫn im lặng không nói câu nào.
Dù sao kết cục thê thảm của An Ninh Triệu Tử Văn cũng có một phần trách nhiệm. Hắn ngại ngùng không dám nhìn Hoài vương, đôi mắt nhìn ra ngoài song cửa, nhìn mưa đông tí tích rơi xuống. Trong lòng thầm nghĩ, nếu như không có mưu đồ của Hạng Tử Hiên thì An Ninh có lẽ vẫn còn đang là một nữ hài vô tư vô lự.
Không khí trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên hơi nặng nề. Tần Quán nhìn xuống phía dưới, đột nhiên nhớ đến điều gì, khuôn mặt lộ ra một vẻ nghi hoặc, ông cất tiếng nói:
- Có một chuyện lạ, không biết các vị đại nhân có thấy không?
Chuyện lạ ư?
Bốn người vừa nghe xong thì đều trầm mặc không nói gì. Hoài vương ngẩng đầu lên, muốn biết chuyện lạ này là việc gì.
Dường như trông thấy bốn người này đang chờ mong mình, Tần Quán liền nói:
- Nhắc cũng thấy kỳ quái, hôm nay ta ở trung thư tỉnh nhìn thấy vài tấu chương, các ông biết ở trên đó ghi gì không?
Triệu Tử Văn sáng bừng hai mắt lên. Tần lão đầu này khi nào mà trở nên úp úp mở mở như vậy. Tô thái sư không nóng không vội gật đầu:
- Trong tấu chương viết cái gì vậy?
Mặc dù Đại Kinh chưa có hoàng đế nhưng Hoài vương hiện nay đã tạm thời xử lý chuyện chính sự, các tấu chương do vậy cũng phải qua sự phê duyệt của trung thư tỉnh.
- Có mấy vị đại thần mong muốn thập nhất hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Khuôn mặt Tần Quán tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- Trong đó có cả Binh bộ thị lang Lâm đại nhân và Lại bộ thị lang Thạch đại nhân.
Tần Quán vừa nói ra xong, mọi người đều kinh ngạc. Tuy nói quan viên trong triều không có quyền lợi gì, nhưng khi đóng góp ý kiến vẫn có một ít ảnh hưởng.
Một vị công tử phong lưu như Thập nhất hoàng tử mà lại có nhiều vị quan viên ủng hộ như vậy. Vẻ mặt Hoài vương trở nên kinh ngạc, ông trầm tư nói:
- Thập nhất hoàng tử từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, do vú nuôi nuôi lớn, hoàng thượng lại đối với y không quan tâm. Ta thấy, một vị hoàng tử như y làm sao có thể có nhiều vị quan viên ủng hộ như vậy?
Triệu Tử Văn thầm suy ngẫm. Hắn mường tượng lại lần đầu tiên mình gặp vị thập nhất hoàng tử non trẻ có khuôn mặt nhỏ nhắn này, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Thập nhất hoàng tử này dường như không đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Triệu tiểu ca, có phải tiểu ca đang nghĩ tới điều gì phải không?
Tô thái sư phát hiện vẻ mặt khác thường của hắn liền vội vàng hỏi.
- Ừ.
Triệu Tử Văn gật nhẹ đầu.
Tô thái sư nhớ lại Thập nhất hoàng tử trước kia phong lưu thành tính, dẫn đến chuyện bẩm cáo lên hoàng thượng.
Hoàng thượng rất ít khi để ý tới Thập nhất hoàng tử, số lần ông tức giận chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tô Thức đột nhiên nghĩ ra điều gì, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Triệu tiểu ca, lúc trước Thập nhất hoàng tử chọc ghẹo mấy vị tiểu thư khiến cho các vị quan viên tố cáo y phải không?
Chuyện này đúng là hơi ly kỳ. Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Lúc trước hoàng thượng đúng là có hơi khiển trách hoàng tử một chút. Bởi vì mấy vị quan viên tố cáo, hoàng thượng lại không muốn hao tâm tổn trí vì vậy hạ chỉ đem mấy vị tiểu thư này gả hết cho Thập nhất hoàng tử.
Nói đến đây, Triệu Tử Văn dừng một chút sau đó mới cất tiếng, nở ra một nụ cười khổ:
- Chỉ sợ rằng các vị quan viên đó bây giờ đã trở thành nhạc phụ của y.
