Hai anh em kết nghĩa của Tiêu Hà, một người tên là Trương Lượng, một người tên là Hàn Tân, luận theo cách đặt tên phát âm, chính là giống thời đầu Hán, trong tam kiệt Trương Lương, Hàn Tín. Hơn nữa ba người đều là cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc, thực lực chênh lệch nhau cũng không lớn lắm, lại thêm ba tên đều thích giết người lại tàn bạo, không hề e ngại pháp luật và kỷ luật, cho nên noi theo đào viên kết nghĩa, kết bái trở thành anh em khác họ, muốn ra ngoài lập ra một phen danh tiếng.
Khác với Tiêu Hà say mê võ thuật truyền thống Trung Quốc, chỉ một lòng một dạ muốn đột phá tới thiên cấp cảnh giới, hai người Trương Lượng và Hàn Tân thì khác, chỉ say mê cuộc sống hưởng thụ rượu chè đàn bà. Vì vậy Tiêu Hà lưu lại quốc nội khổ tu, Trương Lượng và Hàn Tân chạy tới biên cảnh phía nam, ỷ vào một thân thủ địa cấp hậu kỳ, cùng với phong cách liều mạng không sợ chết, ở tại biên cảnh phía nam hỗn ra được chút danh tiếng. Ở địa bàn của mấy tên trùm ma túy lớn tại Đông Nam Á, đều được tôn sùng làm thượng tân (Khách quý). Đồng dạng, ở tại cảnh sát biên phòng, hai người bọn hắn cũng là tội phạm truy nã số một.
Hiện tại Trương Lượng và Hàn Tân, ở tại phía nam coi như là trùm buôn thuốc phiện có chút danh tiếng, rất nhiều sự tình đã không cần bọn hắn động thủ. Thế nhưng khi vừa tới phía nam biên cảnh sống một cuộc đời liều mạng, cũng làm cho Trương Lượng và Hàn Tân kiến thức được uy lực đáng sợ của vũ khí. Chí ít với tu vi của một võ giả, chưa đạt được tới thiên cấp, muốn chống đối súng lục có uy lực nhỏ có thể không thành vấn đề, thế nhưng nếu muốn chống đối vài cây súng tự động, thậm chí súng trường bắn tỉa uy lực lớn hơn nữa, hoặc là lựu đạn, hay ống phóng roc - ket, căn bản là không có khả năng. Trừ phi tu vi của người này đạt được tới thiên cấp, có thể dựa vào khả năng nhạy cảm cùng khả năng nhìn rõ, đồng thời tốc độ cực nhanh mới có thể né tránh được những loại công kích này.
Chính bởi vì kiến thức được sự đáng sợ của uy lực vũ khí, Trương Lượng và Hàn Tân lúc này mới học chơi súng. Với thân thủ địa cấp hậu kỳ của bọn hắn đến học bắn súng, thành tựu dĩ nhiên cao hơn người bình thường. Thậm chí hai người còn mơ hồ có được xưng hào "thương vương" (vua súng) tại Đông Nam Á.
Nhất là khi đem thuật bắn súng dung nhập vào trong võ thuật truyền thống Trung Quốc, Trương Lượng và Hàn Tân ở tại Đông Nam Á cũng không còn gặp được địch thủ gì trở nên quá khó đối phó.
Tuy rằng phát triển ở Đông Nam Á, thế nhưng Trương Lượng và Hàn Tân vẫn đều quan tâm tới Tiêu Hà. Bọn hắn cũng kỳ vọng Tiêu Hà có thể đột phá tới thiên cấp cảnh giới. Trở thành thiên cấp võ giả! Trương Lượng và Hàn Tân đã từng nhìn thấy thiên cấp võ giả, nên rất rõ ràng thiên cấp võ giả đến tột cùng có sự cường hãn đến cỡ nào. Nếu như bản thân có được một người anh em kết nghĩa là thiên cấp võ giả, như vậy bọn hắn ở tại toàn bộ Đông Nam Á, nói không chừng có thể trở thành bá chủ chân chính!
