Nhìn trên bàn tràn ngập thức ăn, Lâm Tử Mạn không hề giữ gìn phong độ thục nữ, mà đánh chén ào ào như thuồng luồng. Buổi sáng hôm nay đi vội vàng, chưa ăn qua điểm tâm, ngồi xe đường dài chạy đến Tinh Thành lại tới giữa trưa. Vốn dĩ nàng tính toán sau khi đến căn hộ của Hoàng Ba thuê trọ, mới ăn uống no say. Thật không ngờ, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Ăn chậm thôi, cẩn thận không nghẹn." Chứng kiến tướng ăn của nàng, Trương Văn Trọng cũng không khỏi bật cười. Rót một chén nước đưa qua cho Lâm Tử Mạn.
Nếu Trương Văn Trọng không hảo tâm cảnh tỉnh, Lâm Tử Mạn thật sự sẽ bị mắc nghẹn, nàng vội vàng tiếp nhận chén nước, một ngụm uống cạn xong, liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lâm Tử Mạn thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, tôi đang vừa đói vừa mệt, cho nên không có quản đến phép lịch sự, khiến anh phải chê cười rồi."
"Không sao." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp, trầm mặc một lúc hắn lại nhịn không được dò hỏi: "Vậy bây giờ cô tính như thế nào đây?"
Trước đó nghe Lâm Tử Mạn tường thuật lại chuyện tình trải qua. Tuy rằng bản thân Trương Văn Trọng có ngàn năm lịch duyệt, nhưng đối với phương diện tình cảm nam nữ, hắn hoàn toàn chỉ là một con số không tròn trĩnh. Mới hôm trước hắn đã gặp qua một cô nữ sinh, vì tình mà khốn khổ, cuối cùng tinh thần thất thường, đánh người hủy đồ. Bản thân hắn không hi vọng, chuyện tình đồng dạng cũng sẽ phát sinh ở trên người Lâm Tử Mạn.
Lâm Tử Mạn không ngờ Trương Văn Trọng sẽ hỏi mình vấn đề như vậy. Trầm mặc khoảng hai ba giây thời gian, mới ảm đạm cười nói: "Còn có thể làm gì đây? Đem cái tên bạc tình kia hoàn toàn xóa sạch khỏi trí nhớ, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống của mình. Tôi cũng không tin, tôi sẽ không tìm được người nào tốt hơn so với hắn?"
"Vậy là tốt rồi." Trương Văn Trọng nói.
Đột nhiên Lâm Tử Mạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, theo sau cười dài một tiếng: "Như thế nào? Anh sợ tôi sẽ nghĩ quẩn trong đầu, làm ra chuyện ngu ngốc hay sao? Yên tâm, tôi sẽ không vì một kẻ bạc tình mà đi tìm chết đâu, cũng chẳng đáng gì."
"Cô nghĩ được như vậy thì tốt rồi." Nhất thời bị Lâm Tử Mạn nói toạc móng heo ra, Trương Văn Trọng có điểm ngượng ngùng hồi đáp.
Lâm Tử Mạn buông chén đũa xuống, sâu kín thở dài một hơi, nói: "Tôi ăn no rồi, chúng ta trở về thôi. Tôi không muốn ở cái thành phố này thêm một giây phút nào nữa."
"Được, chúng ta trở về." Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng.
Trả tiền xong, Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn cùng nhau đi ra khỏi quán ăn đêm. Trời đã muốn về khuya, ngoài đường chỉ lác đác xuất hiện vài bóng thân ảnh. Hai người bọn họ không nói chuyện, im lặng đi về phía bãi đậu xe của quán cơm.
Chưa tới bãi đậu xe, Lâm Tử Mạn đã dừng bước, thần tình hơi tỏ vẻ kinh ngạc.
"Sao vậy?" Trương Văn Trọng vừa nhận ra điểm dị thường, cũng dừng chân, hỏi.
"Là...là...hắn...!" Lâm Tử Mạn vươn tay chỉ vào đám người ở phía đối diện, thanh âm bỗng nhiên trở nên run rẩy tột đỉnh: "Hoàng Ba? Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?"
Đám người ở phía đối diện chính là Hoàng Ba cùng mấy gã bạn xấu của mình. Sau khi bị Lâm Tử Mạn đạp trúng hạ bộ, để nàng chạy vuột mất khỏi tay. Hoàng Ba giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, mở túi xách thời trang của Lâm Tử Mạn ra, phát hiện ví tiền cũng ở bên trong. Hoàng Ba liền suy đoán, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Tử Mạn nhất định chưa thể rời khỏi Tinh Thành được.