Câu nói này khiến cho bốn vị đại nhân đều cảm thấy chấn động. Dĩ nhiên là như vậy, tuy nói rằng con rể của mình không tốt đẹp gì nhưng dù sao cũng là tướng công của nữ nhi mình. Giúp y lên làm hoàng đế, con mình chẳng phải trở thành phi tử hay sao?
- Thì ra là thế, thì ra là thế.
Tần Quán cuối cùng cũng hiểu ra mội chuyện, ông cười ha hả nói:
- Không ngờ Thập nhất hoàng tử nhân họa đắc phúc, lại được hoàng thượng hạ chỉ đem các vị tiểu thư gả cho y.
Nghĩ lại trước kia Thập nhất hoàng tử tặng mình bảo thạch. Hôm nay lại có nhiều quan viên ủng hộ y như vậy, tựa hồ như là đã bố trí một quân cờ từ trước. Bát hoàng tử, Hoài vương đều không muốn kế thừa ngôi vị, nếu như Thập nhất hoàng tử nguyện ý, lại được những nhạc phụ này ủng hộ thì việc lên ngôi cũng không phải là không thể. Dù sao ngôi vị hoàng đế dường như cũng chỉ còn y có thể đảm đương nổi.
Không thể không thừa nhận, hành vi của Thập Nhất hoàng tử năm đó được Lý đại nhân nói rất chính xác. Thập Nhất hoàng tử nếu như vì ngày hôm nay mà làm như vậy thì không thể nói hắn phong lưu, mà phải nói là hắn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Triệu Tử Văn không còn dám đánh giá thấp vị Thập Nhất hoàng tử bề ngoài có vẻ non nớt này nữa.
- Hạng Long Phi.
Hoài vương lẩm bẩm tên của Thập Nhất hoàng tử trong miệng, trầm giọng nói:
- Mặc dù y phong lưu thành tính nhưng mỗi lần thấy ta đều gọi là hoàng thúc, vô cùng thân thiết, xem ra nhân phẩm của y cũng không đến nỗi nào.
Đại quân vương của Đại Kinh có vô số phi tần cho nên có thể nói bất kỳ quân vương nào cũng phong lưu. Cho nên chuyện này của Hạng Long Phi cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần y lên ngôi hoàng đế, yêu dân như con, bảo vệ xã tắc thì đã là một hoàng đế tốt rồi.
Bốn vị đại nhân nhận ra được điểm này thì chẳng còn ai không muốn Thập nhất hoàng tư không làm hoàng đế nữa. chỉ là đầu tiên phải khảo chứng xem Thập nhất hoàng tử có phải là một người yêu dân hay không, nếu không sau khi hắn lên làm hoàng đế trở thành hôn quân thì sẽ mang tiếng xấu muôn đời.
Biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, các vị đại nhân đều im lặng không nói gì. Đôi mắt Triệu Tử Văn sáng lên, hắn nghiêm trang nói:
- Điện hạ tựa hồ vượt trội hơn chúng ta tưởng tượng. Tại hạ thấy y rất có tiềm chất kiêu hùng.
Kiêu hùng ư? Bốn vị đại nhân nghe vậy thì sửng sốt nửa ngày. Phẩm chất kiêu hùng ở trên người một đứa bé tựa hồ như không đúng. Thế nhưng Triệu Tử Văn là người như thế nào? Từ trước đên giờ hắn chưa từng nhìn lầm ai bao giờ.
Cảm nhận được huyền cơ trong đó, khuôn mặt Tô thái sư hiện lên một vẻ vô cùng kinh ngạc, ông hạ giọng vô cùng thấp nói:
- Triệu tiểu ca, ý tiểu ca là Thập nhất hoàng tử rất biết cách ẩn nhẫn.
Không quyền không thế, Hạng Long Phi ngoại trừ ẩn nhẫn thì còn có thể làm gì? Lúc trước y chọc ghẹo mấy vị tiểu thư chỉ sợ cũng là vì ngày hôm nay. Nhưng điều quan trọng hơn là, y có thể ẩn nhẫn đến thời điểm này thì khó ai có thể làm được. Nếu như để Hạng Long Phi ycó binh lực, chỉ sợ tình huống hôm nay không biết đã trở thành thế nào.
- Không ngờ Long Phi không đơn giản như vậy.