Thế nhưng tính cách của Tiêu Hà cũng làm cho bọn hắn rất bất đắc dĩ, người này không muốn tiếp thu sự giúp đỡ của hai người bọn hắn, trái lại thích dùng chính phương thức của mình đi cướp đoạt thứ mà mình cần. Tỷ như chuyện tại tỉnh Ngân Hạ năm năm trước, cùng với năm vụ án mạng lần này tại Ung Thành. Trước đó Tiêu Hà ỷ vào tu vi địa cấp hậu kỳ, cũng không bị cảnh sát bắt được. Trương Lượng và Hàn Tân cũng không nói gì, mặc cho hắn tùy ý làm bậy. Thế nhưng lần này bọn hắn nghe được tin tức, nói Tiêu Hà đã bị sa lưới cảnh sát. Mà nhân vật then chốt làm hắn bị bắt, chính là một giáo y trẻ tuổi tên Trương Văn Trọng.
Lúc này Trương Lượng và Hàn Tân đã đang nghĩ cách từ Đông Nam Á lẻn về quốc nội, đồng thời đi tới Ung Thành. Bọn họ cũng không vì tuổi tác quá trẻ của Trương Văn Trọng cùng thân phận của hắn mà phớt lờ đối với hắn. Có thể tu luyện đến địa cấp hậu kỳ, bọn hắn tự nhiên cũng hiểu được, trên thế giới này có rất nhiều cao thủ, đều mai danh ẩn tích trong phố phường. Nhất là khi bọn hắn có ý đồ lẻn vào nhà Trương Văn Trọng nhưng nếm giáo huấn, bọn hắn liền càng thêm tin tưởng vững chắc, tuy rằng Trương Văn Trọng còn trẻ tuổi, nhưng là một kỳ tài tinh thông võ thuật truyền thống Trung Quốc cùng thuật kỳ môn độn giáp!
Tự cho là đã biết rõ gốc gác của Trương Văn Trọng, Trương Lượng và Hàn Tân cũng rất kiên trì ẩn núp trong Ung Thành, cũng không vội vã động thủ đối với Trương Văn Trọng, mà vẫn một mực đợi cơ hội. Thẳng đến hôm nay, bọn hắn mới thừa dịp tinh thần Trương Văn Trọng còn đang uể oải, chọn súng ngắm ám sát hắn!
Trở lại chỗ ở trong khu nhà xưởng hoang phế, Trương Lượng đem súng trường ngắm bắn trong tay ném xuống mặt đất, nhếch miệng đắc ý cười với Hàn Tân đang đứng bên cạnh: "Thế nào? Tôi đã nói, cho dù võ thuật truyền thống của tên kia tu luyện cao tới đâu, thuật kỳ môn độn giáp có giỏi thế nào, cũng sẽ không chống nổi với súng. Một phát súng của tôi, cũng không phải đã dễ dàng nổ tung đầu của hắn? Xem tu vi của hắn, hẳn là không sai biệt với chúng ta, đều có tiêu chuẩn địa cấp hậu kỳ, Tiêu Hà bại cho hắn, thật đúng là có chút không đáng."
So sánh với cá tính phô trương của Trương Lượng, tính cách của Hàn Tân lại trầm ổn hơn rất nhiều, hắn nói: "Đừng đắc ý quá sớm, chuyện của chúng ta còn chưa xong xuôi đâu. Ở trong Ung Thành, sợ rằng ngoại trừ Trương Văn Trọng vừa bị chúng ta bắn gục ra, còn cất giấu thêm mấy cao thủ khác."
Trương Lượng có chút chẳng đáng nói: "Sợ gì? Bằng năng lực của hai anh em chúng ta, lại thêm súng ống đạn dược này, dù có thêm nhiều cao thủ, cũng chỉ để cho chúng ta luyện súng mà thôi."
Hàn Tân nghiêm mặt, quát: "Trương Lượng, đừng quên mục đích lần này chúng ta tới, giết người cũng không phải là mục đích chủ yếu."