Lâm Tử Mạn chạy đến phá hủy chuyện tốt, Hoàng Ba phi thường căm giận, nhất là khi hắn gọi điện giải thích cho nữ thủ trưởng, lại bị cô ta mắng như tát nước, hơn nữa còn thông báo ngày mai hắn cũng không cần đến công ty làm việc nữa. Nhất thời cơn lửa giận trong lòng lại thiêu đốt tới cực hạn, bởi vì nguyên nhân này nên hắn mới triệu tập đám bạn xấu, đi tìm Lâm Tử Mạn ở khắp thành phố. Hoàng Ba tuyên thệ, nhất định sẽ cho nữ nhân phá hủy tiền đồ tương lai của hắn một bài học nhớ đời!
Tinh Thành rộng lớn như vậy, muốn ở trong biển người mênh mông tìm được Lâm Tử Mạn, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Cho nên suốt buổi chiều đến chập tối vẫn chưa có kết quả, Hoàng Ba cũng chỉ đành buông tha ý tưởng dạy dỗ Lâm Tử Mạn. Theo sau, hắn lấy số tiền trong ví Lâm Tử Mạn đưa đám bạn xấu đi ăn khuya. Nhưng khiến cho Hoàng Ba thật không ngờ chính là, hắn cư nhiên lại gặp được Lâm Tử Mạn ở nơi này.
"Lâm Tử Mạn? Ha ha ha, không nghĩ ra...thực không nghĩ ra...tôi lại bắt được cô ở nơi này. Câu tục ngữ như thế nào nhỉ? Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy...a...không hẳn, mà phải là oan gia ngõ hẹp mới chính xác!" Hoàng Ba trông thấy Lâm Tử Mạn vốn hơi sửng sốt, theo sau liền cười phá lên ha ha. Hắn khẩn cấp dẫn đám bạn xấu đi tới, bao vây Lâm Tử Mạn và Trương Văn Trọng vào giữa.
Trên người Hoàng Ba tản ra mùi rượu nồng đậm, hiển nhiên mới vừa uống không ít. Dựa vào tửu kình, lại ỷ hiện giờ bên mình người đông lực mạnh, hắn căn bản không thèm đem Trương Văn Trọng để vào trong lòng.
Đầu tiên Hoàng Ba liếc mắt đánh giá Trương Văn Trọng, theo sau cười lạnh nhìn Lâm Tử Mạn nói: "Không nhìn ra, cô cũng biết câu dẫn đàn ông ah! Giữa trưa mới chia tay cùng tôi, buổi tối đã sóng vai đi với thằng khác rồi. Ha ha, xem bộ dáng của hai người, tựa hồ như là đang chuẩn bị đi kiếm khách sạn, đúng không? Lâm Tử Mạn, không phải cô luôn kiên trì muốn thủ trinh trước đêm tân hôn sao? Hừ, phải chăng tình cảm ngày trước cô đều lừa gạt tôi?"
Lâm Tử Mạn trừng mắt, nghiến răng nói: "Hoàng Ba, anh không được nói bậy. Tôi và Văn Trọng chỉ là quan hệ bạn hữu bình thường, nào đâu có xấu xa như suy nghĩ của anh."
Hoàng Ba nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh nói: "Đều kêu Văn Trọng thân mật như vậy, còn là quan hệ bạn hữu bình thường sao? Cô khinh tôi là thằng ngu phải không? Được rồi, chúng ta không cần nhiều lời vô nghĩa. Tôi không cần biết cô thanh bạch hay là dâm phụ. Dù sao chúng ta đã chia tay rồi, không còn liên quan đến nhau nữa."
Nhất thời Lâm Tử Mạn nhẹ nhàng thở ra, hiện tại nàng sợ nhất chính là Hoàng Ba sẽ dây dưa đến mình. Bất quá những lời tiếp theo của hắn, lại không khỏi làm cho nàng cả kinh: "Tuy nhiên, cô phải bồi thường một khoản tiền, chính là tiền phí chia tay! Tôi cũng không cần nhiều lắm, cô xuất ra tám vạn mười vạn là đủ rồi."