Trong mặt Hoài vương hiện lên vẻ thán phục. Phải nói là khó có thể tưởng tượng, một đứa bé mười lăm tuổi lại có tâm cơ như thế.
Lý Cách Phi cảm thấy hơi lo lắng, không nhanh không chậm nói:
- Thập nhất điện hạ cứ cho là một người hùng tâm như vậy nhưng cũng không thể đảm bảo là sau khi y lên làm hoàng đế liệu có trở nên xấu xa hay không.
Nếu như băn khoăn quá nhiều thì sẽ bị trói buộc tay chân. Triệu Tử Văn cười nói:
- Lý đại nhân không cần phải băn khoăn nhiều, ngày mai ta sẽ đi gặp Thập Nhất hoàng tử xem rốt cục y có thích hợp làm hoàng đế hay không.
Có Triệu tướng quân lo liệu thì vấn đề dĩ nhiên sẽ dễ dàng được giải quyết. Bốn người Tô thái sư cũng không lo lắng nữa, trong lòng bọn họ đều thắp lên một niềm hy vọng. Nếu như Thập Nhất hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế thì mọi người sẽ không bị phụ sự kỳ vọng.
Tiểu hài tử xấu xa này, không ngờ mình phải đi tìm y. Triệu Tử Văn nghĩ lại trước kia Hoàng tử đến phủ tìm mình tặng cho khối bảo thạch, bây giờ chỉ sợ mình phải đi đến nhà của y.
Bầu trời dần dần tối. Lúc này từ bên ngoài đột nhiên đi vào một thân ảnh. Chỉ thấy Dư Tử Lăng từ từ đi tới, vẻ mặt có hơi vui mừng, khẽ nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Bình tỉnh lại rồi, huynh mau tới gặp muội ấy đi.
Hạ Bình tỉnh rồi ư?
Khuôn mặt Triệu Tử Văn lộ ra vẻ vui sướng, hắn không kìm được nở ra một nụ cười. Tiểu nha đầu này hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
- Triệu phu nhân!
Bốn vị đại nhân nghe thấy thanh âm của Tử Lăng thì không dám chậm trễ vội vàng cười nói.
- Bái kiến bốn vị đại nhân.
Nghe ba tiếng Triệu phu nhân này, Dư Tử Lăng thẹn thùng đỏ ửng cả mặt, yêu kiều khom người thi lễ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc ngượng ngùng của Dư Tử Lăng. Tô thái sư thầm khen trong lòng vì Triệu tiểu ca này thật là có phúc khí, ông cười ha hả nói:
- Phu nhân đừng khách khí, nếu chẳng may hài tử bị thương thì Triệu tiểu ca liều mạng với chúng ta mất.
Dư Tử Lăng cười khúc khích, khuôn mặt hiện lên một vẻ hạnh phúc, nàng khẽ nói:
- Tô thái sư cứ nói đùa.
Cảm nhận được nụ cười ngọt ngào của Triệu phu nhân, trong lòng Lý Cách Phi thầm nghĩ, không biết sau này An nhi đến Triệu phủ có hạnh phúc như vậy không. Nhớ lại vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của An Nhi và Triệu đại nhân, ông thở dài một hơi nhẹ nhõm, hẳn là sẽ như vậy thôi.
- Bốn vị đại nhân, ta còn có việc trong người, không thể tiếp tục trò chuyện với các vị được nữa.
Triệu địa nhân không có thời gian trêu ghẹo cùng với Tô lão đầu. Hạ Bình trong lòng hắn rất quan trọng, hắn muốn lập tức đi thăm nàng ta.
Tần Quán cười nói"
- Triệu tiểu ca có việc trong người thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa. Hy vọng ngày mai có thể nghe được tin tốt từ Triệu tiểu ca.
Tần Quái nói đầy ẩn ý. Dù sao Dư Tử Lăng cũng đang ở đây cho nên không tiện nói rõ ra.
- Hy vọng sẽ thế.
Hoài vương cảm thán nói một tiếng, sau đó dẫn đầu mọi người rời khỏi đại sảnh Triệu phủ.
Vừa nhìn bốn vị đại nhân đi ra ngoài, Triệu Tử Văn vừa ôm quyền nói:
- Bốn vị đại nhân rời khỏi tại hạ không tiễn.
- Tướng công, chàng mau đi đi, Hạ Bình đang chờ chàng đó.