Trương Lượng không đợi hắn nói hết câu, liền ngắt lời: "Tôi biết rồi, mục đích lần này chúng ta tới chủ yếu là vì muốn cứu ra Tiêu Hà. Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, đều phải buộc hắn đưa đến Đông Nam Á, đúng không, đại ca? Anh yên tâm, tôi cũng không hề quên mục đích chủ yếu này, ân, ngày khác liên hệ với Tiêu Hà, tôi ở bên ngoài ngục giam chôn vài bao thuốc nổ, tôi cũng không tin không tạc nổ ngục giam, cứu không được Tiêu Hà!"
Hàn Tân lắc đầu nói: "Nơi này là quốc nội, không phải Đông Nam Á, biện pháp của cậu nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không nên dùng mới tốt, bằng không chúng ta rất có khả năng không quay về được Đông Nam Á. Theo tôi thấy, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, nghĩ ra một biện pháp tốt nhất, sau đó đợi đến thời cơ tốt nhất, mới có thể động thủ."
Ngay lúc này, một thanh âm sắc nhọn đột nhiên ngay góc âm u vang lên: "Rất xin lỗi, ta nghĩ, các ngươi không đợi được ngày đó nữa."
"Ai?" Trương Lượng và Hàn Tân phản ứng cực nhanh. Trong lúc mở miệng chất vấn, hai người bọn hắn cũng nhanh chóng móc ra cây súng đã được cải trang, hướng phương hướng truyền ra thanh âm sắc nhọn bắn ra hai phát súng: "Phanh, phanh."
Hai người đều rất rõ ràng, ở trong Ung Thành, ngoại trừ Tiêu Hà đang bị giam trong tù, bọn họ không còn bạn bè nào khác, huống chi nội dung của thanh âm bén nhọn kia nói, cũng rõ ràng là đang uy hiếp bọn họ! Cho nên người lên tiếng nói câu đó, khẳng định là địch nhân! Chỉ là không biết, đến tột cùng có bao nhiêu người tới.
Trương Lượng và Hàn Tân dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, phảng phất ngay trong góc phòng âm u đều đang cất giấu địch nhân.
Thanh âm sắc nhọn vừa rồi lại vang lên phía sau: "Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn giết ta? Buồn cười, ha ha ha ha." Trong tiếng cười, tràn ngập vẻ chẳng đáng và trào phúng.
Trương Lượng và Hàn Tân không nhìn thấy thân ảnh đối phương, chỉ có thể bằng vào phương hướng thanh âm đối phương vang lên mà phán đoán nổ súng về phía đó. Nhưng tình thế phát triển, cũng làm cho hai người bọn hắn tuôn ra mồ hôi lạnh nhễ nhại, đã sớm làm đẫm ướt quần áo cả hai.
Trương Lượng và Hàn Tân rất có lòng tin đối với thuật bắn súng của chính mình. Trước đây bọn họ từng bịt mắt nghe thanh âm mà luyện tập bắn súng. Hơn nữa cộng thêm tu vi địa cấp hậu kỳ, bản lĩnh lắng nghe âm thanh mà bắn nắm giữ cực kỳ thành thạo. Thế nhưng hiện tại, bọn họ cũng kinh ngạc phát hiện, bọn họ bắn ra nhiều phát súng như vậy, không ngờ toàn bộ đều thất bại. Thanh âm sắc nhọn kia, thật giống như quỷ mị, thỉnh thoảng vang lên chung quanh bọn họ, mỗi một lần đều khác nhau. Trương Lượng và Hàn Tân tốt xấu cũng là cao thủ địa cấp hậu kỳ, không ngờ lại bị đối phương đùa giỡn xoay quanh, căn bản là không theo kịp hành tung của hắn.
Trương Lượng và Hàn Tân cũng không biết, người đùa giỡn bọn hắn, cũng không phải loài người, mà là một con quái điểu có ba chân toàn thân đen kịt, dáng dấp nhìn qua chẳng khác gì loài quạ. Không sai, con chim quái dị đó, chính là Tam Túc Ô của Trương Văn Trọng!
Tam Túc Ô ỷ vào màu sắc đen thui của mình, thành công ẩn thân trong góc âm u, cũng không bị Trương Lượng cùng Hàn Tân dù có tu vi địa cấp hậu kỳ phát hiện. Đồng thời nó còn ỷ vào tốc độ như quỷ mị, thành công tiêu hao đạn dược của Trương Lượng và Hàn Tân.
Trương Văn Trọng đã đi vào khu nhà xưởng hoang phế này đã lâu, hắn cũng không vội vàng hạ thủ đối với Trương Lượng và Hàn Tân, mà đang kiên trì cho Tam Túc Ô làm cho đạn dược bọn hắn hao hết. Mặc dù trên cổ tay hắn có tràng hạt đàn mộc, là một pháp khí công kích, thế nhưng hắn cũng không muốn lãng phí trên hai người này.
"Đại ca, anh nói, người chống lại chúng ta, đến tột cùng là người hay quỷ?" Tinh thần Trương Lượng cao độ tập trung, hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, bất luận động tĩnh nào rất nhỏ, đều đừng mơ tưởng giấu diếm được hắn. Thế nhưng dù vậy, hắn vẫn như cũ không phát hiện được Tam Túc Ô đang ẩn thân ngay góc âm u, càng không phát hiện được Trương Văn Trọng đang ẩn trong góc phòng.
"Quỷ?" Hàn Tân chẳng đáng cười nhạt lên, biểu tình cực kỳ dữ tợn, lớn tiếng nói: "Trên thế giới này, nếu thật là có quỷ, sợ là đã sớm tìm tới chúng ta, còn có thể chờ tới bây giờ? Theo ta thấy, người này hẳn là một cao thủ khinh công."
Thanh âm của Hàn Tân vừa hạ xuống, thanh âm sắc nhọn của Tam Túc Ô cũng vang lên: "Tiểu tử, không nghĩ tới, ngươi cũng có ánh mắt, dĩ nhiên nhìn ra ta không phải quỷ. Bất quá ngươi cũng đoán sai rồi, ta tuy rằng không phải quỷ, nhưng đồng dạng cũng không phải người!"
"Phanh, phanh, phanh, phanh."
Bốn tiếng súng lại lần nữa vang lên, không thể nghi ngờ bốn phát súng vẫn thất bại. Đừng nói là đánh gục Tam Túc Ô, dù một lông chim của Tam Túc Ô cũng chưa bắn rụng được một cây.
Lúc nổ súng, sắc mặt Trương Lượng và Hàn Tân đồng thời biến đổi. Bởi vì bọn họ đều phát hiện súng lục đã không còn đạn. Nếu là trước đây, vô luận là Trương Lượng hay Hàn Tân, đều luôn âm thầm tính toán số lượng đạn còn dư. Thế nhưng lần này, đối phương không chỉ đột nhiên xuất hiện, nhưng còn biểu hiện cực kỳ quỷ dị, cho nên trong lúc khẩn trương cao độ, cả Trương Lương và Hàn Tân không ngờ đều quên mất tính toán số đạn còn dư, đồng thời đều rơi vào tình huống hao hết đạn dược.
Trương Lượng và Hàn Tân hai người tốt xấu gì cũng là cao thủ địa cấp hậu kỳ, dù gặp kinh biến, cũng có thể làm được hỗn loạn mà không sợ hãi, tay trái nhanh chóng sờ vào bên hông, đã nghĩ muốn lấy băng đạn mới để thay.
Vẫn giấu trong góc âm u, Trương Văn Trọng đang chờ đợi cơ hội này, tự nhiên sẽ không cho bọn họ được như nguyện.
"Sưu, sưu."
Hai tiếng xé gió không thể nghe thấy chợt vang lên. Hai cây ngân châm bị Trương Văn Trọng cấp tốc bắn ra, lấy tốc độ mà mắt thường khó thấy, bắn về phía Trương Lượng và Hàn Tân.
Nếu trong tình huống chính diện giao phong, Trương Lượng và Hàn Tân có thể nhìn thấy được hai cây ngân châm kia. Đồng thời có thể đúng lúc đánh văng. Thế nhưng hiện tại, hai người đã bị Tam Túc Ô dày vò đến mức tinh thần khẩn trương, chỉ lo thay băng đạn, căn bản không hề nhận thấy được có hai cây ngân châm đang hướng về bọn họ phóng tới.
Đợi khi bọn họ cảm giác được Ngoại Quan huyệt tay phải bỗng nhiên tê rần, làm cho cây súng lục nắm trong tay rơi luôn xuống đất, mới kinh ngạc phát hiện trên tay mình đã bị ngân châm xuyên vào chỉ còn ló ra đuôi châm, trong lòng bọn hắn không khỏi hoảng hốt. Tu vi của hai người đều là địa cấp hậu kỳ, cơ thể gân cốt một thân sớm đã rèn luyện rắn chắc như đồng thiết. Thế nhưng hiện tại, hai cây ngân châm nhỏ xíu mềm dẻo không ngờ bị người xem là ám khí, bắn xuyên vào trong cơ thể bọn họ. Như vậy có thể thấy được, người bắn ra hai cây ngân châm, không chỉ tu vi tinh thâm, đồng thời còn sở trương thủ pháp ám khí cao cấp!
Trước tiên, hai người liền vận khởi nội kình, muốn bức ngân châm bắn vào Ngoại Quan huyệt trên tay phải bọn hắn đi ra. Đồng thời hai người còn dùng tốc độ cực nhanh ngồi xổm xuống, muốn dùng băng đạn đã cầm ngay tay trái, nhặt lên súng lục rơi trên mặt đất để thay băng đạn mới. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trương Lượng và Hàn Tân đã có thói quen sử dụng súng ống, đột nhiên không có súng trong tay, trong lòng thật sự có chút hoảng hốt.
Nhưng Trương Văn Trọng làm sao cho bọn họ cơ hội như thế?
Chỉ mấy bước, Trương Văn Trọng phóng ra khỏi góc âm u, nhấc chân đá ra một cú thật bất ngờ lên cổ Trương Lượng.
"Phanh" một tiếng, đã đá văng cả người hắn bay ngang ra ngoài. Nếu như không phải tu vi của hắn đã đạt tới địa cấp hậu kỳ, chỉ sợ đã chết dưới cú đá kia. Dù lực phòng ngực cực mạnh, Trương Lượng gặp phải cú đánh lén, ở trong nháy mắt liền hôn mê.
"Trương Văn Trọng!"
Hàn Tân cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt người đến, không khỏi thất thanh kinh hô. Hắn cũng không quan tâm nhặt súng, tay trái giương lên, đem băng đạn ném về phía Trương Văn Trọng, đồng thời thả người nhảy lên, hai cước bám theo một trận âm phong, dùng một chiêu Khôi Tinh Thích Đấu liên tục đá về hướng Trương Văn Trọng.
Tay phải Trương Văn Trọng bắn ra, vừa lúc lại hai cây ngân châm bay ra, phân biệt bắn lên hai mắt cá chân của Hàn Tân.
Hàn Tân đột nhiên cảm giác hai chân của mình trong nháy mắt liền tê rần lên, hắn liền hiểu được, đây là do ám khí của Trương Văn Trọng gây ra. Trong sự cuống quýt, hắn thúc đẩy nội kình đem hai cây ngân châm bức ra ngoài. Nhưng vì vậy thế tiến công của hắn lập tức chậm lại.
Trương Văn Trọng nhân cơ hội này, hai tay mạnh mẽ tung ra, túm lấy hai chân hắn, hung hăng nhấc lên đập hắn xuống mặt đất.
"Phanh." Một tiếng vang đột nhiên vang vọng toàn bộ nhà xưởng bỏ hoang. Lập tức làm chim chóc bên ngoài hoảng sợ tứ tán bay đi.
Hàn Tân nằm trên mặt đất, đầu nhiễm đầy máu, hắn giãy dụa suy yếu muốn đứng lên, cũng bị Trương Văn Trọng dùng một cước dẫm nát trên mặt đất. Ngay sau đó, mấy cây ngân châm lập tức bắn vào trong cơ thể của hắn.