Lâm Tử Mạn kinh ngạc há miệng: "Dựa vào đâu mà tôi phải bồi thường tiền cho anh?"
Hoàng Ba một bộ dạng khệnh khạng, liếc mắt nhìn Lâm Tử Mạn nói: "Dựa vào gì sao? Chỉ bằng trước kia tôi cùng cô đi dạo phố, cùng cô đi xem phim, toàn bộ tuổi thanh niên của tôi đều hao phí ở trên người cô. Thử nói xem, có phải cô nên bồi thường cho tôi hay không đây? Chút tiền mọn kia đã là tiện nghi cho cô lắm rồi! Nếu cô không biết điều, đám huynh đệ này của tôi sẽ luân phiên hãm hiếp cô, tiếp theo chụp ảnh quay phim đưa lên mạng. Đến khi đó mười vạn tám vạn chả mua nổi danh dự đâu."
"Anh...anh dám?" Lâm Tử Mạn nước mắt lưng tròng hét lên.
"Có gì không dám? Hiện giờ cũng khá muộn rồi, trên con phố này chẳng thấy bóng người qua lại. Đừng nói là luân phiên cưỡng gian, cho dù chặt cô ra thành tám khúc cũng không có người nào biết là chúng ta làm đâu!" Tửu kình bộc phát, Hoàng Ba trở nên hung hăng càn quấy cực điểm. Mà trạng huống của đám bạn hắn lúc này cũng không sai biết lắm, cả đám ỷ vào tửu kình, thèm thuồng nhìn chằm chằm lên người Lâm Tử Mạn.
Lâm Tử Mạn vừa giận lại vừa sợ, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Đừng sợ, mọi chuyện đều có tôi đây." Trương Văn Trọng ở phía sau, lên tiếng nhắc nhở Lâm Tử Mạn.
"Ân, tôi tin tưởng anh." Cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi nghe thấy ngữ khí trầm ổn của Trương Văn Trọng, tâm tình hoảng loạn của Lâm Tử Mạn liền trở nên bình tĩnh.
Hoàng Ba thấy vậy lông mày liền nhíu chặt, hừ lạnh nói: "Tiểu tử, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Có tin tao lột da mày không?"
Trương Văn Trọng hoàn toàn không đem uy hiếp của Hoàng Ba để vào trong mắt, nụ cười trên mặt vẫn không hề thuyên giảm nói: "Mười vạn mà cũng đủ ư? Theo tôi thấy, số tiền kia ít nhất phải tăng lên gấp đôi."
Hoàng Ba nghe vậy liền sửng sốt, như thế nào hắn cũng không ngờ Trương Văn Trọng lại sẽ nói ra những lời này. Ngáo ngơ vài giây đồng hồ sau, hắn mới nhếch miệng cười đểu: "Phải rồi, khẩu khí của mày thật lớn nha! Nhìn không ra, mày còn là tiểu tử nhà giàu. Như thế nào? Muốn xuất tiền chuộc thân cho Tử Mạn hay sao? Bất quá, khoản tiền này phải nâng lên ba mươi vạn thì mới xứng đáng, bởi vì nhiều năm qua tao không hề động tới người cô ta đâu."
"Được, cứ làm theo lời anh nói đi, ba mươi vạn tổn phí thanh xuân, đưa đây." Trương Văn Trọng nhẹ vươn tay về phía Hoàng Ba.
"Mày có ý gì?" Hoàng Ba ngây người, trong bất tri giác chưa kịp hồi phục lại tinh thần.
Trương Văn Trọng cười lạnh: "Anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói anh xuất ba mươi vạn tiền phí bồi thường tuổi xuân cho Lâm Tử Mạn ra đây!"
Rốt cuộc Hoàng Ba đã kịp phản ứng, bỗng nhiên hắn giận tím mặt, chỉ tay mắng: "Thằng chó...dám chơi tao?"
Ỷ vào tửu kình mạnh mẽ, hắn vung quyền đấm tới phía Trương Văn Trọng.
Không đợi quyền đầu của Hoàng Ba đánh trúng gò má Trương Văn Trọng. Một đạo hắc ảnh nhanh như chớp bắn về phía Hoàng Ba, ngay sau đó hắn rú lên một tiếng thê lương, ngồi phệt trên mặt đất ôm chặt lấy mặt mình. Máu tươi đỏ thẫm tràn ra từ trong kẽ tay.
Còn đạo hắc ảnh khiến cho Hoàng Ba bị thương, giễu võ dương oai bay trở lại trên vai của Trương Văn Trọng, cũng chính là con Tam Túc Ô.
Hoàng Ba không biết kẻ tập kích mình chính là Tam Túc Ô, hắn còn tưởng rằng Trương Văn Trọng đã dùng chiêu số hạ lưu đánh lén mình. Ngồi trên mặt đất kêu thảm, đồng thời Hoàng Ba cũng không quên hướng đám bạn mình hô lớn: "Đánh nó! Đánh chết thằng chó này luôn đi anh em!"
Thường ngày đám bạn xấu của Hoàng Ba cũng chẳng phải cái thứ gì tốt. Giờ phút này ỷ vào tửu kình trong người, lại trông thấy Hoàng Ba bị đánh, nhất thời giận dữ khoa chân múa tay, ùa tới phía Trương Văn Trọng như bày ong vỡ tổ. Xem tình hình này, bọn chúng không đánh Trương Văn Trọng trở thành phế nhân, thì tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Khóe miệng Trương Văn Trọng dâng lên một tia cười lạnh, đảo mắt nhìn về phía đám người đang xông tới. Hắn cũng không cử động, chỉ là Tam Túc Ô ở trên bả vai hú dài một tiếng, vỗ cánh bay lên, dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua giữa đám người kia.
Nhất thời từng đợt thanh âm thảm thiết vang lên không ngừng, đám người đang xông về phía Trương Văn Trọng, đều giống như Hoàng Ba lúc trước, dùng hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.
"Làm tốt lắm." Trương Văn Trọng nhẹ vỗ Tam Túc Ô đậu trên bả vai mình, theo sau cất bước đi tới trước người Hoàng Ba. Một tay đem hắn nhấc bổng lên. Dù thể trạng Hoàng Ba ước chừng gần trăm cân, nhưng ở trong tay Trương Văn Trọng lại phảng phất như không hề nặng nề chút nào.
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: "Ngay cả thú nuôi của ta...ngươi còn không đỡ nổi, cư nhiên cũng muốn đánh ta? Thật là không biết tự lượng sức mình! Nghe đây, ta cho ngươi một tháng đi gom ba mươi vạn, rồi chuyển thẳng vào trong tài khoản của Lâm Tử Mạn."
Lâm Tử Mạn chứng kiến đũng quần Hoàng Ba đã ướt, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân mình trước kia thật ngu ngốc, lại khăng khăng mê luyến một người như vậy.
Khinh thường nhìn Hoàng Ba, Lâm Tử Mạn nói: "Tiền của hắn cũng không biết từ đâu mà có. Cho nên tôi không lấy, chỉ cần ngày sau hắn đừng tìm tôi dây dưa là quá đủ rồi. Nhưng số tiền trong quỹ hạnh phúc tôi muốn lấy lại!"
"Nghe rõ không?" Trương Văn Trọng nhìn Hoàng Ba chất vấn.
"Nghe thấy rồi." Hoàng Ba vội vàng trả lời.
"Còn không mau làm theo!"
...
Trên đường từ Tinh Thành quay trở về Ung Thành, Lâm Tử Mạn ngồi ở bên vị trí ghế phụ, một mực nhìn trộm Trương Văn Trọng. Trải qua sự tình ngày hôm nay, đột nhiên nàng cảm thấy Trương Văn Trọng tuy rằng không quá anh tuấn, nhưng lại rất có mị lực nam nhân, hơn nữa cảm giác ở bên cạnh hắn cũng rất an toàn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trương Văn Trọng đạp chân phanh, mỉm cười nhìn Lâm Tử Mạn nói: "Về đến nhà cô rồi, mau vào bên trong đi. Bác trai và bác gái nhất định là lo lắng cả ngày, phỏng chừng đến bây giờ còn chưa đi ngủ đâu."
"Ok." Lâm Tử Mạn cầm theo túi xách mở cửa xe ra. Thế nhưng ngay lúc bước xuống dưới, đột nhiên nàng xoay người lại, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhẹ nhàng hôn lên trên môi của Trương Văn Trọng.
"Cám ơn anh, Văn Trọng." Lâm Tử Mạn hai má ửng hồng, xoay người bước ra khỏi xe, một đường chạy thẳng vào trong nhà.
"Gì vậy." Trương Văn Trọng sờ môi, bất tri giác trở nên ngây dại...