Đợi sau khi bốn người Tô thái sư rời khỏi, khuôn mặt Dư Tử Lăng hiện lên vẻ sốt ruột
Xem ra Hạ Bình thật sự rất đang mong chờ ta.
Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, vội vàng đi vào trong khuê phòng Hạ Bình.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Triệu Tử Văn đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy đại tiểu thư đang chiếu cố bên cạnh Hạ Bình. Tia nhiệt từ lò sưởi tỏa ra khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy ấm áp, bên tai hắn truyền đến một tiếng khóc:
- Tiểu thư, nhất định là tỷ gạt muội, Tử Văn huynh ấy chưa trở về nếu không huynh ấy đã đến thăm muội rồi. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thấy dáng vẻ thương tâm muốn chết của Hạ Bình. Hạ Vũ tình đau xót ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng khẽ nói:
- Hạ Bình, Tử Văn nhất định sẽ trở lại, bây giờ chàng đang có việc, sau khi xong việc sẽ lập tức đến.
Triệu Tử Văn nhìn nha đầu đáng thương này, hít sâu một hơi kêu lên:
- Bình nhi.
Nghe thanh âm quen thuộc truyền vào tai, Hạ Bình cảm thấy rung động. Nàng khẽ ngước khuôn mặt tái nhợt lên, thấy thân ảnh mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng ở cửa ra vào, nàng nức nở nói:
- Tử Văn, là huynh thật sao?
Triệu Tử Văn bước nhanh đến gần nàng, nắm chặt cổ tay lạnh như băng của tiểu ny tử này khẽ nói:
- Ngốc nha đầu, là ta, nhớ ta đến như vậy sao?
Hạ Bình nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Triệu Tử Văn thì òa khóc nhào vào trong lòng của hắn, nức nở nói:
- Tử Văn, muội còn tưởng rằng huynh không cần muội nữa.
Hạ Bình sau khi mất đi phụ thân thì chỉ còn có thể dựa vào một mình Triệu Tử Văn. Vậy mà hắn đã mất tích một tháng trời, chuyện này đối với Hạ Bình mà nói quả là một đả kích rất lớn.
Triệu Tử Văn ôm chặt nàng trong tay, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của nàng:
- Làm sao có chuyện đó được, dù cho tất cả người trong thiên hạ không nhớ tới muội, ta cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội suốt cả đời.
Lúc đầu ở Hạ Phủ, Triệu Tử Văn chỉ là một tiểu thư đồng nghịch ngợm. Bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện đau thương khiến cho Hạ Bình phải khóc lóc, Triệu Tử Văn thật sự không muốn như vậy nữa, hắn chỉ ước mong được vĩnh viễn làm một tiểu thư đồng, bầu bạn bên người đại tiểu thư và nàng.
Cảm nhận được ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, sự lo lắng trong lòng Hạ Bình dần dần giảm xuống. Nàng ôm chặt lấy eo lưng của Triệu Tử Văn, cái đẩu nhỏ ghé vào ngực của hắn, tựa hồ mượn thân thể hắn để tránh gió vậy.
Hạ Vũ Tình hiểu Hạ Bình cùng với Tử Văn dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ là Hạ Bình không muốn nói nên nàng cũng không truy vấn. Chắc hắn lúc này hai người có rất nhiều điều muốn tâm sự với nhau cho nên nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, đem cửa phòng khẽ đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hạ Bình nghẹn ngào nói:
- Tử Văn, huynh biết không, lúc phụ thân được mai táng mà muội không thể đốt giấy để tang cho người, chỉ có thể nhìn theo, trong lòng muội cảm thấy rất đau khổ.
Thân phận của Hạ Bình vĩnh viễn sẽ trở thành bí mật thì làm sao nàng có thể đốt giấy để tang cho hoàng thượng được? Triệu Tử văn an ủi ôm chặt lấy nàng:
- Ngốc nha đầu, tất cả mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ rồi. Chỉ cần muội có thể sống vui vẻ thì hoàng thượng ở dưới suối vàng nhất định sẽ không để ý tới, không những vậy người còn cảm thấy rất vui mừng.
- Chỉ cần Tử Văn vĩnh viễn ở bên cạnh Bình nhi là Bình nhi sẽ vui vẻ cả đời.
Hạ Bình dần dần nhận ra chỉ có Triệu Tử Văn mới hiểu nàng, biết rõ cảm xúc trong lòng nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui